Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bông Hoa Đỏ

Phiên bản Dịch · 1336 chữ

Chương 297: Bông Hoa Đỏ

Đám mây đỏ bao phủ Gunlaug, thấm xuyên qua khe nứt trên cái mũ. Phản ứng chậm một giây, Lãnh Chúa Tươi Sáng thụt lùi...nhưng vẫn đã hít phải phấn của đóa hoa ác mộng.

Sunny không biết từ lúc nào hay bằng cách nào mà Nephis đã có được nó, nhưng cậu biết mình không lầm - đó là phấn của Hoa Máu, thứ thực vật kí sinh kinh dị mà bản thân cậu đã xui xẻo hít phải, cách đây đã khá lâu.

Kí ức về những đóa hoa khát máu đó mọc trong phổi khiến Sunny rùng mình. Lúc đó, nguyên nhân duy nhất cậu không biến thành vật chủ cho Sinh Vật Ác Mộng tà ác kia là nhờ vào Dệt Máu. Không có nó, cậu đã bị cắn nuốt từ bên trong chỉ trong vòng vài phút.

...Và bây giờ, Lãnh Chúa Tươi Sáng đang rơi vào tình cảnh tương tự.

'Cô ta...cô ta thật sự làm được rồi...'

Nhưng mà những người Ngủ còn lại tập trung ở đại sảnh vẫn chưa biết Gunlaug có thể xem như là chết rồi. Kể cả bản thân tên bạo chúa.

Cong người trong một đợt ho bạo lực, hắn gầm gừ:

"Cái gì? Mày làm gì tao hả con đĩ?!"

Nephis vẫn ở nơi mà hắn thả cô xuống, quỳ trên sàn. Bộ giáp của cô vỡ tan và rách nát, với những dòng máu chảy xuống kim loại trắng rạn nứt. Ánh sáng huy hoàng tỏa ra từ da cô đã dập tắt, nhưng mà có những ngọn lửa tỏa sáng đang cháy bên dưới nó.

Những vết thương tồi tệ trên ngực cô đang chậm rãi lành lại, những vết cắt trên mặt thì đã biến mất, để nó lại hoàn hảo như trước kia. Nhưng mà gương mặt đó lúc này tái nhợt và đẫm máu, vặn vẹo vì cơn đau khủng khiếp.

Nhưng trong mắt cô, có sự thù hằn hắc ám.

Một loạt những tiếng thì thầm lăn qua đám dông khi họ nhìn thấy những vết thương nghiêm trọng kia lành lại. Thành viên của Chủ Nhà hay là những cư dân bên ngoài, tất cả bọn họ đều nói cùng một thứ:

"Bất Diệt Hỏa!"

"Bất Diệt Hỏa!"

Và rồi có ai đó hét lên, giọng nói đầy sự kinh ngạc ngưỡng mộ:

"Đây...đây là ban phúc của lửa!"

Bỏ ngoài tai mọi thứ đó, Ngôi Sao Thay Đổi rên rỉ và chậm rãi đứng dậy. Rồi, cô chật vật nhìn về phía Lãnh Chúa Tươi Sáng và nói, giọng nói vẫn còn run rẩy vì đau đớn:

"Tôi...đã giết ông rồi."

Thông qua khe nứt trên cái mặt nạ vàng, Sunny nhìn thấy ánh mắt xanh dương của Gunlaug nheo lại, rồi đột nhiên mở to. Giây kế tiếp, Lãnh Chúa Tươi Sáng bắt đầu ho tiếp.

Lần này, có một tiếng hét đè nén thoát ra từ môi hắn.

'...Chuẩn bị bắt đầu rồi.'

Sunny hơi rục rịch, khẽ đặt mình gần hơn với Caster.

Cùng lúc đó, Gunlaug bước đi loạng choạng và rên rỉ. Có máu chảy ra từ bên dưới cái mặt nạ vỡ.

Rồi, một tiếng cười rủn rẩy vang vọng trong căn phòng ngai vàng của tòa lâu đài cổ đại.

"A...thật sao? Quả là...bất ngờ..."

Hắn ta thả cây rìu chiến, nó biến thành một vũng chất lỏng hoàng kim và hòa vào bộ giáp kì lạ. Hắn bước một bước về phía Nephis, rồi lung lay và ngã xuống một gối.

Trong vài giây, Lãnh Chúa Tươi Sáng bất động. Rồi, cơ thể hắn co giật, nhiều máu hơn nữa đổ ra từ khe nứt trên mặt. Một tiếng hét bị kiềm nén lại có thể nghe được, đầy sự tra tấn đau đớn.

Hàng trăm người nhìn hắn ta, choáng, mắt họ đầy sự không tin tưởng, giận dữ, và kinh hoảng.

