Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Quyền Lực

Phiên bản Dịch · 1592 chữ

Chương 146: Quyền Lực

Vài trăm người ngủ hoảng hốt nhìn chăm chú về phía cái xác biến dạng. Bộ giáp vảy của Jubei biến mất trong một màn mưa ánh sáng, để hắn trong bộ quần áo đẫm máu, rách rưới. Một biểu hiện bất ngờ, mơ hồ đông cứng trên mặt hắn.

Nằm vỡ nát trong máu, người đàn ông mà vừa mới kiêu hãnh và bất khuất vài phút trước bây giờ chỉ là một cái xác đáng thương hại. Hắn ta nằm trên vũng máu đó trên sàn nhà đá trắng, gợi nhớ mọi người một sự thật đơn giản.

Đừng bao giờ dám chống lại Gunlaug, Lãnh Chúa Tươi Sáng.

Hoặc là kết cục sẽ tương tự gã này.

Sunny có lẽ là một trong hai người duy nhất trong đại sảnh không nhìn cái xác. Thay vì đó, cậu đang nhìn Harus.

Bản thân Harus thì nhìn chăm chú vào bức tường, hoàn toàn không quan tâm thành quả đáng sợ của nỗ lực hắc ám của mình.

'Mình hi vọng gì khác chứ? Ngu ngốc. Hi vọng...hi vọng là độc tố. Nó sẽ chỉ khiến người ta bị giết.'

Sunny biết hết những thứ này, nhưng chỉ bây giờ thì cậu mới thật sự hiểu được chỉ nghĩ đến việc chống lại Rắn Hoàng Kim là vô vọng đến mức nào.

Mọi thứ bên trong Thành Phố Hắc Ám được thiết kể để khiến hắn và quân đội của hắn vô địch. Đó là cách tên lưng gù chết tiệt kia có thể đánh bại một thợ săn kinh nghiệm từ khu dân cư bên ngoài dễ dàng đến vậy, không dùng gì khác ngoài sức mạnh thể chất. Hắn ta còn không phải dùng đến Kĩ Năng Phân Loại. Tại sao khoảng cách sức mạnh lại lớn đến vậy?

Đó là vì tất cả nhân loại trong Thành Phố Hắc Ám đều sở hữu tâm ngủ say như nhau, chỉ có hai thứ mà có thể khiến người ta mạnh hơn những kẻ còn lại: Hồn Tinh và Ký Ức.

Và cả hai đều được độc chiếm bởi Gunlaug.

Chỉ có hắn sở hữu nhân lực và kiến thức để tự do đi săn trong Thành Phố Hắc Ám. Cách này, hắn ta đã trở thành người duy nhất có một nguồn ổn định cho cả Mảnh Hồn và Ký Ức.

Những thứ vụn bánh mì mà những thợ săn độc lập kiếm được rồi cũng không thể tránh khỏi mà rơi vào tay hắn, vì Gunlaug cũng điều khiển nền kinh tế đơn giản ở nơi nguyền rủa này. Bằng cách cung cấp thức ăn và an toàn để lấy lại "cống nạp", hắn đảm bảo mọi nguồn tài nguyên sẽ chỉ đi một hướng.

Vào tay hắn.

Với Mảnh Hồn và lượng Ký Ức thật lớn, hắn ta có thể khiến quân đội của mình mạnh mẽ hơn, và theo đó sẽ có thể mang về nhiều Mảnh Hồn và Ký Ức hơn, khiến quân đội của hắn mạnh hơn...cứ như vậy. Một vòng lặp đơn giản, hoàn hảo và bi thảm mà khiến quyền lực của hắn ngày càng tuyệt đối với mỗi vòng quay.

Đến lúc Sunny, Nephis và Cassie đến Thành Phố Hắc Ám, khoảng cách giữa lực lượng của Gunlaug và những người khác ở đây đã quá rộng để có thể bắt cầu. Sunny không chút nghi ngờ những chiến binh tinh anh của Chủ Nhà có tâm được lấp đầy Hồn Tinh.

Có một giới hạn cho lượng Mảnh Hồn mà một người nhiễm Ma Pháp Ác Mộng có thể hấp thụ trước khi bị kẹt bởi cấp bậc của họ...mặc dù rất ít người đạt đến mức đó. Tiến đến cấp bậc tiếp theo sẽ tháo bỏ giới hạn đó và tăng cường cơ thể họ dựa trên mức độ lấp đầy của tâm. Nhưng không có cách để tăng cấp, những người ở Thành Phố Hắc Ám chỉ có thể dựa vào lượng Hồn Tinh để tích lũy sức mạnh.

Có nghĩa là giữa những bức tường cổ đại này, thề trung thành với một người duy nhất, có một nhóm người Ngủ hùng mạnh nhất trong lịch sử nhân loại.

...Và đây là người mà Nephis lên kế hoạch giết chết.

Rùng mình, Sunny nhớ lại lời nói của Effie: "không người Ngủ nào có thể đánh bại Gunlaug, không bao giờ. Đơn giản là bất khả thi."

Cậu cũng nhứ vài chục bộ đầu lâu lắc lư trong gió phía trên cánh cổng lâu đài.

'Chết tiệt...cô ta lôi mình vào thứ gì thế này? Mình thật sự phải thuyết phục cô ấy bỏ cuộc chỉ một lần. Mạng sống của mình sẽ phụ thuộc vào việc đó.'

