Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Danh Dự

Phiên bản Dịch · 1627 chữ

Chương 340: Danh Dự

Trong vài giây, cả hai người họ đứng bất động. Trên mặt Caster, là sự kinh ngạc và không thể tin tưởng trộn lẫn sự phẫn nộ, tức tối...và sợ hãi.

Chậm rãi, hắn ngẩng đầu lên và như muốn đâm thủng Sunny bằng ánh mắt thù hằn.

''Đồ rác rưởi..."

Giọng nói hắn run rẩy với sự giận dữ bị đè nén.

'Tốt. Giận dữ là tốt. Bất cứ thứ gì khiến hắn mất điều khiển đều t...'

Trong khoảnh khắc kế tiếp, Sunny bị đánh trúng ngực và bay về phía sau cùng với một tiếng hét đau đớn. Mặc dù cậu đã bằng cách nào đó làm chệch mũi jian ma thuật kìa, tên Truyền Nhân vẫn đã tông vào người cậu với tốc độ của tàu lửa. Lưỡi kiếm của hắn lại lần nữa cắt đứt Áo Choàng Múa Rối, cứa vào cẳng tay của Sunny.

'Chết tiệt thật chứ!'

Đúng là không công bằng. Áo Choàng náy là Ký Ức đẳng cấp năm với cấp bậc Thức Tỉnh. Tên khốn này kiếm đâu ra món vũ khí mà có thể dễ dàng cắt qua nó đến vậy?!

...Ừ thì, Sunny cũng có thể đoán được. Ai nói thanh jian xanh lục ma quái kia không phải cùng đẳng cấp, hay thậm chí là cao hơn? Những gia tộc Truyền Thừa có rất nhiều Ký Ức mạnh mẽ trong kho tàng của họ.

Không như cậu.

Rơi vào mặt đất với một cú lăn, Sunny lao sang một bên và dùng đốc của Mảnh Vỡ Đêm Khuya để đánh tay của Caster đi. Cậu chỉ vừa kịp cứu bản thân khỏi cảnh cụt đầu.

Lung lay, Sunny ném một nắm bụi san hô vào không trung và rút lui. Một giây sau đó, kẻ địch của cậu đã xuất hiện từ đám bụi kia như một con ác ma thù hận. Thanh jian chết tiệt kia lại một lần nữa nhắm vào tim cậu.

Nhưng mà...

Caster trông khác.

Có vẻ như Sunny đã đoán chính xác về Khiếm Khuyết của tên công tử kiêu hãnh và về mục đích của cái bùa Ký Ức bí ẩn kia. Trước đó, Caster đã trông hơi già hơn những thành viên khác của tổ đội...khá kì lạ, khi nghĩ đến việc cả Kai và Effie đều là người lớn tuổi nhất trong số họ. Đó là thứ mà đã khiến Sunny chú ý đầu tiên, vì lúc ở Học Viện, đã không có khác biệt như vậy.

Nhưng mà, bây giờ khi mà cái đồng hồ cát đã bị phá vỡ, thời gian có vẻ như đã đuổi kịp tên Truyền Nhân. Nếu có ai đó thấy được hắn lúc này, thì có lẽ họ sẽ cho rằng hắn ta đang ở tuổi cuối hai mươi, thậm chí có thể là đầu ba mươi.

Hắn vẫn trông giống tên trẻ tuổi mà Sunny đã gặp chỉ một năm trước, nhưng chỉ hơi hơi. Thay vì đó, một người đàn ông trưởng thành, mạnh mẽ, đẹp trai đang tấn công cậu, làn da hắn vẫn trơn tru, nhưng đã có vài dấu hiện cho những nếp nhăn trong tương lai ở khóe mắt và miệng. Có vài sợi râu bạc trên mặt hắn.

Gồng gượng từng cơ bắp trong cơ thể, Sunny đứng đó và đón đỡ cú đâm chết người rồi né sang trái. Một lần nữa, cậu trễ một tích tắc, lại một vết cắt xuất hiện trên người.

'Nguyền rủa!'

Nhăn nhó vì đau đớn, Sunny tránh né, đón đỡ, tiếp tục rút lui và giữ khoảng cách với Caster. Đến một lúc, có một tiếng rống phẫn nộ khiến tai cậu muốn điếc:

"Quay lại đây, đồ chuột cống! Tại sao mày chạy như một thằng hèn?!"

Đằng sau mặt nạ và chật vật thở dốc, Sunny nghiến răng và rít lên:

"Không...lý do...gì cụ thể cả..."

Lần tiếp theo cậu và Caster chạm trán, tên Truyền Nhân đã có vẻ ở tuổi cuối ba mươi. Bây giờ, hắn trông giống một người đàn ông ở tuổi đỉnh cao. Thể hình mạnh mẽ của hắn càng trở nên đáng gờm, bờ vai rộng căng lên bộ giáp vảy chắc chắn. Mái tóc ở trán đã bạc, và bộ râu đã có những đường bạc chạy xuyên qua. Hắn ta trông như kiểu đàn ông đứng tuổi mà những cô gái trẻ mê như điếu đổ.

Sunny rên lên trong lúc một vết cắt nữa xuất hiện trên cơ thể, cậu đẩy Caster đi, rồi phóng ra sau. Mảnh Vỡ Đêm Khuya bay từ bên này sang bên kia, từ cao đến thấp, không ngừng lại dù chỉ một tích tắc. Tiếng thép vang lên không ngừng, nhức tai inh ỏi. Cậu có cảm giác phổi như đang bốc cháy, nhưng vẫn không thể cho phép bản thân chậm lại dù chỉ một giây.

Một sự chủ quan tức thời là sẽ khiến cậu mất mạng.

