Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kết Thúc Của Ác Mộng

Phiên bản Dịch · 2757 chữ

Chương 350: Kết Thúc Của Ác Mộng

Nephis mệt mỏi nhìn cậu chăm chú, cố gắng hiểu ý nghĩa của lời nói đó.

Sự rạng rỡ đã biến mất khỏi dưới làn da cô, và thay vào đó, những ngọn lửa trắng lại đã xuất hiện, yếu ớt liếm láp những vết thương của cô. Nhưng mà, sức mạnh của chúng gần như đã tiêu tan: thay vì chữa lành, chúng chỉ có thể khiến những vết thương ngưng chảy máu để giúp Ngôi Sao Thay Đổi không chết ngay bây giờ.

Vài giây sau đó, cô mở miệng, để máu chảy ra khỏi môi, và nói bằng giọng trầm thấp, gần như không thể nghe được:

"Cậu...đang nói gì vậy?"

Sunny cáu gắt:

"Ngừng nhập vai đi. Đúng là cô đã trình diễn rất ngoạn ngục. Nhưng đừng quên ai là người đã dạy cô cách nói dối. Cô thật sự cho rằng sẽ có thể lừa gạt được tôi?"

Cô yên lặng một lúc, rồi thì thầm:

"Tôi không...hiểu."

Cậu nhìn cô và hỏi, giọng nói đã run rẩy vì giận dữ:

"Tại sao cô làm vậy? Tại sao?"

Nephis chớp mắt và hô hấp run rẩy, nhưng không nói gì, chỉ nhìn cậu với vẻ đau đớn và mơ hồ.

Nhận ra cô ta sẽ không trả lời, Sunny phun ra:

"Tại sao cô cố ý thua?!"

Cô ngập ngừng một lúc, rồi nói khẽ:

"...Tôi không có."

Một nụ cười đắng chát hiện lên môi Sunny. Lắc đầu, cậu nói:

"Cô biết không, cô suýt làm được rồi đó. Tôi suýt nữa đã tin! Nhưng sau khi mọi thứ đã xong và tôi có thể suy nghĩ rõ ràng, vài thứ thật sự không hợp lý. Chúng không hợp lý chút nào cả! Cho dù tôi nhìn nó như thế nào, thì vẫn có cảm giác sai."

Tòa Tháp lung lay, nhấn chìm giọng nói của họ với âm thanh đá vỡ. Không hề để ý đến nó, Sunny tiếp tục:

"Trước tiên! Tôi biết chắc chắn là cô bằng cách nào đó có thể dùng một lúc hai thứ cường hóa. Cô đã làm vậy khi chiến đấu với Gunlaug. Một để cường hóa kiếm, còn lại là cường hóa cơ thể. Tôi rất hiếm khi quên gì đó, nên làm sao tôi có thể không nhớ điểm đó? Khi cô bị thương nặng trong trận chiến đó, cô đã gọi lại những ngọn lửa từ kiếm và đã có thể cùng lúc cường hóa bản thân và chữa trị vết thương. Vậy mà, cô lại chỉ dùng một thứ khi chiến đấu với tôi. Buồn cười, phải không?"

Nephis nhìn cậu chăm chú, không nói gì. Rồi, cô lên tiếng:

"Sức mạnh của tôi đã kiệt sức..."

Sunny phun ra.

"Có lẽ tôi đã tin tưởng điểm đó, nếu không phải vì những sai lầm khác của cô. Lúc ở trên đỉnh Tòa Tháp, cô có cơ hội cắt đứt tay tôi, chấm dứt trận chiến ngay lúc đó. Đó là hành động tốt nhất, là đòn tấn công nhanh chóng và hiệu quả nhất cô có thể thực hiện. Nhưng thay vì vậy, cô chọn biện pháp kém lợi thế hơn và nhắm vào đầu tôi, đánh bằng thân kiếm."

Một biểu hiện nghiệt ngã trên mặt cậu.

