Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ám Sát (3)

Tiểu thuyết gốc · 1149 chữ

"Đứng lại, chạy đâu cho thoát???". 5 tên lính của Nguyễn Ánh tay cầm súng kíp gầm thét đuổi theo 2 binh lính Tây Sơn.

2 người lính Tây Sơn tay cầm đao, không có súng hỏa mai hay thuốc nổ nào cả, vết thương trên người chằng chịt, máu tươi chảy xuống từng giọt.

Tên lính bên phải gọi là Nguyễn Hạo, bên trái là Nguyễn Bình, cả hai đang chạy trối chết.

Chiến trường đã chuyển từ phía Đông sang cả bốn hướng Đông Tây Nam Bắc, hễ là có rừng là có lính Tây Sơn ẩn núp trong đó.

Nguyễn Hạo phun ra một ngụm máu tươi, vết thương đã bị nhiễm trùng từ lâu, hắn lúc này như đèn cạn dầu dúng toàn bộ sức lực cuối cùng để bỏ chạy.

Nguyễn Hạo thì thào:"Chạy đi Nguyễn Bình....nói với ba mẹ ta là cho con xin lỗi...con trai bất hiếu không phụng dưỡng được ba mẹ....mau đi đi".

Nguyễn Bình gào thét:"Không!!! tao không đi đâu!!! mày chết rồi thì ai làm bạn với tao??? cả đời này tao chỉ có mình mày là bạn thôi!!!".

Nguyễn Bình lúc này vết thương cũng chằng chịt trên người, hai mắt đờ đẫn vô hồn, chứng kiến cảnh người anh em với mình chết không dễ chịu chút nào, nó là một sự tra tấn về tinh thần và thể xác, hắn không nhịn được mà khóc, từng giọt lệ nóng từ trên mắt chảy xuống từng giọt.

Nguyễn Bình và Nguyễn Hạo là 2 người bạn cùng xóm, từ nhỏ hay người đã chơi chung với nhau, thường hay cởi truồng tắm mưa, cùng đánh nhau, tắm rửa cho nhau....

Vì tình bạn rất thấm thiết nên hai người vốn đã coi nhau như là anh em sinh tử, sống cùng sống chết cùng chết.

Khi triều đình Tây Sơn thông cáo toàn thiên hạ chiêu mộ binh lính, cả hai đã 17 tuổi, huyết khí bừng bừng, ai cũng nóng máu đầu báo danh đi tham gia quân đội, vì nước lập công.

Vậy mà bây giờ, Nguyễn Bình chứng kiến người bạn thân nhất của mình sắp mất, nỗi đau xâm chiếm tâm trí hắn, đôi mắt hắn đỏ rực, khuôn mặt vặn vẹo dữ tợn, ánh mắt không còn lý trí, hắn gầm thét lên một cách điên cuồng nhất, cầm thanh đao bầu lao về phía 5 tên lính Nguyễn Ánh.

"Không....mày điên rồi sao??? tao đã nói chạy đi mà.....thật là....từ trước đến giờ mày vẫn như vậy.......số tao đã tận rồi....thôi mày cố giữ mạng cho tốt....tao đi đây". Nguyễn Hạo dần khép mắt lại, trước khi hắn mất đi ý thức thì cảnh cuối cùng hắn chứng kiến là Nguyễn Bình lao lên như một kẻ điên.

Nguyễn Hạo nở nụ cười, khuôn mặt bình thản, máu dừng lưu thông trong cơ thể hắn, hắn nhắm mắt lại, chết trên một vũng máu lớn, cái chết của hắn để lại nhiều tiếc nuối cho Nguyễn Bình sau này.

Tên lính nhà Nguyễn cầm súng kíp đuổi tới, thấy Nguyễn Bình gầm thét lao lên thì cười ha hả nói:"Thằng này điên rồi, anh em đâu xông lên làm thịt nó".

