Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Làm Việc Hữu Dụng

Phiên bản Dịch · 1522 chữ

Chương 208: Làm Việc Hữu Dụng

Đi về phía Kai, Sunny hắng giọng và ép bản thân không được che mắt. Tên cung thủ chết tiệt này thật sự quá chói lóa. Hắn ta mà cởi áo ở nơi công cộng thì chắc phải xem là gây nguy hiểm cho cộng đồng ở thế giới thực.

Nếu không phải, thì thằng nào ra luật đúng là mù mắt mà.

'Không biết hắn ta được tạo ra như thế nào. Chắc là trong một phòng thí nghiệm bí mật của chính phủ, hoặc là một cái nồi nấu ma thuật gì đó. Thật sự, không có cách nào mà thằng này cùng loài với mình...phải không?'

Sau vài giây bị Sunny nhìn chăm chú với ánh mắt trống rỗng, Kai lịch sự mỉm cười:

"Ờ, Sunny? Cậu cần gì à?"

Sunny giật mình và che mắt.

"A! Đừng có cười với tôi!"

Kai chớp mắt.

"...Được thôi."

Thở nặng nề, Sunny lườm hắn và chậm chạp hạ tay xuống.

"Vậy tốt hơn. Và đúng, tôi có việc cần cậu."

Kai bỗng dưng sống động hơn và chỉ vào ngực cậu.

"Cái gì vậy? Một món phụ kiện?"

'Hắn ta nói...'

Hạ ánh mắt, Sunny nhận thấy cái chìa khóa bí ẩn mà cậu cột dây và đeo quanh cổ.

Cậu thật sự không muốn cho người khác thấy nó, nhưng với Áo Choàng Múa Rối đang hồi phục bên trong Hồn Hải, không có quá nhiều nơi cậu có thể giấu nó đi.

Ít nhất thì không có nơi nào cậu muốn dùng...

Hơn nữa, không ai khác có thể nhìn thấy ánh sáng thần thánh, nên với họ, nó chỉ nhìn như một cái chìa khóa sắt bình thường.

Sunny cau mày.

"Không phải phụ kiện. Là một cái chìa khóa."

Kai chần chừ.

"Ồ. Nó mở gì?"

Sunny nhún vai.

"Sao tôi biết được?"

Tên cung thủ duyên dáng có vẻ khó hiểu.

"Nhưng nếu nó không phải phụ kiện và nó cũng không mở thứ gì, tại sao cậu lại giữ nó bên mình?"

Những câu hỏi của hắn càng lúc càng phiền, Sunny thở dài.

"Đương nhiên là để mở thứ gì đó rồi!"

Kai gãi mũi.

"Nhưng cậu vừa nói cậu không biết nó mở thứ gì."

Sunny nghiến răng.

"Thì nó là một cái chìa khóa chết tiệt, phải không? Nên đương nhiên nó phải mở thứ chết tiệt gì đó! Tôi mang nó theo cho trường hợp tôi tìm thấy thứ chết tiệt gì đó mà cái chìa khóa chết tiệt có thể mở ra! Có gì mà khó hiểu chứ?!"

Tên cung thủ xinh đẹp nhìn cậu với ánh mắt kì lạ.

"Ồ...tôi hiểu rồi. Quả thật hợp lý."

'Nguyền rủa! Đây không phải cách mình định bắt chuyện với hắn ta...'

Sunny ngay lập tức thay đổi vẻ mặt và nhìn Kai với một nụ cười rộng rãi.

...Sự thay đổi đột ngột này hơi có vẻ ghê rợn.

"Ờ, việc tôi muốn nói là, Night, bạn tốt của tôi...chúng ta là bạn, phải không? Mà sao cũng được, ý tôi muốn nói là tôi hi vọng câu trả lời này có thể thỏa mãn trí tò mò của cậu. Đó là thứ mà bạn bè sẽ nói...đúng không vậy?"

Tên trẻ tuổi có duyên nhìn cậu nghi ngờ.

"Chắc vậy?"

Sunny khiến nụ cười của mình trở nên rộng hơn nữa, cảm giác mặt hơi đau.

"Tuyệt vời! Vậy chúng ta là bạn. Ừ thì, có người có lẽ còn nói hôm nay là ngày may mắn của cậu đó, anh bạn. Vì hôm nay - và chỉ hôm nay, có lẽ vậy! - Cơ Sơ Thương Mại Xinh Đẹp Của Sunny có một khuyến mãi đặc biệt độc nhất cho khách hàng bạn bè. Cậu may mắn quá phải không?"

Kai đột nhiên ho khan.

"...Lần trước không phải là Cơ Sở Thương Mại Xuất Sắc Của Sunny hay sao?"

Sunny chớp mắt.

"Phải không? Ừ thì, sao cũng được. Đợt khuyến mãi vẫn còn đó. Cậu có hứng thú hay không?"

Tên cung thủ lưỡng lự vài giây, rồi cẩn thận nói:

"Nhưng Sunny...cậu vẫn chưa nói tôi biết về chi tiết của vụ buôn bán gì đó. Là khuyến mãi cho khách hàng cậu xem là bạn hay là cậu đang định bán "tình bạn" cho tôi? Hoặc là đợi chút, cậu muốn mua nó từ tôi? Cả hai? A, tôi đau đầu quá."