"Người khác có lẽ đã làm ra lựa chọn đó, nhưng không phải cô. Không phải Ngôi Sao Thay Đổi, kiếm thánh. Nguyên nhân duy nhất cô bỏ qua cơ hội vàng đó là vì cô chưa từng thật sự muốn chiến thắng. Phải không?"

Cậu ngước lên và nhăn mặt, cơn đau đánh vào tâm trí cậu như một đại dương phẫn nộ.

"...Và cuối cùng, tại sao cô lại ngồi ở đó trên đỉnh tòa tháp, chờ đợi tôi đến? Nếu cô muốn trốn thoát, thì cô đã có thể đi đến Cổng Dịch Chuyển ngay khi cô nhận ra Vật Dẫn Linh Hồn là gì, thậm chí không cho tôi cơ hội cứu bản thân. Nhưng cô đã không làm vậy. Cô chỉ yên lặng ngồi đó và chờ đợi, bỏ qua cơ hội để đến Cổng Dịch Chuyển trước. Vậy nên...tại sao?"

Cậu nhìn cô và hét lên, sự đau đớn rốt cuộc đã tìm đường đến giọng nói:

"Mắc cái quái gì mà cô lại giả vờ chiến đấu hết sức với tôi trong khi có ý định thua ngay từ ban đầu?!"

Nephis nhìn cậu chăm chú một lúc, gương mặt cô tái nhợt và không thể đọc nổi.

Rồi cô thở dài và dời ánh mắt đi.

Sau một lúc, cô nói khẽ:

"Có lẽ là vì tôi cũng xa nhà."

Sunny nhìn cô và giây, rồi gầm gừ.

"Cái gì? Có nghĩa là cái quái gì chứ?"

Ngôi Sao Thay Đổi quay đầu và bình tĩnh nhìn cậu, rồi mỉm cười.

"Được rồi, Sunny. Cậu bắt được tôi rồi. Giờ thì đi đi. Tòa tháp này sẽ không cầm cự được lâu nữa."

Trong lúc cô nói vậy, những ngọn lửa trắng chảy ra từ những vết thương đột nhiên lóe sáng mạnh mẽ và chói lòa hơn nhiều. Những vết thương của cô lại bắt đầu tự chữa trị, không nhanh như trong quá khứ, nhưng vẫn với tốc độ đáng kể. Mắt cô sáng lên sự rực rỡ đáng sợ.

Cậu nghiến răng.

"Đi cái chó má gì! Tôi không đi đâu cả trước khi cô cho tôi câu trả lời."

Nephis mệt mỏi nhún vai, nhìn vào mắt cậu.

"Cậu muốn biết việc gì?"

Sunny nắm chặt tay.

"Tại sao lại chiến đấu với tôi nếu cô muốn để tôi thắng ngay từ đầu?"

Cô thở dài. Trong lúc cậu nhìn cô với sự ngọn lửa mãnh liệt, Neph nói:

"Không phải rõ ràng sao? Vì nếu tôi không làm vậy, cậu sẽ không đi."

Quay đi, cô ngưng một chút, rồi nói tiếp:

"Người ta...người ta thường là độc ác hoặc là tốt bụng. Nhưng không phải cậu. Cậu có thể là cả hai, tùy thuộc vào tình huống. Hoặc là tàn nhẫn hoặc là trắc ẩn. Hoặc là độc ác hoặc là tốt bụng. Nên đó là việc tôi đã làm. Tôi tạo ra một tình huống mà sẽ cho phép cậu tàn nhẫn và độc ác. Để bỏ tôi lại phía sau mà không phải từ bi."

Sunny nhìn cô chăm chú, hai nắm đấm cậu run rẩy.

"Nhưng tại sao? Tại sao lại hi sinh bản thân để cứu tôi? Chuyện gì xảy ra với cái mục tiêu chết tiệt của cô?! Chẳng phải cô đã nói với tôi là cô sẽ hi sinh mọi thứ, mọi người, để đạt được nó?!"

