Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Một Nơi Để Gọi Là Của Riêng Mình

Phiên bản Dịch · 1338 chữ

Chương 389: Một Nơi Để Gọi Là Của Riêng Mình

Sunny đi một lúc trên một toa xe lửa công cộng đông người. Vì những phương tiện giao thông cá nhân là hiếm, đắt tiền, và yêu cầu giấy phép đặc biệt từ chính phủ để mua, đa số mọi người trong thành phố dùng phương tiện công cộng để di chuyển. Những tàu từ trường, thường được gọi là xe điện, là rẻ và phổ biến nhất.

Thời gian còn ở ngoại ô, Sunny hiếm khi có nguyên nhân để dùng đến một cái, nhưng lúc có dùng, thì người khác không quá chú ý cậu. Đôi lúc họ thậm chí còn cố gắng để không để ý đến cậu.

Nhưng bây giờ, mọi thứ có vẻ đã thay đổi. Sunny nhắm mắt, quan sát toa xe thông qua bóng phòng hờ có nguy hiểm. Không có...nhưng mà, cậu ngạc nhiên khi phát hiện rằng nhiều người, đặc biệt là những cô gái trẻ, cứ thỉnh thoảng lại ném những ánh mắt tò mò về phía cậu.

'Hử...Rắn Linh Hồn bị lộ ra hay sao?'

Nhưng không, ống tay áo cậu che hoàn toàn cơ thể uốn éo của nó.

'Kì lạ. Chắc là quần áo vậy.'

Sunny đã không đi ra khỏi Học Viện nhiều lắm trong hai tháng qua, nhưng trong một chuyến đi đó, cậu đã mua cho bản thân vài món quần áo thường dân trông không bắt mắt nhưng lại đắt tiền. Theo lời Kai, thì chúng "thời thượng" và "khiêm tốn", cho dù chúng có nghĩa là gì. Sunny cơ bản là chỉ chọn thứ duy nhất thoải mái mà có màu tối trong cửa hàng đó.

Cậu thở dài.

'Chỉ cho thấy người ta nông cạn. Đơn giản thay quần áo, và đột nhiên, mình biến thành tiêu điểm của sự chú ý. Tại sao những cô gái lại ham mê vật chất như vầy?'

...Công bằng mà nói, nhiều người nam tính cũng đang nhìn cậu chăm chú.

Khi mà trạm của Sunny đến, cậu đã hơi bối rối. Để lại xe điện đông người ở phía sau, cậu thở phào nhẹ nhõm, giấu hai tay trong túi, và đi ra khỏi trạm xe điện quen thuộc.

Phần này của thị trấn hơi gần trung tâm, xa ngoại ô nhất có thể. Nó yên bình, tĩnh lặng, và xanh tươi.

Không khí ở đây gần trong lành ngang ngửa thế giới Mộng Ảo.

Những căn nhà của quận này cũng trái ngược với nhà tổ ong người mà Sunny đã quen thuộc - kì lạ là, chúng đều rất thấp, không hơn hai hay ba tầng. Bản thân mặt đất dâng lên và lặn xuống thành những độ cao nhân tạo, mỗi con đường tồn tại một dãy nhà rộng rãi riêng mình. Ngoài đây, tuyết đã tan hết, để lộ những sân vườn và cây cối xanh tươi. Cả quận này trông như một khu vườn.

Không cần phải nói, không phải ai cũng được phép sống ở nơi này. Đa số những dân địa phương đều hoặc là giàu có hợp mức hoặc là làm việc cho chính phủ...nhưng mà, nếu nói về công dân, thì họ không phải ở cấp bậc cao nhất. Có những quận khác trong thành phố giàu có hơn nhiều, và những người thượng lưu thật sự - cũng như đa số những người Thức Tỉnh - sống ở đó.

Nhưng đó là một trong những điểm mà Sunny thích về nơi này. Cậu thà sống mỗi ngày mà không phải ở gần những người Thức Tỉnh khác. Thật sự thì là người khác nói chúng.

Mất cậu khoảng mười lăm phút để đi từ trạm đến địa chỉ muốn đến. Đương nhiên, Sunny có thể đến nhanh hơn nhiều bằng cách nhảy giữa những cái bóng, nhưng cậu không thích dùng Kĩ Năng khi ở bên ngoài thế giới Mộng Ảo và Học Viện. Như thế này khiến cậu cảm thấy giống người hơn.

Cuối cùng, cậu dừng lại trước căn nhà mà sẽ là của cậu, và nhìn chăm chú nó vài phút.