Lãnh Chúa Tươi Sáng ngẩng đầu và liếc sang Nephis, rít lên:

"Đùa...cái gì! Ta không thể...không thể chết như vậy!"

Ngôi Sao Thay Đổi nhìn xuống hắn ta, gương mặt cô lạnh lùng và bất dộng. Trong mắt cô không có vinh quang hay là khoe khoang.

Nhưng cũng không có từ bi.

Quay đi, cô chần chừ vài giây, rồi nói, giọng nói cô dịu dàng đến kì lạ:

"...An nghỉ đi. Ác mộng của ông kết thúc rồi."

Gunlaug không thể tin nổi nhìn cô chằm chằm, rồi đột nhiên bật cười. Có một âm thanh nghẹn ghê rợn từ sâu bên trong cổ họng hắn, như thể hắn đang chết ngạt trong máu của mình.

"Tốt...như vậy quá tốt. Của cô...thì chỉ mới bắt đầu mà thôi..."

Dứt lời, hắn chậm rãi đứng dậy rồi quay người. Lung lay, Lãnh Chúa Tươi Sáng bước từng bước về phía trước.

Đám đông yên lặng dõi theo trong lúc hắn gian nan đi về phía bậc thềm dẫn đến cái ngai đá hoa cương trắng và leo lên chúng, máu đổ ra từ những khe nứt trên mũ giáp, bộ giáp hoàng kim trôi chảy và cuồn cuộn quanh người hắn trong trạng thái như là hoảng loạn.

Cuối cùng, Gunlaug đi lên bậc và ngã vào cái ngai, nhìn xuống đại sảnh của tòa lâu đại cổ đại với một vẻ mặt đăm chiêu kì lạ. Rồi, hắn gượng sức cố nói gì đó, nhưng lại vặn người vì một đợt ho bạo lực.

Rốt cục, hắn chỉ thì thầm những từ gần như không thể nghe nổi và dựa vào cái ngai, cơ thể thả lõng. Sunny có lẽ là người duy nhất nghe được hắn nói, vì cái bóng đã ẩn nấp trong hốc tường đó ngay từ ban đầu.

"Tôi...đã cố. Ban đầu...tôi thật sự đã cố gắng..."

Đó là lời thì thầm của Gunlaug.

Rồi, hắn hoàn toàn bất động.

Lãnh Chúa Tươi Sáng của Thành Phố Hắc Ám đã chết.

Sunny biết ngay lập tức vì cái áp lực tinh thần khủng khiếp kia đã đột nhiên biến mất, để mọi người quanh cậu có thể thoải mái di chuyển và hô hấp.

Biết được việc sắp đến, cậu liếc về phía xa của đại sảnh một lần cuối.

Một cái xác trong một bộ giáp hoàng kim ngồi trên cái ngai, một đóa hoa đỏ xinh đẹp xuất hiện từ vết nứt của cái mặt nạ bóng lưỡng.

Vài giây sau đó, bộ giáp đột nhiên tỏa ra ánh sáng trắng và tiêu tán thành vô số tia sáng, để lộ người mà đã cai trị nơi nguyền rủa này nhiều năm với nắm đấm sắt.

Gunlaug đẹp trai đến ngạc nhiên. Mặc dù gương mặt hắn đẫm máu, vẫn có thể dễ dàng nhận ra. Hắn ta có bộ râu ngắn và tóc dài màu vàng. Một trong hai mắt của hắn đã mất, bị ăn từ bên trong bởi Hoa Máu, con mắt còn lại thì nhanh chóng biến thành đục ngầu.

Nhưng mà thứ khiến Sunny bất ngờ nhất là hắn ta trông trẻ đến dường nào. Khó để tưởng tượng Lãnh Chúa Tươi Sáng là gì khác ngoài mạnh mẽ và vĩnh cữu, nhưng thật ra, hắn ta không lớn hơn hai mươi bảy. Bằng cách nào đó, Sunny đã quên điểm đó.

'...Quá trẻ. Đám chúng ta đều là những đứa trẻ lạc lối.'

Nhưng cậu không lãng phí quá nhiều thời gian để suy nghĩ về việc đó.

Vì trong giây kế tiếp, Tessai, người mà đã nhìn chăm chú vào vị lãnh chúa đã chết của hắn với bẻ mặt ủ rũ thông thường của hắn, quay người và nhìn đám đông dân cư bên ngoài, rồi về phía những thành viên của Chủ Nhà.

Tên khổng lồ lưỡng lự một giây rồi nói, giọng nói trầm thấp của hắn vang vọng trong đại sảnh cổ đại:

"...Còn đợi gì nữa? Giết hết bọn chúng."

Và rồi, mọi thứ rơi vào điên loạn.

Bạn đang đọc Nô Lệ Bóng Tối (Shadow Slave) của Guiltythree
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tortoise
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 23

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.