Nephis nhìn cậu và mỉm cười cay đắng.

"Tại sao? Cậu là người duy nhất được phép tiến bộ và thay đổi? Tôi không thể cũng đã thay đã hả Sunny?"

Cô quay đi và mệt mỏi nói, giọng nói đầy sức nặng vô hình nhưng nghiền ép:

"...Đúng. Tôi đã từng nói vậy. Nhưng nói và làm là hai chuyện khác nhau, Sunny. Khi mọi thứ bắt đầu...khi tất cả những người đó chết vì việc tôi đã làm...khi tôi chịu thất bại sau thất bại...nó khó hơn nhiều so với tôi có thể tưởng tưởng. Nó rất...kinh tởm."

Cậu lắc đầu như bị sốc.

"Vậy...chỉ vậy thôi? Cô sẽ chỉ bỏ cuộc? Sau mọi thứ chết tiệt đó, cô chỉ quyết định là nó quá mức đối với cô?"

Ngôi Sao Thay Đổi yên lặng một lúc, rồi chậm rãi lắc đầu.

"...Cậu thật sự không hiểu tôi chút nào cả, phải không hả Sunny?"

Đối diện cậu, cô nhếch mép.

"Bỏ cuộc? Không, tôi không có bỏ cuộc. Tôi không từ bỏ mục tiêu của mình. Tôi chỉ nhận ra bản thân đã không đủ tham vọng."

Những ngọn lửa trắng trong mắt trở nên sáng hơn, Nephis nói:

"Tôi sẽ tiêu diệt Ma Pháp, và tất cả những kẻ dám cản đường tôi. Tôi sẽ hoàn thành mọi thứ tôi muốn. Nhưng tôi cũng sẽ làm theo cách tôi muốn. Tôi sẽ làm nó theo cách mà phù hợp khát vọng của tôi, không thỏa hiệp gì cả. Không hi sinh nguyên tắc đúng sai của tôi."

Được ánh sáng trắng rực rỡ kia thắp sáng, gương mặt tái nhợt, đẫm máu của cô trông như gương mặt một con ác ma.

"Thao túng tất cả những người đó, gây ra cái chết của họ? Tôi sẽ làm lại đúng như vậy. Tôi sẽ giết nhiều hơn nữa nếu cần phải làm vậy. Đó là vì việc đó là công bằng và đúng. Tôi cho họ cơ hội tự cứu mình, hoặc là chết khi chiến đấu chống lại Ma Pháp. Không có biện pháp tốt hơn."

Trong một lúc, mắt cô như cháy lên với sự khát vọng. Nhưng rồi, biểu hiện cô đột nhiên thay đổi. Cúi xuống, Nephis nói thêm bằng giọng khe khẽ:

"...Nhưng bỏ cậu lại ở đây là độc ác, là sai trái. Nó sẽ khiến tôi cảm thấy đắng chát trong miệng mình. Cũng như để lại một cô gái mù bất lực chết trong cô độc cũng sẽ như vậy. Tôi sẽ không làm vậy. Nếu làm vậy, tôi sẽ không hơn gì những kẻ tôi muốn tiêu diệt. Đạt được mục tiêu thì có nghĩa gì, nếu trong quá trình đó, tôi trở thành cùng thứ với những kẻ mà tôi căm ghét?"

Cô đâm xuyên cậu với một ánh mắt rực cháy và nói:

"Không, Sunny. Mục tiêu của tôi chưa từng thay đổi. Chỉ là đến đó bằng một con đường sai thì còn tệ hơn là không đến được nữa. Nhưng tại sao cậu lại quan tâm chứ? Chẳng phải cậu nghĩ đó là điên khùng? Chẳng phải cậu nghĩ tôi độc ác và đáng khinh? Vậy nên đi đi! Tại sao cậu lại chần chừ?!"