Như thể trông đợi câu trả lời đó, Sunny năng nổ gật đầu.

"Đúng vậy! Mừng vì cậu đã hỏi. Thật ra thì, tôi có một món vật phẩm phi thường mà tôi muốn bán. Nó phi thường đến mức tôi còn không muốn buông tay. Nhưng vì cậu và tôi là bạn, tôi mới đành lòng đưa nó ra. Gần như miễn phí luôn ấy chứ. Giảm giá toàn bộ nhờ tình bạn, chỉ dành cho cậu. Không cần phải cảm ơn tôi đâu, thật đó."

Bị hấp dẫn bởi sự ồn ào, những người khác ngưng việc họ đang làm và giờ cũng đang nhìn chằm chằm hai người họ. Effie bị phân tâm khỏi những miếng thịt nướng và đang nở nụ cười trông chờ như người xem xiếc vậy.

Nhận ra bản thân bị biến thành trung tâm của sự chú ý, Kai thở dài.

"Được rồi, tôi sẽ cắn câu. Món vật phẩm phi thường cậu muốn bán là gì?"

Sunny giữ im lặng vài giây, và rồi đột nhiên ngừng mỉm cười.

"Ồ, chỉ là thứ mà tôi để bám bụi trong Hồn Hải. Một món Ký Ức mà có thể cung cấp mũi tên vô tận cho cậu. Miễn sao cậu không bắn hụt."

Mắt của người cung thủ đẹp trai đột nhiên sáng lên. Hắn ta liếc sang bao đựng tên và nói:

"Đợi đã...thật chứ? Cậu thật sự có một món Ký Ức như vậy?"

Sau khi suy nghĩ một lúc thật lâu, Sunny đã quyết định sẽ đưa Mũi Tên Máu cho Kai. Để người cung thủ trong tổ đội họ có món vật phẩm như vậy sẽ khiến nhiều thứ dễ hơn trong chuyến đi này.

Có lẽ trong tương lai cậu có thể kiếm được một cây cung và học cách dùng nó, nhưng việc đó sẽ không trong tương lai gần. Hơn nữa, với ma thuật nguy hiểm của Mũi Tên Máu, chỉ khi đã trở nên xuất sắc thì mới nên dùng nó. Và sự xuất sắc thì đương nhiên sẽ cần nhiều thời gian để đạt đến, thời gian mà cậu không có. Nên, đưa nó cho một cung thủ điêu luyện như Kai là quyết định tốt hơn.

Những đợt chạm trán gần đây với đám nhện sắt chỉ càng khiến Sunny chắc chắn hơn đây là quyết định đúng đắn.

Nhưng cậu không có ý định cho nó đi miễn phí.

"Đúng, tôi có một món Ký Ức như vậy."

Rồi, cậu hờ hững nói thêm:

"Ồ, tôi quên nói ư? Nó có thể cho cậu vô tận mũi tên, và những mũi tên đó còn sẽ có cấp bậc Vượt Giới Hạn nữa đó."

Một sự yên lặng kì dị lắng xuống trên vòm cung đá trắng.

"Cậu...cậu sở hữu một Ký Ức Vượt Giới Hạn?"

Câu hỏi được đặt ra bởi Caster. Kai không cần phải hỏi, vì hắn ta đã biết Sunny nói thật.

Mắt hắn hơi mở to.

Trên Vùng Đất Lãng Quên, những món Ký Ức Vượt Giới Hạn là cực kì hiếm có - vì nguyên nhân dễ hiểu. Những người Ngủ chỉ có thể có được một món bằng cách đánh bại những Sinh Vật Ác Mộng Ngã, và không có nhiều người có khả năng thực hiện được kì công đó. Thêm vào việc không phải lần giết nào cũng có thể cho ra Ký Ức. Nói đúng hơn thì phần lớn đều sẽ không cho.

Nhận được một cái là giấc mở của mỗi cư dân trong Thành Phố Hắc Ám.

Sunny nhún vai.

"Ồ, tôi có vài cái. Sao?"

...Cái còn lại là bộ giáp mã não. Hư hỏng và vô dụng. Nhưng thật lòng thì họ không cần phải biết điểm đó.

Cậu cười ma ranh.

"Chỉ có những món hàng tốt nhất trong Cơ Sở Thương Mại Tuyệt Vời Của Sunny! Đợi chút, ờ...là tuyệt vời? Ài, ai thèm quan tâm chứ. Cậu hiểu ý của tôi đó."

Caster lắc đầu.

"Làm sao cậu có được một Ký Ức Vượt Giới Hạn? Cậu?"

Nụ cười đóng băng trên mặt Sunny. Khi cậu mở miệng nói chuyền vài giây sau, tất cả sự hài hước đã biến mất khỏi giọng nói, bị thay thế bằng sự lạnh lùng.

"Ừ thì, nếu cậu phải biết. Tôi có nó bằng cách giết một con Quái Thú Ngã. Trước khi cậu hỏi tiếp...lần này, tôi không cần phải lắc ngón tay hay là phun nước bọt. Tôi chỉ nhìn nó, và nó lăn ra chết ngắt."

Rồi, cậu quay đầu và nhìn thẳng vào Caster:

"Tôi rất rành việc giết chóc, cậu biết đó."

Bạn đang đọc Nô Lệ Bóng Tối (Shadow Slave) của Guiltythree
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tortoise
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 31

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.