Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tan Vỡ

Phiên bản Dịch · 2005 chữ

Chương 360: Tan Vỡ

Trong một căn phòng được canh gác nghiêm ngặt, một cô gái trẻ với mái tóc bạc đang ngủ trong một cỗ máy trong suốt mà giữ cơ thể cô còn sống. Gương mặt cô tái và gầy, được nhuộm bởi ánh sáng mờ ảo của cỗ máy và những cái bóng sâu lắng, góc cạnh.

Căn phòng bình yên và im lặng, tiếng của cỗ máy tạo ra âm thanh trầm thấp làm nền. Đôi lúc, một dụng cụ y tế nào đó phát ra âm thanh và lại trở nên im lặng.

Một cô gái mù với cặp mắt xanh dương ấn tượng thầm lặng đứng gần buồng ngủ, một biểu hiện trống rỗng trên gương mặt tinh xảo. Nếu không phải việc tay cô đang đặt nghỉ trên chuôi thanh rapier thanh lịch, người ta sẽ dễ dàng nhầm lẫn cô với một trong số những người Rỗng mà được chăm sóc ở tầng khác của bệnh viện.

Cánh cửa phòng không mở ra, nhưng mà, đột nhiên có một hiện diện khác xuất hiện ở bên trong. Một chàng trai trẻ tuổi với làn da tái nhợt và cặp mắt tăm tối, tàn nhẫn xuất hiện từ bóng tối và bước đi và đứng ở phía đối diện buồng ngủ. Bước chân cậu mềm mại và im lặng.

Cậu ngưng ở đó một lúc, rồi cúi xuống, nhìn cô gái trẻ tuổi đang ngủ bên dưới cái nắp thủy tinh của cỗ máy quan tài.

Trong một giây, gương mặt cậu trở nên nhăn nhó tồi tệ. Khổ sở, giận dữ, sợ hãi, và mong mỏi trộn trong ánh mắt đó, rồi biến mất, ẩn giấu đằng sau tấm mặt nạ của sự hờ hững lạnh lẽo.

Sunny nhìn chăm chú Nephis một lúc lâu, cố điều khiển cảm xúc của mình. Cậu biết nhìn thấy cô như thế này, yếu ớt và bất lực, sẽ ảnh hưởng đến mình. Nhưng cậu không biết trước được nó sẽ khiến cậu đau đến bao nhiêu.

...Cậu cũng đã không đoán trước được những ý nghĩ tiến vào đầu cậu sẽ tăm tối đến bao nhiêu.

'...Mình có thể giết cô ta ngay bây giờ. Một cú chém với Mảnh Vỡ Ánh Trăng, và mình sẽ lại tự do.'

Nhưng không, cậu không thể.

Trước tiên, vì không có gì đảm bảo Nephis sẽ chết nếu cơ thể cô bị tiêu diệt. Cũng như Rỗng, những người mà linh hồn bị tiêu diệt và để lại cơ thể trống không, có Lạc - những người mà cơ thể ở thế giới thực đã chết, để linh hồn họ lang thang trong thế giới Mộng Ảo.

Cậu cho rằng đây là lý do tại sao những người muốn giết Ngôi Sao Thay Đổi đã cử Caster giết cô trong thế giới Mộng Ảo thay vì lẻn vào Học Viện.

Và thứ hai, và có lẽ là quan trọng hơn...cậu đơn giản là không thể ép buộc bản thân gây tổn thương cho Nephis. Không thể lần nữa, không thể thêm nữa, và không...không phải như thế này.

'Cassie, thì...'

U ám nhăn mặt, Sunny chậm rãi chuyển ánh mắt sang cô gái mù.

Như thể phát hiện nó, cô hơi quay đầu và nói:

"Chào, Sunny."

Cậu nhìn cô chằm chằm, mắt cậu cháy lên sự phẫn nộ.

"Gì, bây giờ cô nhìn thấy đường rồi sao?''

Cassie lưỡng lự một lúc, rồi lắc đầu.

"Không. Nhưng mà...đại loại như vậy."

Một nụ cười hoang dại xuất hiện trên mặt cậu.

"Chúc mừng. Thật sự, tốt cho cô! Ít nhất thì cô sẽ không còn vô dụng nữa."

Cậu biết những lời nói đó sẽ khiến cô ta tổn thương, và mừng vì đã nói chúng vì đúng lý do đó.

Cô gái mù không phản ứng, chỉ tiếp tục nhìn chăm chú vào sự trống không, đôi mắt cô lạnh giá và xa lạ. Nhưng cậu không bị đánh lừa. Cậu đủ hiểu cô ta để nhận ra cả một đại dương đau đớn đằng sau sự lạnh lùng đó.

