Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Họp Khẩn Cấp

Tiểu thuyết gốc · 1000 chữ

Hải Vân chạy như tên bắn, chạy hì hục như chưa từng được chạy, có thể nói đây là tốc độ cao nhất mà hắn có thể chạy.

2 tiếng sau, Hải Vân hì hục thở phì phò, hắn hiện đã kiệt sức, dù cho cố gắng đến cỡ nào đi nữa thì hắn chỉ là người mà thôi, không thể không mệt.

Hải Vân tình một tảng đá lớn ngồi nghỉ 5 phút rồi đi tiếp, tốc độ hắn đã dần chậm lại, đói khát và mệt mỏi xâm nhập vào trong đầu óc của hắn nhưng hắn vẫn cố gắng lao về phía trước.

Nửa tiếng sau, Hải Vân đã lờ mờ thấy được bóng dáng tường thành, hắn cực kì vui mừng, giờ phút này mồ hôi đã ướt đẫm áo của hắn, hai chân hắn run lẩy bẩy, đôi mắt cố gắng mở to không cho phép bản thân mệt mỏi.

Như tìm thấy cửa sinh trong địa ngục, Hải Vân lảo đảo đi về phía trước, giờ phút này nếu hắn có chết đi nữa thì hắn cũng can tâm tình nguyện vì mục đích bảo vệ cho ngôi làng của hắn sắp sửa đạt được.

Đúng lúc này, một âm thanh lãnh lẽo vang lên:"Ê thằng nhóc kia, mày đi đâu đấy".

Hải Vân xoay đầu nhìn qua thì phát hiện hai đại hán đầu trọc mặc thanh bào đang nhìn chằm chằm hắn, đôi mắt lạnh lẽo không có một chút thiện ý.

Đại hán đầu trọc nói:"Ngươi nói cho ta biết tại sao ngươi lại đến thành Vân Kinh ? nhìn bộ dáng ngươi thì rất gấp phải không ?".

Hải Vân gật đầu, nói:"Chào hai vị đạo hữu, tại hạ có chuyện gấp cần phải tiến vào thành, cụ thể là việc gì thì không tiện nói, tạm biệt hai vị".

Nói xong, Hải Vân xoay người rời đi, ánh mắt đại hán đầu trọc lóe lên tinh quang, hắn móc khẩu K54 từ trong túi quần ra hướng về Hải Vân.

Không đợi Hải Vân kịp phản ứng, đại hán bóp còi, một thanh âm "Cạch" vang lên, sau đó thì một tiếng nổ lớn truyền khắp khu rừng.

"Bùm".

Hải Vân ngớ người ra, chưa kịp phản ứng gì thì trên đầu đã có một lỗ máu, máu tươi từ trong não phun ra ngoài như suối, cơ thể không còn chút cảm giác nào nữa, chỉ có màn đêm lạnh lẽo không chút ánh sáng bao phủ y.

Trước khi chết Hải Vân cũng không biết tại sao mình lại chết, trong giây phút sinh tử đó hắn đã hồi tưởng lại rất nhiều việc, từ khi cả gia đình hắn dọn đến ngôi làng hẻo lánh đến khi hắn trưởng thành trở thành một thanh niên trai tráng khỏe mạnh, tất cả những kí ức đó như một cuộn phim, chỉ có điều cuộn phim này vừa lóe lên thì bóng tối đã bao phủ khắp người Hải Vân.

Lúc này trên thế giới đã không còn Hải Vân nữa, Ngô Châu có chút dự cảm không lành nhưng cũng không giúp gì được cho hắn bởi vì số mệnh hắn chỉ tới đây thôi.

Đại hán đầu trọc nhìn chằm chằm thi thể Hải Vân, lạnh nhạt nói:"Thằng này chắc chắn là đi báo cho người trong thành Vân Kinh rồi, đáng tiếc, hắn không biết rằng lúc này toàn thành Vân Kinh đều có người chúng ta theo dõi 24/24, thiếu tướng Sở Hiên đúng là anh minh thần võ, ngay cả chuyện này cũng dự liệu ra được".

Đại hán kế bên cũng cười nhạt, trong lòng hắn cũng phục sát đất vị thiếu tướng 22 tuổi này.

Đại hán đầu trọc lục xoát thi thể của Hải Vân, lấy từ trong túi hắn ra một bức thư.

Đại hán đầu trọc không chút do dự xé bỏ phong thư ra, thu được một bức thư.

Nội dung thư đại khái nói về việc Mãn Hoa xâm lược, đề nghị chủ thành Vân Kinh cho người hỏa tốc về kinh thành Thăng Tiên để báo cáo cho Nguyễn Hải.

Đại Hán cười ha hả nói:"Lần này lập công rồi, chắc chắn sẽ thăng cấp quân hàm của chúng ta".

Đại hán đầu trọc cũng cười nhạt, bỗng có tiếng sột xoạt trong rừng, hắn thầm kêu không ổn nói to:"Đậu xanh, chỗ này gần thành Vân Kinh quá, tiếng súng vừa rồi đánh động bọn lính canh gác thành rồi, chạy mau".

Cả hai dắt tay nhau bỏ chạy, đến khi đám lính canh tới hiện trường thì chỉ thu được xác của Hải Vân.

30 phút sau, cả hai đại hán trở về doanh trại báo cáo sự việc đã xảy ta, Sở Hiên biết chuyện lập tức mở cuộc họp khẩn cấp.

Trong cuộc họp, có 2 vị thiếu tá, một vị trung tá và một vị đại tá, tất cả đều là chỉ huy dưới trướng của Sở Hiên trong trận tiên phong này.

Sở Hiên nhìn bản đồ thành Vân Kinh, mở miệng hỏi:"Các vị có ý kiến gì về việc này ???".

Vị đại tá trung niên đứng dậy nói:"Thưa thiếu tướng, tôi cho rằng chúng ta nên đánh úp ngôi làng nhỏ này trước rồi hãy tập kích thành Vân Kinh trong đêm tối, có được Vân Kinh chúng ta sẽ có cứ điểm đầu tiên trong cuộc chinh phục nước Kozen".

Vị trúng tá cũng gật đầu đồng tình biểu thị đồng ý nói:"Chúng ta nên làm như vậy, với 2 vạn quân tiên phong chúng ta sẽ chiếm được Vân Kinh trong một buổi tối duy nhất".

Hai vị thiếu tá cũng nhao nhao đồng ý, đây là ý kiến khả quan nhất rồi.

Sở Hiên nhàn nhạt nói:"Chuẩn bị duyệt binh, ngôi làng nhỏ này ta muốn tiêu diệt nó trong vòng 2 tiếng nữa".

"Rõ". Tất cả 4 vị chỉ huy đều hô to

Bạn đang đọc Nô Dịch Vũ Trụ sáng tác bởi thaynhonn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thaynhonn
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.