Sunny nhìn cô chăm chú, lông mày nhíu chặt lại. Cuối cùng, cậu hỏi:

"Tôi chần chừ vì cô, đồ ngu. Còn cô thì sao?"

Nephis mỉm cười.

"Tôi thì sao chứ? Cậu nghĩ tôi sẽ chết ở đây, ở trong tòa tháp này? Không. Tôi sẽ...tôi sẽ ổn. Tôi sẽ thoát ra và sống sót, bằng cách nào đó. Tôi sẽ tìm cách khác để rời khỏi. Cho dù có phải mất bao lâu, tôi sẽ tìm được. Không gì có thể ngăn được tôi. Cậu biết là nó sẽ không thể..."

Cậu nhìn cô chằm chằm một lúc, rồi liếc sang Cổng Dịch Chuyển lấp lánh.

Những vết nứt chạy qua ban công đá đã gần đến vòng tròn kí tự, đe dọa hủy diệt chúng.

...Cứu rỗi đã ở quá gần.

Cậu gần như có thể nếm được nó.

Quay khỏi cái bệ, Sunny lắc đầu.

"Đó là kế hoạch tệ hại. Cô muốn đi trong thế giới Mộng Ảo chiến đấu với đám Sinh Vật Ác Mộng phải không? Được thôi. Chúng ta làm cùng nhau. Chúng ta có thể thử đi xuyên Dãy Núi Rỗng và đến Thành Thị nhân loại ở bên kia. Và đó chỉ là phía nam. Chúng ta còn có thể thử phía bắc, đông, và tây, tìm kiếm một Cổng Dịch Chuyển chưa ai chiếm lấy. Hai người chúng ta, cùng nhau...tốt hơn là một mình. Phải không?"

Cô chần chừ một lúc lâu, rồi nhắm mắt và chậm rãi lắc đầu. Khi cô lên tiếng, giọng nói cô mệt mỏi và đăm chiêu:

"...Không. Tôi không thể. Tôi không thể để cậu ở lại, Sunny. Đi đi! Đi và gặp em gái cậu. Ít nhất thì có thứ đang đợi cậu ở thế giới thực. Tất cả chờ đợi tôi là trống rỗng, đổ máu, và những ngôi mộ. Nếu tôi trở lại, thì thứ mà đã xảy ra với Lâu Đài Tươi Sáng sẽ tái diễn, lặp đi lặp lại, đến khi không còn gì khác. Nên trong lúc còn có thể, đi đi."

Kí tự của Cổng Dịch Chuyển nháy nháy, như thể chuẩn bị biến mất.

Cậu nghiến răng.

"...Không."

Nephis mở to mắt và nhìn cậu, một cảm giác khổ sở xuất hiện trên mặt cô.

"Để tôi lại đi, Sunny. Làm ơn đi mà. Đi đi."

Cậu bướng bỉnh lắc đầu.

"Tôi không muốn."

Ngôi Sao Thay Đổi yên lặng một lúc, rồi nhìn cậu với vẻ mặt đau đớn. Rồi cô nói, khiến thế giới cậu tan vỡ:

"Đi...Lạc khỏi Ánh Sáng."

Mắt cậu mở to.

Từ sâu trong linh hồn, có gì đó di chuyển và trỗi dậy từ cơn ngủ say, thắng lợi. Không thể phá vỡ, trường tồn, không thể kháng cự. Hoàn toàn, hoàn hảo và ngọt ngào.

...Trước khi Sunny biết cậu đang làm gì, tay cậu bắn về phía trước, lưỡi dao ma quái của Mảnh Vỡ Ánh Trăng xuất hiện trong nó.

"Ngừng."

Tay cậu đông cứng, mũi thanh stiletto chỉ cách mắt Neph vài centimet.

Run rẩy, cậu nhìn cánh tay mình và ra lệnh cho nó đi về phía trước.

Nhưng nó không. Nó không hề di chuyển. Như thể cánh tay đó không còn thuộc về cậu nữa.