Tên lính hay tay giữ chặt súng, hướng họng súng về phía Nguyễn Bình, họng súng đen kịt như lưỡi hái của tử thần đang nhìn chằm chằm con mồi, chờ đợi thời cơ để gặt hái tính mệnh.

Khoảng cách hai bên đã thu hẹp lại chỉ còn 15 mét, tên lính cười nhạt, nhìn vẻ điên cuồng trong mắt Nguyễn Bình càng làm hắn thêm thích thú, ngón tay cái đang muốn bóp cò súng thì dị biến phát sinh.

Chỉ nghe một tiếng động nhẹ, tiếng động này như xé gió mà đến, điều kỳ lạ là tiếng động rất nhỏ, nếu không để ý kỹ thì cũng chẳng ai nghe thấy.

"Vèo" một tiếng, tiếng động tuy nhẹ nhưng tên lính đang tập trung chuẩn bị bắn thì lại nghe được, không hiểu sao trong nội tâm hắn cảnh báo đây là phút giây nguy hiểm nhất kể từ khi hắn được sinh ra.

Dù trong nội tâm đã có dự báo nhưng tên lính làm sao tránh? khi hắn nghe tiếng gió tức là nguy hiềm đã cận kề, nếu bình thường thì hắn còn 1% cơ hội để tránh đạn nhưng bây giờ hắn đang dồn sự tập trung về phía Nguyễn Bình thì hắn không còn chút cơ hội nào để sóng sót nữa.

"Bụp" đầu tên lính bị viên đạn ghim sâu vào, do là đạn liền vỏ nên khi chuyển động nó xoay tròn tạo nên một lực sát thương cao hơn hẳn so với những viên đạn chì được vo hình viên bi của súng kíp.

"Phụt" tên lính phun ra một ngụm máu lớn, hay tay run rẩy buông khẩu súng kíp ra, cơ thể thoát lực, đầu óc ong ong không thể suy nghĩ gì nữa.

Tên lính nhắm hai mắt lại, tia ý thức cuối cùng dần tiêu tán theo mảnh vỡ của xương sọ bay ra ngoài, pha lẫn với đó là máu tươi của khu vực não.

Phải biêt não là khu vực quan trọng nhất trên cơ thể con người, não người là phần trên và trước nhất của hệ thần kinh trung ương và là cơ quan chủ yếu trong điều hành hệ thần kinh ngoại vi.

Bên trong não là một hệ thống mạng nơ-ron phức tạp và một số tuyến nội tiết. Một số nơ-ron tiếp nhận thông tin từ cơ thể (từ giác quan: như mắt, mũi, tai, lưỡi, da, từ hệ thần kinh ngoại vi và từ nhiều các cơ quan khác theo tủy sống lên não); một số khác có nhiệm vụ điều khiển tất cả các cơ quan khác của cơ thể (Ví dụ nhịp tim, nhịp thở, bắp thịt tạo di chuyển,...). Các tuyến nội tiết trong não tiếp nhận và phóng thích các hormone tạo liên hệ chắt chẽ với các tuyến nội tiết khác trong cơ thể.

Não còn có chức năng tạo những hoạt động cao cấp như suy nghĩ, tính toán, phán xét, trừu tượng, tưởng tượng, v.v....

Chứng kiến tên lính phía trước chết, 4 tên còn lại sợ hãi không thôi, định xoay người bỏ chạy thì âm thanh xé gió lần nữa vang lên.

"Bụp bụp bụp bụp". 4 âm thanh đều đều vang lên, cả 4 tên lính đều bị đạn ghim sâu vào đầu, cả 4 đều chết tại chỗ.

Nguyễn Bình trừng mắt, hắn không tin nổi chuyện gì xảy ra.

"Chuyện gì vừa xảy ra??? là ma quỷ hay sao? xung quanh đây làm gì có người nào???".

Nguyễn Bình đảo mắt tìm kiếm xung quanh, hồi lâu sau vẫn không thấy một ai.

Bạn đang đọc Đế Quốc Nam Việt sáng tác bởi thaynhonn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thaynhonn
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 88

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.