Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nhà Hát Của Những Kẻ Khồng Lồ

Phiên bản Dịch · 1235 chữ

Chương 245: Nhà Hát Của Những Kẻ Khồng Lồ

Có thêm hiểu biết về sự nguy hiểm của dãy núi xinh đẹp mà đứng trước họ, tổ đội tiến sâu hơn về phía chân đồi. Vì không biết nhiều về khu vực và những loại sinh vật sống ở đây, họ quyết định đi chung với nhau.

Mặc dù có lẽ sẽ dễ hơn nhiều nếu cử Kai đi quan sát từ phía trên, không ai muốn mạo hiểm việc đó cả. Kết quả là sáu người họ di chuyển theo đội hình chặt chẽ, giống như lúc đi trên những con đường nhỏ hẹp của Thành Phố Hắc Ám và lúc ở trong Mê Cung.

...Nhưng mà, địa hình quanh họ lại khác hẳn. Không có cụm san hô mọc lên để che mặt đất, chỉ có cỏ và những tảng đá xám nhô lên. Gần có cảm giác họ đã quay lại Trái Đất.

Kì lạ là, việc đó lại khiến Sunny cảm thấy khó chịu. Nhìn quanh, cậu có thể nhìn xa về mọi hướng, không có tường san hô hay là những căn nhà đổ nát, cổ đại chắn tầm mắt. Khiến cho khó hơn nếu có Sinh Vật Ác Mộng nào muốn phục kích tổ đội, nhưng cũng khiến tổ đội không cách nào nấp khỏi ánh mắt của thứ gì mà có thể đang nhìn trộm.

'Đúng là vậy, nhưng...đám quái vật đâu cả rồi?'

Quả thật, cho dù Sunny có cố tìm kiếm đến mấy, cậu vẫn không thể nhìn thấy chuyển động nào cả. Như thể cả khu vực này đều chết lặng. Họ bị bao vây bởi sự yên lặng hoàn toàn, chỉ bị phá vỡ mỗi khi một trong số họ phát ra tiếng động.

Khung cảnh đẹp như tranh vẽ có lẽ là yên bình, nhưng thay vì đó lại khiến họ cảm thấy ghê rợn. Kể cả cái bóng của Sunny cũng có vẻ bơ phờ kì lạ.

Hết sức bất an, họ tiếp tục di chuyển về phía trước.

Kế hoạch rất đơn giản. Vì tiên tri của Cassie, họ biết được vị Lãnh Chúa Đầu Tiên và đồng đội của hắn đã đi đến dãy núi theo cùng cách với họ, hoặc ít nhất là họ đi theo cùng đường với họ. Có nghĩa là cả hai tổ đội đã tiến vào chân đồi ở vị trí gần như giống hệt.

Việc còn lại mà Cassie cho họ biết là họ đang tìm một cái hố rộng lớn trong mặt đá. Khó để có thể bỏ lỡ thứ như vậy, nên họ chỉ phải di chuyển sâu hơn vào trong chân đồi và nhìn quanh.

Mặt đất dưới chân họ thoai thoải dốc lên. Theo thời gian, có nhiều đá nhô ra khỏi đất hơn, và dốc cũng trở nên khá cao. Không lâu sau đó, họ bị bao vây bởi những tảng đá cao to và phải đi trên mặt đá thay vì đất.

Đến một lúc, Sunny nhìn lại phía sau và bất ngờ khi nhận ra họ đã leo lên cao đến bao nhiêu so với Mê Cung bên dưới. Hiện tại, nó đã ở thật xa và thật thấp bên dưới họ, trông như một biển đỏ rộng lớn.

Một cảm giác kì lạ lắng xuống tim cậu. Hơi trầm tư mặc tưởng, Sunny nhận ra đó là thứ mà cậu đánh mất từ lâu rồi.

Đó là cảm giác liên kết với nhân loại.

Mặc dù tất cả bọn họ đều hiểu là vượt qua Dãy Núi Rỗng là việc bất khả thi, nhưng chỉ biết họ đang ở đâu so với những người Thức Tỉnh còn lại đã đủ gây ra mọi sự khác biệt.

