Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kết Thúc (2)

Tiểu thuyết gốc · 1019 chữ

Khu vực phụ cận trung tâm đảo là nơi cuộc chiến diễn ra ác liệt nhất, từng tốp binh lính cùng xông lên rồi thay phiên nhau ngã xuống, xác chết đã chất thành đống, máu tươi nhuộm đỏ cả một mảnh đại địa.

"Cố lên, tướng quân chắc chắn sẽ cứu viện chúng ta". Một viên sĩ quan quân Tây Sơn đang núp vào một cây đại thụ nói, vết thương trên lưng hắn chảy từng giọt máu nóng rơi xuống đất.

"Đúng vậy, tướng quân sẽ không bỏ rơi chúng ta".

"Tướng quân đã thắng quân Xiêm và quân Thanh, tại sao không thể thắng nổi cái đám bán nước này? anh em cố lên".

"Vì một Đại Việt thống nhất".

Đám binh lính đồng thanh hô to, nhất thời sĩ khí tăng cao, huyết khí ngút trời.

"Hừ, có kêu gào đến mấy cũng vô dụng thôi". Một tên lính nhà Nguyễn tay cầm súng kíp hướng về phía mấy gốc đại thụ, thần sắc khinh thường đến cực điểm.

Phía sau hắn, mấy khẩu pháo đã được lên đạn, chỉ cần giựt dây chốt là lập tức khai hỏa.

Lúc này, một âm thanh vang lên, chấn động tinh thần của tất cả mọi người trên đảo.

"Nguyễn Ánh đã bị giết, quân nhà Nguyễn mau đầu hàng đi, nếu không chỉ có chết".

Nghe được âm thanh này, đám binh sĩ nhà Nguyễn hay mắt nhìn nhau, đều tỏ ra không hiểu.

"Bệ hạ mất rồi ư??? làm sao có thể???".

"Hừ, nhất định là giả".

"Đấy chắc chắn là tin giả do địch nhân cố tình làm chúng ta dao động mà thôi, đừng sợ".

Trong lúc các binh sĩ nhà Nguyễn đang nhao nhao tự hỏi, đột nhiên xuất hiện các binh lính mặc trang phục kỳ quái, hay tay cầm súng M44, hễ gặp binh lính nhà Nguyễn là giết.

Dần dần, có sự hỗ trợ của các binh sĩ kỳ lạ, binh lính Tây Sơn chiếm ưu thế từng bước phản công, dồn quân nhà Nguyễn vào một góc.

Các sĩ quan vô cùng hoang mang, Nguyễn Ánh và Lê Văn Duyệt đều không liên lạc được, nhất thời họ không biết phải làm sao, chỉ còn cách co cụm lại phòng thủ.

30 phút sau.

"Đây là tuyến phòng thủ cuối cùng rồi". Một viên sĩ quan tuyệt vọng nói, hai mắt đờ đẫn nhìn về biển người đông kịt trong cánh rừng gần đó.

"Chỉ còn khoảng 300 binh sĩ mà thôi, có nên đầu hàng hay không?".

"Đầu hàng cái gì chứ? các ngươi có còn là binh lính nhà Nguyễn hay không đấy???".

Tiếng bàn tán xôn xao giữa các sĩ quan vang lên, các binh sĩ đã nản lòng, dần dần có người lén lút bỏ chạy, các sĩ quan cũng không quản.

"Xông lên". Tiếng binh sĩ của Trần Phàm hò reo vang dội, từng hàng binh sĩ xếp thành hình chữ nhật lần lượt tiến lên.

"Bắn" Viên sĩ quan nhà Nguyễn hét lên, giọng nói đã có chút sức cùng lực kiệt.

"Đùng, đùng, đùng". Từng viên đạn pháo lao ra khỏi họng pháo, thế như vũ bão như muốn nghiền ép tất cả.

"Phụp, phụp" viên đạn pháo đập vào người, cái kết chỉ có một đó là tan xương nát thịt, viên đạn pháo làm bằng thép, lại có thuốc súng đen làm lực đẩy nên nó có thể nghiền cả xương cốt của con người.

Người phía trước ngã xuống, người phía sau đồng loạt lao lên, không có do dự hay sợ hãi ở đây, đó chính là sự kỷ luật trong quân đội của Trần Phàm.

Mắt thấy đã tiến vào tầm bắn của súng M44, Dương Bình hét lớn một tiếng, tay cầm K54 nhắm thẳng vào đám binh sĩ nhà Nguyễn nổ súng.

"Đoàng, đoàng, đoàng" tác dụng của K54 ở trong chiến đấu riêng lẻ thì lợi hại nhưng ở đây, giữa biển người đông nghìn nghịt thế này thì viên đạn như muối bỏ biển, không giết được bao nhiêu.

Đám binh sĩ nhât tề hướng nòng súng về phía đám lính nhà Nguyễn, đồng loạt khai hỏa, "Bằng, bằng, bằng" viên đạn vừa lao đi vừa xoay tròn, tạo thêm chút lực sát thương khi găm vào cơ thể con người.

"A" một tên lính nhà Nguyễn bị đạn ghim vào ngực, hắn kêu đau đớn thảm thiết, ngã xuống nền đất.

"Phut" viên đạn ghim vào mắt một tên lính nhà Nguyễn, hắn kêu thảm một tiếng, máu tươi pha lẫn mảnh vỡ của mắt tràn xuống đất, nhìn rất ghê rợn.

Quân lính nhà Nguyễn chẳng có một chút sức chống cự nào cả, từng hàng binh sĩ thay phiên nhau ngã xuống, khi số người chết vượt qua 80 người thì nhiều binh sĩ chẳng còn nghe lệnh của sĩ quan nữa, chỉ biết co chân bỏ chạy.

Đám sĩ quan cũng rất bất đắc dĩ, chỉ đành bỏ chạy theo.

Về phần Bá Đa Lộc đã sớm mất mạng khi quân của Trần Phàm ập vào đảo.

Đáng tiếc, hòn đảo này đã sớm bị quân của Trần Phàm bao vây tứ phía, chằng một binh sĩ nào trốn thoát được khỏi đảo, các viên sĩ quan đều bị bắt về không sót một ai.

2 tiếng sau, công tác kiểm kê thương vong đã được báo cáo lên Trần Phàm, tổng cộng số người thương vong bên phía hắn là 270 người, số người tử vong là 27 người.

Bên phía Tây Sơn thì chết 3 vạn người, thương vong nhiều không kể hết, hầu như ai cũng bị thương.

Qua cuộc chiến này, Nguyễn Huệ ý thức được sức mạnh và tầm quan trọng của vũ khí hiện đại, chỉ vì không trang bị đầy đủ súng hỏa mai cho binh sĩ mà xém chút nữa cuộc chiến này đã thất bại.

Nguyễn Huệ hẹn gặp Trần Phàm vào ngày hôm sau, tối nay hắn phải bận rộn với đống số liệu, công tác kiểm kê.

Bạn đang đọc Đế Quốc Nam Việt sáng tác bởi thaynhonn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thaynhonn
Thời gian
Lượt thích 4
Lượt đọc 68

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.