'Coi nào...này...này không quá tệ hơn là đối mặt...với...Thánh...'

Nhưng nó tệ hơn. Tệ hơn nhiều.

Ngay cả khi được cái bóng cường hóa, Sunny vẫn không thể chống cự đợt tấn công phẫn nộ của Caster. Cậu mạnh mẽ hơn và bền bỉ hơn rất nhiều, nhưng đó là việc về vũ khí sắc bén - chúng được tạo ra để khiến lực lượng cần thiết để giết một người là ở vào yêu cầu thấp hơn hẳn. Một kiếm sư tài ba mà dựa vào tốc độ có thể loại bỏ kẻ địch chỉ với một cú chạm chuẩn xác từ mũi kiếm.

Với người như Sunny, Caster là một ác mộng. Nếu không nhờ Dệt Máu, cậu đã trở nên yếu ớt và chậm chạp vì mất máu từ lâu rồi, chỉ từ vô số vết cắt trên cơ thể.

Vậy mà, cậu vẫn cầm cự và tiếp tục rút lui, nỗ lực đón đỡ lần lượt những đòn tấn công nhanh như chớp.

...Lần tiếp theo Sunny có thể quan sát kĩ tên Truyền Nhân kiêu hãnh, cậu cảm giác sống lưng lạnh lẽo.

Tấn công cậu là một người đàn ông lớn tuổi. Gương mặt gầy gò đầy những vết nhăn, và tóc và râu thì đã hoàn toàn bạc. Gần như không còn dấu hiệu gì của chàng trai trẻ tuổi mà cậu đã biết...và đã ghét...lâu đến vậy.

Caster vẫn đầy năng lực và sức sống. Sự phẫn nộ của hắn vẫn tràn trề sát ý và thù hằn như trước đó. Tốc độ, thì...đã chậm hơn một chút xíu.

"Chết đi, đồ tạp chủng!"

Với một tiếng rống phẫn nộ, Caster chém thanh jian ma quái xuống Sunny, người vẫn đang cố hồi phục từ đòn tấn công trước đó. Vô vọng, Sunny nâng lên thanh tachi thành một thế đỡ ngượng nghịu. Khi kiếm họ chạm vào nhau, Mảnh Vỡ Đêm Khuya bay sang một bên và suýt bay ra khỏi tay cậu.

...Tệ hơn nữa, Sunny mất thăng bằng và ngã ra sau thành một đống.

Một nụ cười tàn nhẫn xuất hiện trên gương mặt ông già với gương mặt nhăn nheo, hắn ta lao về phía trước để dứt điểm kẻ địch đầy sơ hở.

...Nhưng vào giây cuối cùng, một giọng nói bình tĩnh vang lên đâu đó phía sau hắn.

Giọng nói hắn ghét, nhưng cũng quá quen thuộc.

Đứng đâu đó đằng sau cậu, Nephis ra lệnh với một giọng không cho từ chối:

"Lùi lại!"

Caster trợn to mắt. Với một biểu hiện hoàn toàn kinh hoảng, hắn quay người và nâng kiếm, chuẩn bị cuối cùng phải đối mặt người mà hắn sợ hãi và muốn giết rất lâu rồi.

Nhưng mà, khi hắn làm vậy, hắn lại không nhìn thấy gì cả.

Không có ai đằng sau hắn. Chỉ có một hòn đá đơn giản nằm trên mặt đất.

Trong lúc Caster nhìn trong sự mơ hồ, suy nghĩ của hắn chậm lại vì hiệu ứng tê liệt của tuổi già, viên đá hét lên bằng giọng của Ngôi Sao Thay Đổi:

"Núp trong bóng tối!"

Gần như ngay tức thì, đồng tử của vị công tử kiêu ngạo nheo lại. Với vẻ mặt u ám, hắn xoay người, di chuyển kiếm vào tư thế phòng ngự.

...Hắn chỉ chậm có một phần giây.

Không phát ra tiếng động gì cả, mũi kiếm Mảnh Vỡ Đêm Khuya xuyên qua bộ giáp vảy, da thịt hắn...

Và rồi trái tim hắn.

Nhìn chăm chú vào gương mặt choáng váng của ông già yếu ớt trước mắt, Sunny cau mày và thở dài.

Caster cúi xuống, nhìn lưỡi kiếm nhô ra từ ngực mình và dòng máu chảy bên dưới đó, rồi yếu ớt nắm lấy thanh tachi bằng tay mình. Một sự nhăn nhó đau đớn, phẫn uất khiến gương mặt đầy nếp nhăn của hắn vặn vẹo.

Gượng sức để ngẩng đầu, hắn nhìn thẳng vào mắt Sunny và thì thầm:

"Mày...mày không có...có danh dự."

Sunny nhìn chăm chú ông già đang chết với sự thương hại, rồi nhìn đi hướng khác.

"...Quả là có danh dự. Danh dự...không phải một cái từ mạnh mẽ mà đám bẩn thỉu nào đó đã tạo ra để khiến những kẻ trẻ tuổi ngu ngốc như mày chết vì chúng. Và giết vì chúng. Nó không phải thứ xiềng xích quấn quanh cổ mày, biến mày thành nô lệ."

Caster nhìn cậu vài giây, cố nói gì đó, nhưng rồi chậm rãi ngã xuống đầu gối.

Trong sự yên lặng đột ngột đó, giọng nói của Ma Pháp thì thầm:

[Bạn đã giết một nhân loại ngủ say, Han Li Caster.]

[Bóng của bạn trở nên mạnh hơn!]

Bạn đang đọc Nô Lệ Bóng Tối (Shadow Slave) của Guiltythree
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tortoise
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 23

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.