Họ có lẽ vẫn bị kẹt không khác gì trước đó...nhưng ít nhất họ không bị lạc nữa.

'Quả là một suy nghĩ hay, nhưng vô dụng.'

Thở dài, cậu quay lại và vội vàng đuổi kịp những người còn lại trong tổ đội.

Mặt trời đã lên cao trên bầu trời lúc họ tìm đến cái hố mà Cassie đã miêu tả. Nó nằm trong một cái thung lũng ngay ở điểm mà chân đồi thật sự biến thành núi, và hóa ra nó khác so với tưởng tượng của mọi người.

Khiến người ta bất an, trong cả ngày, họ không gặp phải một vật sống nào cả. Trong bất cứ hoàn cảnh nào khác, Sunny có lẽ đã vui mừng vì sự thiếu thốn kì lạ này, nhưng bây giờ thì chỉ khiến cậu lo lắng hơn.

Đứng ở mép, cậu nhìn xuống với cảm giác ấn tượng.

Cắt vào lòng núi, một cái mỏ đá nằm bên dưới họ. Bất chấp quy mô phi thường, nó rõ ràng làm từ bàn tay con người. Một con đường bám vào dốc của cái hố hình tròn dẫn đến đáy, đủ rộng để mười cỗ xe đi cạnh nhau.

Ở phía cuối mỏ đá, dốc xám của ngọn núi bị cắt và bới rỗng, tạo ra thứ gì đó tương tự thềm cầu thang khổng lồ hoặc là một cái hí trường được xây cho những người khổng lồ. Đây đó có những khối đá khổng lồ, như thể chuẩn bị được mang về thành phố cổ đại.

Sunny quan sát đống đá nguyên khối màu xám, rồi nhìn sang quy mô của cái mỏ đá sâu rộng này. Một thứ gì đó vào đúng nơi trong não cậu.

'Vậy...vậy đây là nơi mà vật liệu xây dựng bức tường hùng mạnh của Thành Phố Hắc Ám đến từ.'

Cậu dám chắc là vậy. Nghĩ đến việc những người cổ đại của Vùng Đất Lãng Quên đã vận chuyển tất cả những thứ đá đó từ xa đến vậy...ý nghĩ quả thật khiến người ta cảm thấy nhỏ bé.

Trong lúc đó, Effie thì đang nhìn chăm chú thứ gì đó với vẻ mặt căng thẳng. Đột nhiên, cô chỉ về phía trung tâm của mỏ đá và nói:

"Bên kia, nhìn kìa."

Dõi theo ánh mắt của cô, Sunny nheo mắt. Trong vài giây, cậu vẫn không hiểu nữ thợ săn đang nói về việc gì, nhưng rồi tim cậu khựng lại.

Ở đáy mỏ, có một Sinh Vật Ác Mộng khổng lồ.

Thứ khiếp đảm kia to khủng khiếp, dễ dàng gấp đôi kích thước của Cua Ác Ma...thứ mà đã to như một căn nhà. Nó trông như một loại côn trùng kì lạ, một sự lai trộn kì lạ giữa bọ hung tê giác và bọ ngựa, với một cái mai trơn, cái sừng to đùng, và những lưỡi kiếm chết người gắn ở khớp của mỗi chi.

Cả sinh vật có vẻ như làm từ đá và có cùng màu với sàn của mỏ. Thật ra, nếu không nhờ Effie cảnh báo, thì Sunny có lẽ còn không để ý thấy nó.

...Nhưng, thứ thịt đó lại vỡ vụn và tan nát, nằm thành một đống trên mặt đất.

Con ác ma đá khổng lồ đã chết.

Và theo quan sát, nó chết bởi bàn tay con người.

Sunny quay sang Nephis và chần chừ vài giây.

"Cô nghĩ sao? Đó là vết kiếm chém, đúng không?"

Ngôi Sao Thay Đổi im lặng một lúc, rồi nói bằng giọng điêu âm u:

"Khó nói. Chúng ta phải đến gần để nhìn kĩ hơn."

Bạn đang đọc Nô Lệ Bóng Tối (Shadow Slave) của Guiltythree
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tortoise
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 26

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.