Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bốn Tháng Trước

Phiên bản Dịch · 1711 chữ

Chương 122: Bốn Tháng Trước

Nephis đã thay đổi rất nhiều kể từ lần cuối Sunny thấy cô.

Bên ngoài thì trông cô vẫn vậy - cao, khỏe khoắn, xa cách kì lạ, như thể tồn tại tách biệt với thế giới còn lại. Cô vẫn mặc bộ Giáp Quân Đoàn Ánh Sao, làm nổi bật những đường nét duyên dáng của cơ thể thon gọn, mềm mỏng. Chỉ là bây giờ, có thêm một cái áo choàng trắng phủ trên vai, gần giống màu của kim loại hoàn mĩ trên bộ giáp tinh xảo của cô.

Làn tóc bạc của Ngôi Sao Thay Đổi đã dài hơn nhiều, gần chạm đến vai. Không có mái tóc tomboy, trông cô trưởng thành và nữ tính khá lạ, khiến tim Sunny đập nhanh hơn. Đôi mắt xám bình tĩnh vẫn ấn tượng như bao giờ.

Nhưng mà những thay đổi thực thụ ẩn sâu hơn bên trong. Có lẽ chỉ một người hiểu rõ cô như là Sunny mới có thể nhận ra chúng. Hoặc có lẽ là chính là vì cậu đã quá quen thuộc với cô nên tầm màn tách biệt, hờ hững bao phủ bản chất thật sự của cô đã bị rạn nứt, để lộ ra những cảm xúc sâu hơn bên dưới.

Nephis bây giờ có vẻ sống động hơn, hiện diện hơn. Mắt cô sáng lên sự quyết tâm quả quyết, tỏa ra một cảm giác tự tin ấm áp mà gần như lây nhiễm người khác.

...Đó là sức mạnh của cô. Sức mạnh của sự tin tưởng vững chắc.

Sunny rùng mình dưới ánh mắt của cô.

Neph là người cậu muốn gặp nhất, và cùng lúc, cũng hi vọng không bao giờ gặp lại. Cô là lý do đích thực cho việc cậu rời khỏi lâu đài.

Bị đánh thức bởi cuộc gặp gỡ định mệnh này, một làn sóng kí ức nổi lên trong tâm trí cậu.

Giá như lúc đó cậu biết trước...

Ừ thì, có lẽ cũng chẳng thay đổi gì.

Bốn tháng trước, vào đêm mà họ đã đi ra biển nguyền rủa trên con tàu được làm từ bộ xương ác ma, Sunny run rẩy trong cơn gió.

...Sau một thời gian tưởng chừng vô tận trong cái ôm lạnh lẽo của sự hắc ám, buổi tối dài vô tận của chuyến trốn thoát của họ cũng đã gần đến hồi kết. Cậu rục rịch và quay về phía đông, nơi mà một tia sáng mờ nhạt xuất hiện ở đường chân trời.

Run rẩy, cậu liếm môi và nói bằng giọng khàn khàn:

"Cas. Cassie. Sáng rồi."

Sau khi nói những từ đó, chút sức mạnh còn sót lại mà đã giữ Sunny tiếp tục cũng biến mất, và cậu ngã xuống trên đá, ngực cậu nâng lên nặng nề rồi hạ xuống.

Một ngày mới lại đến để bao bọc địa ngục gọi là Vùng Đất Lãng Quên trong ánh sáng mặt trời ấm áp. Họ đã sống.

Cả ba người Ngủ nằm trên cái tay đá khổng lồ nhô ra khỏi làn sóng đen, giống như được nâng khỏi vực thẳm không ánh sáng bên dưới bằng một bàn tay của nữ thần. Sunny và Cassie ôm lẫn nhau để giữ ấm, còn Nephis thì nằm ở giữa lòng bàn tay, vẫn còn bất tỉnh. Có thể thấy được thông qua những khe hở trong bộ giáp tan nát, làn da trắng ngà của cô tái nhợt và bơ phờ.

