Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trận Đánh Đầu Tiên (4)

Tiểu thuyết gốc · 1084 chữ

Cách đó vài km, 40 chiến thuyền xếp thàng hàng nối đuôi nhau tiến tới đảo Hoàng Sa.

Vì sao gọi là quần đảo Hoàng Sa?

Vì đảo chính tên là đảo Hoàng Sa, xung quanh là các đảo nhỏ rất ít cư dân sinh sống, tuy đảo Hoàng Sa là đảo chính nhưng nó lại bị hầu hết các đảo nhỏ bên cạnh vây lại, vì vậy các đảo nhỏ bên cạnh có thể viện binh một cách dễ dàng mà không cần lo đường xa.

Đứng đầu đám thuyền này là một đại hán đầu trọc, y là phụ tá của Trịnh Vân Nhạc, tuy đã 36 tuổi nhưng vẫn ôm chí lớn, xây dựng quân đội hi vọng có một ngày đánh vào đất liền, thống nhất Đại Việt.

Ôm tham vọng đó, hắn đã chiêu mộ hầu hết thanh niên trong các nhỏ phụ cận đảo Hoàng Sa, số binh lính dưới trướng y đã lên tới 5000 quân, một con số không gọi là lớn nếu vứt ở chiến trường châu Âu nhưng là con số rất lớn ở đây.

Đại hán đầu trọc tên Vĩnh Hạo, lúc này y đang dùng ống nhòm Tây Dương để quan sát đảo Hoàng Sa.

Hồi lâu sau y bỏ ống nhòm xuống, khẽ cau mày, thì thào:"Tại sao chỉ có một chiếc thuyền??? theo diện tích trên thuyền thì tối đa chỉ chứa được 2000 binh lính là cùng, với số quân này thì ít nhất Trịnh Vân Nhạc cũng phải có phản kháng chứ? sao lại thua nhanh như vậy? kỳ lạ thật!".

Vĩnh Hạo ra hiệu cho đám thuyền bên cạnh tăng tốc, không biết có phải trời phù hộ hay không mà gió thổi đúng hướng về phía đảo Hoàng Sa, việc này khiến tốc độ của các chiến thuyền nhanh hơn nhiều.

35 phút sau, đoàn thuyền đã cách đảo Hoàng Sa khoảng 300 mét, từ trên thuyền có thể lờ mớ thấy được tình hình trên đảo.

Trần Phàm nhìn qua Ống Nhòm Siêu Cấp, cười nhạt, vốn hắn có thể bắn từ đảo này sang đảo kia vì tầm bắn của Pháo Dã Chiến lên tới 40km, có điều làm như vậy thì hơi kinh hãi thế tục nên thôi.

Hắn ung dung đắc ý, khẽ vung tay áo, lập tức tên lính bên cạnh đã ngắm chiếc thuyền của Vĩnh Hạo từ lâu lúc này cũng bóp cò pháo.

"Đùng".

Một âm thanh đinh tai nhức áo vang lên, tên lính đó lập tức hai tai chảy máu, tâm thần bị chấn động mạnh lâm vào hôn mê.

Trần Phàm đã tính trước việc này nên hắn đeo tai nghe dành riêng cho đội pháo binh nên không hề hấn gì.

Trần Phàm nhìn tên lính bên cạnh, tỏ vẻ bất đắc dĩ, dù sao tai nghe cũng chỉ có một cái, mà "Thao Trường" vừa huấn luyện cho tên lính bên cạnh xong nên đành phải làm vậy.

Viên đạn pháo hình trụ lao đi như tên bắn, từ trên đảo Hoàng Sa, một tên lính của Trần Phàm còn lưu lại ngáp một cái, than thở:

"Buồn ngủ quá....haizz tại sao mình lại nhận nhiệm vụ canh gác ở đây cơ chứ... thật buồn tẻ....khoan đã...thứ gì kia ???????".

Tên lính trố mắt nhìn, từ xa đột nhiên xuất hiện một vệt ánh sáng trắng, vệt sáng này lóe lên giữa hư không như muốn xé rách cả thiên địa, nhất thời một luồng không khí bị chấn động từ chỗ vệt sáng lao đến đây.

Tên lính chỉ cảm thấy hai mắt không nhìn thấy gì nữa, cả âm thanh cũng không nghe, chỉ còn tay, chân sờ được cái chòi canh, một dấu hiệu cho thấy hắn vẫn còn sống.

Tên lính cảm thấy da đầu tê dại, toàn thân bị một cỗ áp lực làm hai tay, hay chân run rẩy tựa như đứng trước thiên quân vạn mã, lông tóc dựng đứng, mồ hôi nhễ nhại chảy xuống.

Không chỉ riêng tên lính canh trên chòi mà tất cả binh lính của Trần Phàm hễ nhìn vào vệt sáng đó đều bị như vậy.

Vệt sáng lóe lên suốt gần 10 giây rồi mới chậm rãi thu nhỏ lại rồi tiêu tán, lúc này một màn làm cho tất cả binh lính cả đời không quên.

Một cái hố rộng 5km hung hăng xẻ ra một cái hố giữa đại dương, đúng vậy, chính là một cái hố!!!

Chỉ thấy nước biển như vừa bị thần linh chém xuống, một cái hố sâu đến nỗi thấy cả mặt đất, vô số tôm, cua, cá hiện lên giữa mặt đất trong hố, bên cạnh cái hố, nước biển đang dần dần chảy xuống lấp lại.

Còn về phần chiến thuyền của Vĩnh Hạo đã triệt để biến mất khỏi thế giới, các chiến thuyến còn lại không tránh khỏi số phận, đều bị tan thành tro bụi.

Một phát đạn pháo- Cả đoàn thuyền biến mất!!!

Đây là khái niệm gì? phải biết môt ngôi làng hơi lớn cũng chỉ khoảng 5km thôi, nếu như vậy thì một quả pháo đủ để xóa sổ một ngôi làng, không cần đánh đấm, mưu kế, gài bẫy gì gì đó, chỉ một viên pháo, mọi chuyện đều dễ dàng.

Trần Phàm há hốc mồm nhìn cái hố sâu thấy đáy trước mặt, tinh thần hắn cực kỳ chấn động, dù hắn đã tự hình dung 5km là thế nào nhưng vẫn không ngờ được mọi chuyện lại dễ dàng như vậy, uy lực viên đạn pháo này vượt xa sự mong đợi của hắn.

"Khẩu pháo dã chiếnnày đã được cải tiến đúng không hệ thống???".

[Đinh! tất cả vật phẩm trong Cửa Hàng của hệ thống đều có cải biến so với vật phẩm tự chế tạo]

[Đây chỉ là một khẩu dã pháo mà thôi, nếu túc chủ tận mắt thấy uy lực của Tinh Khúc Xạ thì túc chủ sẽ kinh hãi đến cỡ nào nữa đây??? phải biết một luồng năng lượng của Tinh Khúc Xạ phóng ra đủ để hủy diệt mặt trời, nếu là Tinh Khúc Xạ của tinh cầu Thượng Đẳng chế tạo thì đủ để Thái Dương Hệ tan thành tro bụi]

Trần Phàm há hốc mồm, sự kinh hãi trong lòng của hắn đả không thể dùng từ ngữ để hình dung, đây vượt quá sự tưởng tượng của loài người rồi.

Bạn đang đọc Đế Quốc Nam Việt sáng tác bởi thaynhonn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thaynhonn
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 74

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.