Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Rời Đi (1)

Tiểu thuyết gốc · 1022 chữ

Hôm sau, Trần Phàm thức dậy từ sớm tập chạy bộ.

Do là cơ thể mới nên hắn cần thời gian để thích nghi lại, về căn bản thì thân thể nam nhân khác hoàn toàn so với nữ nhân, vì vậy cần phải luyện tập một thời gian.

Sau 30 phút chạy bộ, Trần Phàm bắt đầu thở dốc, tuy là cơ thể mới nhưng thể chất của cơ thể này chẳng khá hơn bao nhiêu so với nữ nhân, đại khái thì khá giống công tử ca.

Trở về doanh trại, trên đường về binh sĩ gác cổng nhận ra hắn vì vậy chẳng ai cản đường.

Trần Phàm dần dần thích nghi với thân thể mới, chờ 1 tiếng sau, hắn bắt đầu triệu tập binh sĩ thẳng tiến Gia Định.

Tiêu Trần đã hoàn toàn tâm phục khẩu phục với Trần Phàm, vì vậy tối qua hắn đã tính lại sổ sách, lúc này hắn hướng về Trần Phàm báo cáo:

"Thưa chủ công, tổng cộng lương khô của chúng ta đủ dùng trong vòng 1 tháng nữa ạ, từ đây đến Gia Định chắc cũng đủ dùng nếu không phát sinh trường hợp khẩn cấp".

Trần Phàm ánh mắt lóe lên tinh quang, hỏi:"Trường hợp khẩn cấp như thế nào".

Tiêu Trần hơi do dự một chút rồi cũng nói:"Thưa chủ công, trường hợp khẩn cấp là nếu quân lương bị cướp hoặc phát quân lương cho người dân trên đường đi".

Trần Phàm cười ha hả, vỗ vai Tiêu Trần nói:"Ngươi yên tâm đi, ta không ngu ngốc đến nỗi phát quân lương cho họ đâu".

Tiêu Trần chần chờ một chút rồi nói:"Thưa chủ công, tại hạ nghe nói là quận Bình Dương đang có nạn đói rất lớn, số người chết đói đã lên tới con số 2 triệu người ạ".

Trần Phàm nhấp vào mục "Bản Đồ", lập tức bản đồ hình chữ S hiện lên trước mặt hắn.

Một tia sáng màu vàng liên tục chớp chớp trên một điểm nhỏ, đó chính là địa điểm của hắn hiện tại.

Quận Bình Dương hiện lên một màu đỏ, bao quát của những khu vực lân cận xung quanh, cho thấy có sự cố hoặc nguy hiểm gì đó.

"Xem ra Tiêu Trần nói đúng.....mình có nên cứu họ không nhỉ???". Trần Phàm hơi đắn đo suy nghĩ, một hồi lâu sau hắn vẫn quyết định sẽ cứu những người bị đói trên đường.

"Có điều mình phải cần thêm lương thực, có điều đồng bằng sông Cửu Long quá xa nơi này rồi.....chỉ còn cách tìm những tên địa chủ hay quân phiệt thôi......thôi vậy, có lẽ số trời sẽ quyết định, mình chỉ thuận theo mà thôi". Trần Phàm suy nghĩ hồi lâu rồi làm ra quyết định.

Hắn phất tay, ý bảo đoàn người tiến lên, hắn bỏ đi trướng bồng, chỉ ngồi trên ngựa thồ vì bây giờ hắn là nam nhân rồi, không lẽ cứ ở trong trướng bồng sao? nếu vậy thì hắn một là bị bệnh hoặc là yếu đến nỗi không đi được.

"Tiến lên nào các chàng trai". Dương Bình quát lớn một tiếng, đoàn người nối đuôi nhau dài dằng dặc tiến lên.

Trong một cánh rừng cách xã Liêu Xá 5km, một hắc y nhân chầm chậm di chuyển, thần sắc nghi hoặc nhìn xung quanh.

Một tên hắc y nhân 2 từ bụi cây gần đó nhảy ra, y nói:"Có tin tức gì?".

Hắc y nhân cung kính ôm quyền nói:"Bẩm Trịnh Vũ tướng quân, thuộc hạ phát hiện tung tích của một đoàn quân kỳ lạ, quân số lên đến khoảng 2 vạn người, tiền đến xã Liêu Xá rồi đem Hải Thượng Lãn Ông đi khỏi".

Hắc Y Nhân 2 nhíu mày, hỏi:"Bọn chúng đi đâu?".

Hắc Y Nhân lắc đầu, nói:"Thuộc hạ cũng không biết ạ".

Hắc Y Nhân 2 gật đầu, phất tay ý bảo hắn cút đi.

Hắc Y Nhân 2 chạy một mạch đến một đình viện gần đó, đình viện này không biết được xây từ bao giờ, những kiến trúc cũ kỹ phủ bụi cho thấy đây là một đình viện bỏ hoang.

Hắc Y Nhân 2 tiến đến giữa đình viện, nửa quỳ ôm quyền nói:"Thưa Trịnh Khải tướng quân, phát hiện tung tích của đám người đã giúp quân Tây Sơn tiêu diệt Nguyễn Ánh".

10 phút sau, một bóng người từ trong đình viện xuất hiện, hắn mặc bộ trường bào màu đen, khuôn mặt nghiêm nghị, cỡ 35 tuổi.

Người đàn ông trung niên nói:"Kể lại ta nghe xem".

Hắc Y Nhân 2 cung kính nói:"Rõ ạ, đám binh lính không biết từ đâu đến xã Liêu Xá bắt Hải Thượng Lãn Ông rồi rời đi, theo tình báo thì đám lính khoảng 2 vạn, tất cả đều mặc đồng nhất quân phục, dựa theo tình báo của chúng ta gần đảo Phú Quốc thì thuộc hạ chắc chắn đám người này chính là đám người giúp quân Tây Sơn ạ".

Trịnh Khải vuốt chòm râu đen, suy nghĩ một chút rồi nói:"Ta biết rồi, ngươi lui ra đi".

"Vâng ạ" Hắc Y Nhân 2 cung kính đáp, hắn rời đi ngay lập tức.

Trịnh Khải nhìn bóng lưng của Hắc Y Nhân 2 mà như có điều suy nghĩ, hồi lâu sau hắn khẽ thì thào:"Thú vị lắm....một đám binh sĩ tự phát mà có thể lên tới 2 vạn quân, kẻ chỉ huy cũng là người có tài, nếu có thể chiêu mộ được hắn thì kế hoặc giúp Lê Chiêu Thống lật đổ nhà Tây Sơn có thể thành công".

Hắn khẽ lẩm bẩm, vuốt vuốt chòm râu dài, một lúc sau hắn làm ra quyết định, khẽ nói:"Ngô Dĩnh"

"Có thuộc hạ" Ngô Dĩnh từ một bụi cây gần đó nhảy ra nói.

"Ngươi tìm cách liên lạc với đám người kỳ lạ đó, sẵn tiện điều tra cho ta đám người đó xuất phát từ đâu, vũ khí thế nào, chỉ huy là ai".

"Rõ" Ngô Dĩnh hô to một tiếng rồi rời đi.

Bạn đang đọc Đế Quốc Nam Việt sáng tác bởi thaynhonn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thaynhonn
Thời gian
Lượt thích 5
Lượt đọc 71

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.