Trong lúc sự sợ hãi sâu đậm nhấn chìm tim cậu, Sunny di chuyển ánh mắt và nhìn Nephis, mắt cậu trợn to vì sốc.

'Làm...làm sao..."

Một nụ cười buồn bã hiện lên môi cô.

"Làm sao tôi biết? ...Cassie đã nói tôi biết."

Neph thở dài và nhìn đi hướng khác.

"Cô ấy là người đầu tiên hiểu được ý nghĩa của tiên tri đó. Cô ấy biết hai người chúng ta sẽ phải chiến đấu với nhau, và tôi sẽ thua. Thậm chí có lẽ là chết. Cô ấy chỉ không biết bằng cách nào, khi nào, và tại sao. Nên Cassie đã nói tôi biết bí mật của cậu, hi vọng rằng nó sẽ có thể cứu mạng tôi vào ngày nào đó. Nhưng tôi...tôi đã hi vọng bản thân sẽ không bao giờ phải dùng nó."

Sunny nhìn cô chằm chằm, quá choáng váng để có thể nói ra gì. Cô mỉm cười buồn bã.

"Vậy thì. Tôi đoán...tôi đoán đây là tạm biệt. Chă...tôi hi vọng cậu sẽ chăm sóc bản thân, Sunny. Giờ thì, đi đi. Thoát khỏi nơi này trước khi quá muộn.''

Mặc dù Sunny không làm gì, cơ thể cậu tự di chuyển. Đứng dậy, cậu quay người và đi về phía cái vòng tỏa sáng của Cổng Dịch Chuyển.

Bước, bước. Lại một bước.

'Ngừng. Ngừng lại!'

Nhưng cơ thể cậu không nghe lời. Nó chỉ tiếp tục di chuyển về phía trước, hờ hững trước mệnh lệnh của cậu. Một sự đau đơn đần độn lắng vào đâu đó trong trung tâm tim cậu.

'Ngừng lại!'

Không có gì cậu có thể làm. Cậu là một cái bóng nhiệm mầu bị ràng buộc với một chủ nhân; khi chủ nhân ra lệnh, cậu không có lựa chọn mà phải tuân theo.

Sunny chậm rãi bước vào bậc thềm và đi đến vòng kí tự, rồi vượt qua vòng sắt mà không chậm lại. Ngay khi cậu làm vậy, những kí tự tỏa ra ánh sáng mãnh liệt.

Cơ thể cậu cũng bắt đầu phát sáng.

'Không! Tôi từ chối!'

Ánh sáng hư ảo kia trở nên sáng và sáng hơn, đến khi khó có thể phân biệt dáng người ở chính giữa.

'Không!'

...Và rồi, đột nhiên, nó biến mất, chỉ để lại sự trống rỗng.

Sunny đã biến mất, cuối cùng cũng tự do khỏi con ác mộng dài dằng dặc và gian nan này. Chuyển đi trở về thực tế mà đã mất cậu hơn một năm bây giờ đã kết thúc.

Cậu đã còn sống mà thoát ra.

Chỉ vài giây sau khi cậu biến mất trong ánh sáng, vết nứt trên đá chạm đến vòng tròn kí tự và phá vỡ nó.

Ánh sáng của Cổng Dịch Chuyển trở nên không ổn định và nhanh chóng tiêu tan.

Cùng lúc, mặt trời nhân tạo của Vùng Đất Lãng Quên cháy lên lần cuối với một đợt bùng nổ ánh sáng chói lòa, mãnh liệt, và rồi dập tắt.

...Để lại một mình trong tòa tháp đang sụp đổ với không còn ánh sáng để thắp sáng cô, bóng người vỡ nát, tàn tạ của Ngôi Sao Thay Đổi bị những bóng tối nuốt lấy.

[Hết cuốn hai: Ác Ma của Thay Đổi.]

Bạn đang đọc Nô Lệ Bóng Tối (Shadow Slave) của Guiltythree
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tortoise
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 35

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.