Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sự Thông Thái Của Tạp Chủng

Phiên bản Dịch · 1373 chữ

Chương 397: Sự Thông Thái Của Tạp Chủng

Trong sự thiếu vắng của bất cứ thông tin gì mới, người ta không có lựa chọn nào khác đành phải nhìn lại những đoạn clip tồn tại của Tạp Chủng. Bị vị chiến binh ác ma bí ẩn làm hấp dẫn, họ mổ xẻ mỗi hành động và mỗi lời nói, cố tìm ra dấu vết gì đó để chỉ ra danh tính, nguồn gốc, và địa vị của hắn.

Mặc dù không có quá nhiều thứ để học được, họ dần cảm thấy những lời nói của hắn có ý nghĩa sâu xa.

...Thật ra thì, người ta tìm thấy quá nhiều ý nghĩa trong chúng, mặc dù chúng vốn làm quái gì có ý nghĩa. Chỉ là những lời nói dối ngượng nghịu mà Sunny đã nghỉ ra ngay lúc đó để thỏa mãn điều kiện của [Trò Đơn Giản]. Cậu chưa từng, chưa bao giờ, có ý định nói gì sâu sắc.

Nhưng mà có bao giờ mà ý định này nọ lại ngăn người đời phức tạp hóa vấn đề?

Sunny không hề hay biết, Tạp Chủng đã có một...triết lý.

"Người mới đến Đấu Trường hả?"

"...Ta được sinh ra ở Đấu Trường."

Ngồi trong căng tin trường, hai học sinh nhìn chăm chú một cái thiết bị liên lạc rẻ tiền, mắt chúng cháy lên với sự kích động.

Một trong hai cậu bé cau mày, rồi bối rối hỏi:

"Tao không hiểu...ý anh ta là gì? Chẳng phải Đấu Trường chỉ là một sân đấu trong Mộng Cảnh? Làm sao có người được sinh ra ở đó?"

Bạn cậu bé ghét bỏ lắc đầu:

"Thằng ngu! Mày không hiểu sao? Tạp Chủng không phải muốn nói anh ta sinh ra ở Mộng Cảnh! Ý anh ta là được sinh ra trên chiến trường. Những người đấu sĩ thời cổ đại là những nô lệ bị buộc phải chiến đấu đến chết bất chấp ý muốn của họ. Chẳng phải những Thức Tỉnh Giả cũng vậy? Họ bị dính phải Ma Pháp và không có lựa chọn khác ngoài chiến đấu với Sinh Vật Ác Mộng để sống. Theo một cách, thì tất cả những Thức Tỉnh Giả đều được sinh ra ở Đấu Trường..."

Đâu đó ở ngoại ô, vài công nhân đang tụ hợp trong giờ nghỉ giải lao ngắn ngủi của họ.

"Có còn là con người không vậy?"

"Con người là gì? Ta không phải, và chưa từng là, một con người."

Một trong những công nhân rùng mình.

"Đáng sợ thật...mấy người có nghĩ Tạp Chủng thật ra là một Sinh Vật Ác Mộng mà đã lẻn vào thế giới thực không?"

Người khác lắc đầu.

"Không, đương nhiên là không rồi."

Người đầu tiên thở dài:

"Vậy thì tại sao hắn ta lại nói mình không phải con người?"

Công nhân thứ hai nhìn về phía cái hầm bẩn thỉu của ống thải của hệ thống lọc không khí công nghiệp mà họ đang làm sạch, rồi nhìn về phía đôi bàn tay chai sần của bản thân.

"Thứ đó có nghĩa quái gì chứ, làm một con người? Ông nghĩ tôi và ông thật sự là con người sao? Không, đồ ngốc. Tôi thề là não Tạp Chủng nhiều nếp nhăn hơn ông. Hắn ta ít nhất hiểu rằng chỉ có hai chân và hai tay không khiến một kẻ là con người. Hắn hiểu..."

Người thứ ba nghe cuộc nói chuyện và nhăn nhó.

"Thì sao chứ? Ừ, hắn hiểu, nhưng tôi đâu có thấy hắn phàn nàn gì. Tên đó nhận lấy lá bài hắn được chia và biến bản thân thành một...một con ác ma kiếm nguyền rủa. Ông thì làm được gì rồi? Đó là bài học hắn cố dạy chúng ta, tôi cho là vậy. Không ai sẽ đối xử với mày là con người trừ khi mày cư xử như một con người..."

Cách xa nơi đó, trong khu vực của người Ngủ trong Học Viện, một nhóm trai gái trẻ tuổi nhìn vào một màn hình.

"Anh bạn có cây kiếm to đó. Có biết dùng nó không vậy?"