Nhưng bằng cách nào đó, cậu nghi ngờ Ngôi Sao Thay Đổi còn không biết cách để bỏ cuộc. Ít nhất là khi nó liên quan đến mục tiêu bí ẩn kia của cô.

'Chết tiệt!'

Sunny quá tập trung vào những ý nghĩ đen tối đó mà cậu còn không thèm nghe bài diễn thuyết tạm biệt của Gunlaug. Mà cậu cũng biết trước được chung chung cái thứ nhảm nhí thằng khốn kia muốn nói sẽ là gì.

Không lâu sau đó, Lãnh Chúa Tươi Sáng rời khỏi cái ngai màu trắng và biến mất trong bóng tối đằng sau nó. Những người chỉ huy theo sau, Harus là người cuối cùng rời khỏi. Ngay khi họ biến mất, cái xác của Jubei cứ vậy bị lôi đi, một nhóm Nữ Hầu yên lặng lau chùi vũng máu trên sàn nhà trắng khiết.

Những cái bàn được đưa về đúng chỗ, và đám đông người Ngủ lại được mời dùng bữa sáng. Như thể không có gì vừa xảy ra.

Nhưng mà, Sunny đã hoàn toàn mất khẩu vị. Dẫn Cassie rời đi, cậu liếc nhìn những đĩa thức ăn đầy nhóc và suy nghĩ không hài hước:

'Đúng là việc gì cũng có lần đầu.'

Trong hai ngày còn lại, Sunny không làm gì khác ngoài điên cuồng thu thập thông tin. Biết rằng cậu sẽ sớm rời khỏi lâu đài, cậu trở nên táo bạo hơn về những nơi cử cái bóng đi do thám.

Cậu dùng nhiều thời gian theo dõi đám Thợ Săn và Tìm Đường, học những chiến thuật và bí mật của chúng. Cậu quan sát cách đám Hộ Vệ huấn luyện. Tìm hiểu những Nghệ Nhân nào là quan trọng, những kẻ nào thì không. Nhóm người duy nhất cậu tránh né là những Nữ Hầu.

Cậu thậm chí còn quan sát những chạm khắc đa dạng trên đá mà trang trí những bức tường của lâu đài.

Cuối cùng, tuần mà họ đã trả phí cũng đã đến thời hạn. Vào bình minh ngày thứ tám, Sunny và Cassie lại lần nữa xuất hiện trong cái sảnh lớn với những cái cửa sổ thủy tinh màu sắc và có thể nhìn thấy những cánh cổng của tòa lâu đài.

Mặc dù không có gì bên ngoài cánh cổng đó ngoài khu ổ chuột dơ bẩn, Sunny lại thấy nhẹ nhõm. Cậu không thể chờ để rời khỏi cái nơi chết tiệt này.

'Tại sao người ta lại muốn ở nơi này chứ?'

Ngay khi suy nghĩ đến đó, Sunny nhận ra cậu không thật sự biết cuộc sống ở khu dân cư bên ngoài là như thế nào. Có lẽ lâu đài sẽ là thiên đường nếu phải so sánh.

'Khó tin...tệ đến mức nào được chứ? Chắc là đám người này chưa từng sống ở ngoại ô.'

Lắc đầu, cậu đi về phía cánh cổng nhưng dừng lại khi có ai kêu tên cậu.

Quay đầu, Sunny nhìn thấy người trẻ tuổi quen thuộc với gương mặt gầy gò và ánh mắt lo lắng. Hôm nay, Harper đặc biệt có vẻ lo sợ. Quần áo của hắn kém gọn gàng hơn và có vài vết mực xấu xí trên tấm giấy da cuốn hắn.

"A! Sun...Sunless và Cassia, đúng không? Trời ạ, đã là một tuần rồi sao. A...tôi đang định nói gì nhỉ? Ồ, đúng rồi. Hai người đến để trả phí cho tuần tiếp theo?"

Sunny nhìn hắn chằm chằm vài phút, rồi nặn ra một nụ cười và giả vờ buồn bã:

"Không. Chúng tôi đã không thể...cậu biết đó, kiếm mảnh. Nên, chúng tôi rời đi đây. Có lẽ chúng ta sẽ gặp lại, vào ngày nào đó."

"G-gì? Tại sao tôi lại...ồ, xin lỗi. Rất xin lỗi vì hai người không thể ở lại lâu hơn. Nhưng đừng tuyệt vọng! Lãnh Chúa Gunlaug thật sự nhân từ và cuộc sống khó ai đoán trước được. Tôi chắc là hai người sẽ có thể sớm quay lại đây."

Sunny lịch sự gật đầu rồi quay đi.

'Hi vọng là không. Ít nhất là đừng quá sớm.'

Cứ vậy, họ đi qua cánh cổng và rời khỏi Lâu Đài Tươi Sáng... lâu đài trong mơ mà họ đã bỏ ra thật nhiều thời gian tìm kiếm và tưởng tượng.

Quả là thất vọng.

Đứng dưới bầu trời xám xịt của Vùng Đất Lãng Quên một lần nữa, Sunny và Cassie hít vào không khí mát lạnh, trong lành và cùng mỉm cười. Cassie kéo lấy tay áo cậu.

"Sunny...giờ chúng ta làm gì?"

Cậu nhìn về phía những căn nhà nghèo khổ bên dưới và trả lời mà không phải suy nghĩ quá lâu:

"Làm gì nữa? Đi tìm Nephis."

Bạn đang đọc Nô Lệ Bóng Tối (Shadow Slave) của Guiltythree
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tortoise
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 23

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.