Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cuộc Đời Mềm Mại

Phiên bản Dịch · 1492 chữ

Chương 404: Cuộc Đời Mềm Mại

Thánh Địa đang dần thức giấc. Bây giờ mặt trời đã mọc, những nhóm người Thức Tỉnh đang chuẩn bị ra ngoài, còn những người có việc phải làm trong Thành Thị thì cũng lo việc của họ. Vài người trong số họ chào hỏi Sunny trong lúc cậu đi về phía Đảo Đền Thờ.

Đến hiện tại, cậu chắc đã có thể quay về thế giới thực. Sau mọi thứ cậu đã phát hiện trong đêm qua, có một ngọn lửa cháy lên trong ngực cậu mà yêu cầu phải thực hiện gì đó. Mắt cậu sáng lên khi mà cậu nghĩ về kho báu bí ẩn được giấu ở đâu đó ngoài kia, trong bóng tối.

Nhưng mặc dù Sunny là người rất tham lam, cậu vẫn biết giữ sự hám lợi của mình không mất kiểm soát...ừ thì, đa số thời gian là có thể.

'Đảo Thuyền Đắm...'

Sunny chưa từng đi xa đến vậy khỏi Thánh Địa, nhưng cậu đã nghe nói về nơi chết người đó.

Đảo Thuyền Đắm nằm gần như ngay trung tâm của Đảo Xiềng Xích, cách xa cả hai Thành Thị nhân loại. Những Sinh Vật Ác Mộng ở đó đặc biệt hung tàn, và bản thân những hòn đảo ở đó cũng kì lạ và nguy hiểm hơn nhiều những đảo ở gần ngoài rìa hơn.

Nếu có ai đó có thể sống sót Nghiền Ép và nhìn Đảo Xiềng Xích từ bên trên, họ sẽ thấy có một không gian trống rỗng rộng lớn ở trung tâm vùng đất rời rạc này. Vài người cho rằng đó là nơi mà Tháp Ngà đã từng bị xích lại, trước khi cả bảy xích neo của nó bị phá đi. Sau đó, những hòn đảo giáp với nơi bị Xé Rách chậm rãi lần lượt rơi xuống Bầu Trời Bên Dưới, khiến nó trở nên càng lúc càng to hơn.

Cái hố ở trung tâm Đảo Xiềng Xích chậm rãi nới rộng, và một ngày nào đó, cách hiện tại chắc phải ngàn năm, nó có lẽ sẽ nuốt chửng toàn bộ vùng này.

...Nhưng Sunny không quan tâm đến tương lai xa xôi đó.

Thứ khiến cậu bận tâm là ngay bây giờ Đảo Thuyền Đắm là ở ngay mép Xé Rách, và vì vậy, sẽ đưa ra rất nhiều nguy hiểm với một người Thức Tỉnh trẻ tuổi như cậu. Nếu Sunny muốn đi xa đến vậy, thì cậu sẽ phải tìm hiểu và chuẩn bị kĩ càng cho một hành trình dài và gian nan.

Và cùng lúc, cậu phải vội vã quay lại thế giới thực.

Mặc dù cậu cảm thấy sự kêu gọi của kho báu trong mối tế bào, cực kì mong muốn rút ngắn khoảng cách giữa bản thân và Nephis, những việc cậu phải làm ở thế giới thực cũng...vô cùng quan trọng.

'Bình tĩnh. Thật sự thì đâu quá nghiêm trọng.'

Lại gần đền thờ trắng, cậu nghi ngờ liếc qua con dao găm đá hắc thạch, rồi đặt tay lên bề mặt đá cẩm thạch lạnh lẽo.

'Không có lý do gì phải lo lắng cả, nên...'

Cái nắp của cái quách thép thầm lặng mở ra, để những tia sáng và những đám mây mù lạnh lẽo thoát ra. Sunny ngáp và leo ra khỏi cái buồng ngủ, rồi vươn người với một nụ cười thỏa mãn.

Cơ thể cậu cảm giác năng động và thoải mái, như thể vừa ngủ một giấc dài, thoải mái, hoàn hảo - không hề giống thứ cậu phải chịu đựng hai tháng qua khi dùng cái buồng ngủ rẻ tiền hơn của Học Viện.

'Đó...đó gọi là đáng đồng tiền.'

Quả thật, cỗ máy xa hoa này có lẽ là món tốt nhất cậu từng mua. Đương nhiên là không kể đến Áo Choàng Địa Ngục...

Để lại pháo đài dưới lòng đất, hay còn gọi là tầng hầm, Sunny đi về phía nhà bếp, liếc nhìn tàn tích của cái tủ lạnh với chút xấu hổ, và lấy vài nguyên liệu từ đống đổ nát để nấu cho mình một bữa sáng.

Ở thế giới thực, đang là buổi sáng. Cậu cử cái bóng vui vẻ ra ngoài để quan sát xung quanh, rồi bật lò.