Căn nhà trước mặt cậu có hai tầng, với những bức tường xám và mái nhà ngói hình tam giác. Nó có hiên làm từ gỗ tổng hợp, một khu vườn, và một cái cửa sổ to mở ra vào một phòng khách rộng rãi. Thậm chí còn có một PTGTCN, và một hàng rào cây xanh để tách khỏi hàng xóm.

...Như là một thứ từ những câu truyện cổ tích.

'Xa hoa...'

"Ahem...Thức Tỉnh Giả Sunless? Thưa ngài?"

Sunny đương nhiên biết có cái PTGTCN vừa đậu gần đó và có một người đàn ông vừa bước ra khỏi nó, lại gần sau lưng cậu. Cậu chỉ là quá bị choáng ngợp bởi trọng lượng của giây phút này để nó hiện ra.

Quay lại, cậu liếc nhìn người vừa gọi mình.

Đó là một người đàn ông béo lùn, mặc một bộ đồ đắt tiền nhìn là biết may theo đo lường và mang một cái đồng hồ cổ sang chảnh. Bất chấp vẻ bề ngoài, người đàn ông kia đầy tự tin và có một nụ cười chuyên nghiệp, rộng rãi, và sáng bóng trên mặt.

Sunny nhìn gã ta chăm chú với biểu hiện nghi ngờ, rồi nói:

"...Lanard, đúng không?"

Gã ta - người mà đại diện cho một công ty phụ trách việc tân trang nhà mới của Sunny - hăng hái gật đầu.

"Đó là tôi. À, chỉ việc ngài nhớ tên tôi cũng khiến tôi thấy ngượng. Thật sự."

Dứt lời, ông ta chỉ về phía căn nhà và mỉm cười.

"Ngài thích nó không?"

Sunny chần chừ, rồi giả vờ hờ hững và nhún vai.

"Ổn, chắc vậy."

Lanard ngập ngừng một chút, rồi mỉm cười rộng hơn nữa.

"Đương nhiên rồi, một người như ngài chắc là đã quen với những nơi ở sang trọng hơn nhiều. Nhưng tôi có thể đảm bảo, ngài sẽ không phải thất vọng với công tác của chúng tôi! Căn nhà này có lẽ không cao cấp như thứ ngài quen thuộc, nhưng chúng tôi đã làm mọi thứ theo những mô tả kĩ thuật của ngài. Mặc dù...phải thú nhận, vị trí ngài chọn đúng là một thách thức, đặc biệt là với nhu cầu giữ bản chất chính xác của những thay đổi đó bí mật."

Sunny giữ cứng mặt và cố hiểu Lanard đang nói cái quái gì, và ông ta nghĩ Sunny là ai. Nói thật, khi quyết định mua nhà, cậu đã liên lạc với Bậc Thầy Jet, nói cô biết nơi cậu muốn căn nhà và vài thứ cậu hi vọng có thể thêm vào bên trong, và thay vì cho cậu lời khuyên về cách để tiếp tục, cô chỉ đơn giản là thu xếp mọi thứ vài cuộc gọi.

Và bây giờ, là vậy đây.

Trong lúc đó, Lanard liếc qua cậu với chút tò mò, ông ta chần chừ một vài giây, rồi dè chừng hỏi:

"Tiện thể...nếu ngài không ngại tôi hỏi...căn nhà xinh đẹp này so sánh như thế nào với nơi ở trước đó của ngài? Đương nhiên là tôi hứng thú chỉ từ góc độ chuyên nghiệp. Cứ xem là khảo sát khách hàng!"

Sunny nhìn căn nhà xám ấm cúng, suy nghĩ một chút, rồi trả lời thật lòng:

"Ừ thì...nơi ở trước đây của tôi to hơn gấp trăm lần, được xây chủ yếu từ đá tự nhiên và đá cẩm thạch, với nội thất đồ cổ bằng gỗ và một cái hầm bí mật rất đặc biệt. Ồ, và việc an ninh thì được lo bởi một con Ác Quỷ Ngã."

Lanard nhìn cậu chăm chú một lúc với nụ cười rộng kia.

Nhưng mà gương mặt hắn đã chậm rãi biến thành màu xám.

Sau một lúc, ông ta ho khan vài lần và nói bằng giọng khô khàn:

"Tuyệt vời...tuyệt vời...ahem. Chúng ta vào trong xem thử?"

Bạn đang đọc Nô Lệ Bóng Tối (Shadow Slave) của Guiltythree
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tortoise
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 19

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.