'Chúng ta thành công rồi.'

Họ đã thoát khỏi Kẻ Nuốt Hồn, đi thuyền trong màn đêm nguyền rủa, và còn sống sót qua một trận chiến với thứ kinh dị ở biển sâu nữa...một phép mầu.

Sunny vẫn chưa thể tin được họ đã thành công với chuyến trốn thoát ngoạn mục. Từ lúc biết được về ma pháp mê hoặc mà con quỷ cổ đại kia đặt lên tâm trí họ, cậu đã cảm thấy khả năng họ có thể tự giải thoát khỏi cái cây tà ác, tham lam là vô cùng mong manh. Có lẽ vì nó đã lấy đi thứ vũ khí nguy hiểm nhất của cậu...đầu óc.

Vậy mà, bằng cách nào đó, họ lại thành công.

Hoàn toàn kiệt sức, Sunny nhắm mắt và lắng nghe tiếng biển đen rút đi để tránh mặt trời đang lên. Còn không nhận ra, cậu chìm vào giấc ngủ.

Khi thức dậy, mặt trời đã lên cao . Sunny vốn cho rằng sẽ cảm thấy như liệt toàn thân vì adrenalin lúc này đã rời khỏi cơ thể tạn tạ, nhưng, khiến cậu bất ngờ, cậu còn không đau đớn bằng một nửa dự đoán. Dệt Máu đúng là một Thuộc Tính nhiệm mầu cho một người thường gặp thảm họa như cậu.

Kể cả ngón tay bị gãy cũng không còn quá đau đớn nữa.

Dù vậy Sunny vẫn phải rên rỉ khi ngồi dậy.

Cassie ngủ cạnh cậu, cũng bị sự kiện của đêm qua làm mệt mỏi không kém gì...có lẽ còn hơn chính cậu nữa. Gương mặt tinh tế của cô có vẻ dễ tổn thương và tái nhợt, nhăn nhó thành một cái cau mày lo lắng. Sunny thở dài.

Nephis vẫn chưa tỉnh lại. Lúc nào đó trong khi cậu đang ngủ, cô gái mù đã dùng bộ áo khoác của cô để đắp cho Ngôi Sao Thay Đổi, giúp cô giữ ấm một chút. Neph nằm bất động, gương mặt không còn chút màu sắc. Chỉ có âm thanh thở khe khẽ mới giúp Sunny biết cô vẫn còn sống.

Cậu run mình, nhớ lại cảnh tượng khiếp đảm lúc da thịt rách nát, bừa bãi của cô tự lành lại trong sự thiêu đốt của ngọn lửa tinh khiết. Phát ra ngọn lửa đó luôn khiến Nephis rất mệt mỏi, mang đến cho cô sự đau đớn và khổ sở khó tưởng tượng. Ai biết được cái giá mà cô phải trả cho việc kéo bản thân lại từ bờ vực cái chết? Cậu trước đây còn không nhận ra cô có thể dùng nó để hồi phục cho bản thân.

Có lẽ là có lý do tại sao cô chưa từng làm vậy trong quá khứ. Chỉ thời gian mới trả lời được.

'Đến lúc đánh giá tình huống.'

Dời mắt khỏi Ngôi Sao Thay Đổi, Sunny nhìn quanh, cố đánh giá tình hình hiện tại của họ. Tim cậu nặng nề.

Nếu họ sống sót đợt tấn công của con quái vật xúc tua và đắm thuyền chỉ để thấy mình bị kẹt trên một hòn đảo ở giữa vùng biển nguyền rủa, không có cách để tiếp tục, thì đó quả là một sự trêu trọc chết chóc từ định mệnh.

Ở phía đông, không có gì ngoài sự trống rỗng của cái hố khổng lồ. Cũng như phía...

Sunny như hóa đá, nhận ra một đường màu đen ở phía xa. Đó là...đó là mép phía tây của cái hố. Họ đã gần vượt ra khỏi cái hố!