Trứng thật, xà lách và cà chua thật, bánh mì thật, thịt xông khói thật, cà phê thật, nước ép thật...chỉ mất cậu vài phút để chuẩn bị cho bản thân một bữa sáng mà có thể xem là đỉnh điểm của sự sống xa hoa đối với bất cứ cư dân nào ở ngoại ô.

Đi về bàn ăn mà quá to cho chỉ một người, cậu đặt bữa sáng lên mặt gỗ tổng hợp và kích hoạt thiết bị liên lạc.

Không có tin nhắn mới, và cậu cũng thật sự không biết phải làm gì khác với thứ này. Thường thì, những người tuổi cậu sẽ có hiện diện trên mạng và sẽ có một dòng thời gian với đủ thứ tin tức, sự kiện, và video, nhưng Sunny gần như không có hiện diện điện tử nào cả. Mà thật ra thì cậu cũng không muốn có.

Cậu đương nhiên biết cách tìm đến những tài nguyên và dịch vụ, và nhiều thứ khác trên mạng mà đã từng là giấc mơ của cậu: một lượng vô tận trò chơi, sách, chương trình, và đủ loại giải trí ngay trong đầu ngón tay.

Nhưng, trớ trêu là, bây giờ khi mà Sunny có thể tự do truy cập đủ loại hấp dẫn đó, cậu lại không có thời gian cho chúng. Ngay bây giờ, cậu có quá nhiều việc phải làm, và giấc mơ của cậu thì đầy những thứ thép va chạm và sinh vật tồi tệ.

'Có lẽ một ngày nào đó...'

Chậm rãi ăn sáng, Sunny dùng thiết bị liên lạc để nhanh chóng phát họa và miêu tả đồng xu cậu tìm thấy...đương nhiên là giữ những bí mật thật sự của nó cho bản thân.

Bên ngoài, những hàng xóm của cậu đã chuẩn bị đối mặt ngày mới. Mặt trời đã mọc trên thành phố khổng lồ, và đám đông những người đang trên đường đi làm.

Cái bóng tìm đến một nơi ẩn nấp trên hiên của căn nhà mới của nó và quan sát con đường yên tĩnh từ nơi ẩn giấu. Nó nhìn thấy vài PTGTCN lái qua, tiếng động cơ khẽ vang lên trong lúc chúng lăn hay là lơ lửng về lối ra của quận sân vườn. Vài người lớn ăn mặc đẹp dẽ bước qua, đi về phía trạm phương tiện công cộng.

Một thời gian sau đó, là đến lượt những học sinh mặc những bộ đồng phục trường.

Sunny uống một hớp cà phê và quan sát những đứa trẻ đó thông qua cái bóng, cố tưởng tưởng bản thân có một cuộc sống như vậy.

Thức dậy trong một ngôi nhà an toàn. Ăn thức ăn ngon mà bố mẹ chuẩn bị, không phải nghĩ đến bữa ăn tiếp theo của mình sẽ phải đến từ đâu. Đi đến nơi mà có một lượng vô tận kiến thức và chỉ dạy, miễn phí. Không có gì thật sự phải lo lắng hay sợ hãi.

Chỉ...sống.

Đó là một cách tồn tại kì lạ...

Cậu nhìn chăm chú những học sinh với biểu hiện phức tạp. Chúng quá...mềm mại. Quần áo mềm mại, mắt mềm mại, và cuộc sống cũng mềm mại.

Làm sao những đứa trẻ này có thể sinh tồn ở thế giới thực? Thế giới thực là nơi cứng cáp, tàn nhẫn và không dễ tha thứ. Cũng như bản thân Sunny. Một người như cậu có cơ hội sống sót cao hơn ở thế giới như vậy.

Còn không kể đến cái địa ngục của thế giới Mộng Ảo.

Cuối cùng, dòng học sinh trở nên thưa thớt.

Một trong những người cuối cùng đi ngang qua nhà Sunny là một cô bé khoảng mười bốn tuổi. Cô cao gần bằng cậu, với làn da trắng nhợt và mái tóc đen. Con bé có vẻ như hơi không thoải mái trong cơ thể của chính mình, thường thì tuổi teen là vậy, và đồng phục trường cũng không giúp dáng người thon gầy của cô chút nào.

Đôi mắt tối của con bé, thì rất sắc bén và rõ ràng.

...May mắn là, không như anh trai mình, Rain có vẻ như giống mẹ, người mà khá lá hấp dẫn theo trí nhớ của Sunny. Mặc dù con bé vẫn chỉ là một đứa con nít, cậu đã có thể nhìn thấy một ngày nào đó, cô bé tuổi teen đang đi ngang nhà cậu sẽ trở thành một vị mĩ nữ.

Uống hết ly cà phê, Sunny đặt cái ly rỗng lên bàn và thở dài.

'...Tìm thấy rồi nhé.'

Bạn đang đọc Nô Lệ Bóng Tối (Shadow Slave) của Guiltythree
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tortoise
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 17

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.