'Tốt...đau đớn đi! Cô xứng đáng!'

Sunny mở miệng, muốn buộc tội cô, nhưng rồi ép bản thân phải ngừng lại. Cậu phải giữ điều khiển...

Nuốt lấy những lời nói giận dữ, Sunny nghiến răng và phun ra:

"Làm sao? Làm sao mà cô biết được?!"

Cassie hơi chần chừ, rồi khẽ trả lời:

"Khi cậu giết tên gián điệp từ Lâu Đài. Cậu đã nói nó ra. Mình nhìn thấy nó...trong một tiên tri. Sau đó, những thứ còn lại không phải không thể đoán được."

Mắt cậu trợn to.

Sunny giữ im lặng một lúc lâu, cố giải quyết cú sốc mà những lời nói đó gây ra cho cậu.

'Harper...là khi mình giết Harper?'

Kí ức về cái ngày tồi tệ đó khiến linh hồn cậu run rẩy. Cậu nhớ nó quá rõ...máy chảy xuống từ tay cậu trong lúc cậu nắm lấy tên trẻ tuổi đáng thương hại kia, giết chết hắn, chịu thua nổi đau đớn từ Khiếm Khuyết.

Và thì thầm bằng giọng khàn khàn, gần như không thể nghe thấy được:

"Lạc khỏi Ánh Sáng! Tao là... Lạc... Lạc khỏi Ánh Sáng..."

Đứng trong căn phòng dưới lòng đất của bệnh viện, Sunny vừa muốn khóc vừa muốn cười.

'Ra là thứ đó...đó là thứ đã chơi mình...một sai lầm. Mình chỉ phạm một sai lầm, và đó là tất cả để khiến mình thua cuộc!'

Gần như là Harper đã có thể báo thù cậu từ dưới mộ. Ừ thì...hắn ta thật sự chưa từng có mộ mã gì cả. Sunny chỉ vứt cái xác trong di tích, mặc cho đám Sinh Vật Ác Mộng xử lý.

Rốt cuộc cũng hữu dụng lắm ha.

Như đâm xuyên cô gái mù với ánh mắt rực cháy, cậu nói thông qua hàm răng nghiến chặt:

"Vậy ra đó là tại sao cô chờ tôi lúc đó, tại sao cô đưa tôi Suối Vô Tận? Cô...cô đã chuẩn bị nói tạm biệt. Cô đã biết?"

Cassie chậm chạp quay sang đối diện cậu, rồi nói bằng giọng từ tốn, bằng phẳng:

"Đúng. Mình đã biết."

Sunny cúi xuống, nắm chặt tay.

"Cô biết...nếu cô biết...thì tại sao cô lại không cố thay đổi gì cả?! Tại sao, nguyền rủa cô?!"

Cassie nhìn cậu chằm chằm, biểu hiện bình tĩnh của cô rốt cuộc sụp đổ. Sự đau đớn, khổ sở và giận dữ khiến mặt cô vặn vẹo, và với giọng nói đau đớn đến mức nó nghe như thể cô đang đổ máu, cô đáp lại:

"Không cố?! Đương nhiên mình đã cố! Mình đã cố thử mọi thứ có thể để khiến tương lai mình nhìn thấy thay đổi! Nhưng cho dù cố gắng đến mấy, nó vẫn không bao giờ làm vậy. Nó luôn luôn giữ nguyên! Tệ hơn, những nỗ lực đó chỉ khiến nó...càng có vẻ không thể tránh thoát..."

Quay đi, cô nghiến răng và im lặng một lúc, tay cô run rẩy.

"Mình...mình...mình là người đầu tiên hiểu được tiên tri về Tòa Tháp Đỏ. Những cái bóng nuốt chửng một thiên thần đang chết đi...mình hiểu nó vào ngay ngày hôm đó."

Cassie nhắm mắt trong một giây, rồi lại nói, giọng nói nhỏ xíu.

"Cậu không nhớ sao? Mình thậm chí còn yêu cầu cậu phải hứa luôn bảo vệ cô ấy. Và cậu đã nói gì?"

Sunny nhìn cô chăm chú, nhớ lại. Đúng vậy, lúc ban đầu, đã có một cuộc đối thoại như vậy.

"...Không. Tôi đã nói không."

Một nụ cười dễ vỡ hiện lên mặt Cassie.

"Đúng vậy. Cậu đã nói không. Và vào ngày hôm đó. Mình biết là mình phải làm ra lựa chọn. Và mình đã chọn. Mình chọn Neph."

Cô run rẩy và ôm lấy bản thân, như thể chết cóng.