Cảm thấy một sự kích động bắt lấy trái tim, Sunny nhanh chóng quay lại và nhìn về phía tây. Mắt cậu mở to.

Trong một lúc, đầu cậu đầy trống rỗng và yên lặng. Rồi, một suy nghĩ duy nhất hiện lên:

'Gần lắm rồi...'

Cậu im lặng ngồi như vậy một lúc, quên mất mọi thứ khác. Vài giờ sau, Cassie cuối cùng cũng thức dậy. Cảm giác được cậu không còn bên cạnh cô nữa, cô gọi với giọng sợ hãi:

"Sunny?"

Cậu liếm môi.

"Tôi ở đây."

Cassie ngồi dậy và vươn tay ra, tìm lấy vai cậu.

"Sao...sao nghe cậu lạ vậy?"

Sunny chớp mắt, rồi từ từ quay đầu nhìn cô gái mù. Một nụ cười từ tốn hiện lên mặt cậu.

"Cassie...chúng ta tìm thấy nó rồi. Chúng ta tìm thấy thành phố mà cô nhìn thấy."

Rốt cuộc, Nephis bất tỉnh trọn vẹn hai ngày.

Sunny thật sự bắt đầu lo lắng cho cô, nhưng rồi, vào ngày thứ ba, Ngôi Sao Thay Đổi tỉnh dậy. Lúc đó, cậu đang ngồi trên ngón trỏ của bàn tay khổng lồ, nhìn chằm chằm về phía tây với sự ấm áp và háo hức trong tim.

Họ đã làm được! Họ cuối cùng cũng có thể quay về nhà!

Sunny không thể đợi để có thể quay lại thế giới thực. Cậu còn không quan tâm đến việc trở thành một Thức Tỉnh Giả và sự tăng trưởng sức mạnh và địa vị đi cùng với nó lắm.

Tất cả những gì cậu quan tâm là cái giường mềm mại, một núi thức ăn ngon lành, và tắm bằng nước nóng thoải mái.

Sunny cúi đầu và liếc sang Nephis, cố nhìn xem có gì không ổn với cô hay không. Trong truyện tranh, một nhân vật thường phải mắc phải vấn đề gì đó như là mất trí nhớ ngay trước khi mọi thứ chuẩn bị trở nên tốt đẹp.

Nhưng Ngôi Sao Thay Đổi có vẻ ổn. Cô vẫn là Neph mà cậu biết - cao, khỏe, xa lánh, như thể có một rào cản vô hình giữa cô và thế giới còn lại. Khi ánh mắt xám của cô rơi vào cậu, cậu thấy tim mình đập nhanh hơn.

Cậu mỉm cười.

'Cảm ơn thần thánh!'

Nephis cau mày, cúi đầu, và hỏi bằng giọng bằng phẳng:

"Tại sao cậu mỉm cười?"

Nhận ra mình đang cười từ hai tai như thằng ngốc, Sunny chớp mắt, rồi cố nhún vai với sự hờ hững giả dối.

'Hủy bỏ, hủy bỏ! Đánh lạc hướng cô ta!'

"Nhìn đằng sau cô kìa."

Cảnh tượng nằm ở phía tây là một trong những nguyên nhân cho tâm trạng tốt của cậu, nên đó không phải là nói dối.

Neph nhìn cậu chăm chú một lúc, rồi thở dài và quay lại.

Đằng sau cô, một bức tường thành phố to cao được xây từ những viên đá xám bóng cao ngất ngưỡng trên dốc của cái hố khổng lồ.

Đó là dấu hiệu mà mọi sự chịu đựng của họ không phải công cốc, và mọi giấc mở của họ sắp thành hiện thực.

Đó là hi vọng.

Bạn đang đọc Nô Lệ Bóng Tối (Shadow Slave) của Guiltythree
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tortoise
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 31

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.