"Không."

"Không? Anh bạn không biết dùng kiếm? Ừ thì, muốn tôi dạy cho không nè?"

"Không."

Một người Ngủ gãi gáy rồi hỏi:

"Mình không hiểu. Tại sao Tạp Chủng lại nói dối là không biết dùng kiếm? Hắn ta rõ ràng là một chiến binh rất giàu kinh nghiệm. Thậm chí có lẽ là một Truyền Nhân! Hắn định lừa Leo để Leo đánh giá thấp hắn?"

Một cô gái đứng gần người này bật cười:

"Anh ấy không nói dối. Tại sao Tạp Chủng lại phải cần lừa gạt Leo? Anh ấy dù sao thì cũng sẽ chiến thắng dễ dàng. Không, những lời nói đó có ý nghĩa sâu xa hơn."

Người Ngủ còn lại nhướng mày:

"Ý nghĩa gì?"

Cô gái mỉm cười hiểu biết.

"Chỉ một đấu sĩ tự cao như là Leo Tấn Công mới sẽ nói bản thân biết cách dùng kiếm. Một vị đại sư thực thụ, một người chiến đấu với Sinh Vật Ác Mộng trong thế giới Mộng Ảo thay vì chơi game với những người Thức Tỉnh được nuông chiều khác ở Mộng Cảnh, thì mới biết rằng họ còn có vô tận kiến thức cần học nếu so với những thứ họ đã biết. Tạp Chủng ý là vậy. Cho dù anh ấy tài giỏi đến mấy, thì anh ấy vẫn hiểu rằng ở vĩ mô, kĩ năng và năng lực của mình chỉ như một đứa trẻ."

Bạn cô im lặng một chút, rồi hỏi:

"Nếu là vậy, tại sao hắn lại nói không muốn học thêm?"

Cô gái lắc đầu.

"Anh ấy đâu có nói không muốn học thêm. Anh ấy nói là không muốn Leo chỉ dạy. Kẻ địch thật sự của người Thức Tỉnh là Ma Pháp, chứ không phải những người khác. Đó là tại sao Tạp Chủng không muốn được chỉ dạy bằng việc chiến đấu với người khác...kể cả nếu như anh ấy phải làm vậy. Và hơn nữa, nếu một người mạnh như là Tạp Chủng, thì họ có thể kết thúc trận đấu trong một đòn duy nhất. Nhưng sức mạnh thật sự...sức mạnh thật sự là vốn không cần phải tấn công. Có lẽ đó là thứ Tạp Chủng muốn. Để trở nên đủ mạnh mẽ để không bao giờ phải giơ kiếm nữa..."

Và cách họ chỉ vài trăm mét, trên đường đến trung tâm y tế của Học Viện, một cô gái trẻ ngồi trên xe lăn đang nhìn chăm chú thiết bị liên lạc với biểu hiện thú vị trên mặt.

"Cậu làm gì ở đây vậy, ý tôi là ở chiến trường nghiệp dư?"

"Ta đến để quên thứ đã học."

Câu này đặc biệt đã trở thành một chủ đề bàn luận nóng hổi trên mạng. Giữa những đấu sĩ, nó kích thích cả một cơn bão triết lý. Vô số người Thức Tỉnh đam mê tranh luận ý nghĩa của nó. Không ai biết chính xác Tạp Chủng muốn nói gì, nhưng ai cũng phải có ít nhất một giả thuyết.

Điểm duy nhất mà mọi người đồng ý kiến là lời nói ngắn ngủi này che giấu sự thông thái căn bản, sâu xa về bản chất của chiến đấu và cách để làm chủ nó.

...Nhưng không phải Effie.

Nhìn thiết bị liên lạc, cô lắc đầu và nói:

"Để quên? Hử, gã này chắc bị đập đầu quá nhiều lần. Đúng là não phẵng."

Rồi, cô lại nhìn hình ảnh đó, rồi nói thêm:

"Với lại, bộ giáp đó là như nào ấy? Trông quen quen. Nhìn thoáng qua còn tưởng Tiếng Vang của Sunny bỏ trốn. Ha, ý tưởng buồn cười...nếu thật thì mặt cậu ta chắc là vô giá!"

Với ý nghĩ đó, cô lắc đầu, tắt thiết bị liên lạc, và tiếp tục đường của mình.

Effie có những thứ quan trọng hơn phải làm, không thể lãng phí thời gian suy nghĩ về những thứ tạp chủng...

Nhưng có vẻ như cả thế giới còn lại thì rảnh thật.

Bạn đang đọc Nô Lệ Bóng Tối (Shadow Slave) của Guiltythree
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tortoise
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 19

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.