"Mình phải phản bội một người bạn thân nhất để cứu người còn lại. Và mình đã làm vậy. Mình chọn hi sinh cậu để cứu Neph. Đương nhiên, mình đã tự lừa dối bản thân một lúc, nói với bản thân rằng sẽ không có gì tồi tệ xảy ra. Rằng nếu mình giúp Neph, có lẽ cả hai người đều sẽ sống sót. Nhưng sâu bên trong, mình biết là đó chỉ là một trong những khả năng, vậy nên có gì khác biệt? Mình phản bội cậu. Và cậu biết sao không?"

Một nụ cười nhỏ bé, cay đắng thoát ra khỏi môi cô.

"Không được gì cả. Mình phản bội người bạn thân và vẫn không có gì thay đổi. Mình hi sinh cậu, nhưng không thể cứu được ai cả. Bất chấp tất cả, mình không thể...mình không thể thay đổi định mệnh."

Sunny nhìn cô một lúc, rồi gầm gừ:

"...Vậy thôi? Đó là bài diễn thuyết của cô? Cô chỉ có nhiêu đó để biện hộ cho bản thân? Cô muốn tôi làm gì, thương hại cô?"

Một tia phẫn nộ xuất hiện trong mắt cậu.

"Sau mọi thứ tôi đã làm cho cô, sau khi tôi cứu mạng cô vô số lần, chăm sóc cô như thể cô là em gái mình, đây là cách cô chọn để đền đáp tôi? Bằng cách đưa ra bí mật lớn nhất của tôi cho Neph, để cô ấy có thể dùng nó chống lại tôi khi thời gian đến?"

Cassie vẫn im lặng, không nói gì.

"Cô thậm chí có biết cô đã làm gì?! Cô thậm chí có biết được cô đã cướp đi thứ gì từ tôi?!"

Cô ta chần chừ một chút, rồi khẽ trả lời:

"Mình không biết tại sao, hay bằng cách nào mà lời tiên tri sẽ thành hiện thực. Mình chỉ biết rằng nó sẽ diễn ra trong Tòa Tháp. Nên mình đưa bí mật đó cho Nephis, hi vọng cô ấy sẽ sống nhờ nó."

Sunny bật cười, rồi trở nên yên lặng.

Sự im lặng đè nén lắng xuống giữa hai người họ, và không bị phá vỡ trong vài phút.

Sau một lúc, cậu cuối cùng lên tiếng:

"...Tôi có thể hiểu được. Theo cách lôgic, tôi hiểu. Cô bị buộc phải làm ra quyết định tồi tệ, với cả hai lựa chọn đều là phản bội. Và cô chọn giúp Neph, người mà đã đến với cô trước. Người mà đã cứu cô trong lúc tôi có lẽ sẽ để cô lại đó và chết đi."

Nhưng rồi, một tia lạnh lẽo xuất hiện trong mắt cậu.

"Nhưng không có nghĩa tôi có thể tha thứ việc đó. Cô đi đến địa ngục đi Cassie. Đi đến địa ngục và chết ở đó, tôi không quan tâm. Tôi hi vọng sẽ không bao giờ gặp lại cô nữa."

Dứt lời, Sunny quay người rời khỏi, nhưng rồi ngừng lại.

Cậu không thể nhịn được mà phải tàn nhẫn với cô lần cuối cùng.

"Ồ, và cái bí mật đó? Nó là nguyên nhân tại sao cô ta bị mắc kẹt ở đó một mình. Nên theo một cách, cô đã hại chết cả hai người bạn của cô."

Trong lúc cậu nói lời đó, Cassie giật mình.

Một nụ cười thù hằn, thỏa mãn hiện lên mặt Sunny.

...Nhưng tại sao nó khiến cậu đau đớn đến vậy khi nói những lời đó?

"Vậy nên, chúc mừng. Cô đã quay trở lại, Cassie. Đi về nhà đi, dành thời gian với gia đình cô. Chẳng phải cô nói với tôi mẹ cô làm trứng ngon nhất? Ăn cho đã đi, cố tận hưởng chúng, biết rõ bản thân cô đã làm gì."

Trong lúc cô gái mù tái nhợt và quay đi với một biểu hiện vỡ tan trên mặt, cậu mỉm cười cay đắng và tan vào bóng tối.

Mối quan hệ tình bạn là thứ rất dễ tan vỡ.

Chúng rất khó để hình thành, nhưng quá dễ để bẻ gãy.

Chỉ mất một khoảnh khắc...

Bạn đang đọc Nô Lệ Bóng Tối (Shadow Slave) của Guiltythree
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tortoise
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 32

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.