Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Các Phương Rục Rịch (1)

Tiểu thuyết gốc · 1428 chữ

4 binh lính đều run rẩy, sắc mặt tái nhợt không dám ngẩng đầu lên nhìn Thanh Mộc, lúc này một âm thanh trong trẻo, dễ chịu vang lên:"Được rồi".

Trần Phàm trong bộ trang phục tướng quân rất quyến rũ người, có thể coi là một đòn chí mạng với nam nhân, chỉ thấy hơn phân nửa binh lính đỏ mặt, hai mắt lóe lên tinh quang nhìn chằm chằm hắn.

Trần Phàm bị nhìn chằm chằm như vậy hơi khó chịu, hắn mở miệng nói:"Ta là chủ công của các ngươi, Như Nguyệt tướng quân đây".

Đám binh lính lúc này mới hoàn hồn lại, dù sao rất ít binh sĩ từng gặp qua Trần Phàm nên tất nhiên sẽ không biết hắn là ai, lúc này cả đám lấy lại bình tĩnh, vẻ nghiêm túc hiện ra, cho thấy đây là đội quân được huấn luyện có bài bản.

Trấn Phàm đảo mắt nhìn đám binh lính, một lát sau hắn mới nói:"Lần này chúng ta sẽ đi tới quần đảo Hoàng Sa để bắt một đám thương nhân buôn lậu trái phép chất ma túy, lần này ta chỉ chọn 1490 binh lính trang bị súng".

Đám binh lính hai mắt nhìn nhau, tất cả đều tỏ vẻ không hiểu, nhất thời đủ loại tạp âm vang lên.

"Ê, ma túy là gì vậy? nghe có vẻ là chất độc hại".

"Trời biết, đất biết chứ tao không biết".

"Là một thằng con trai màu trắng đôi vai gầy"

Âm thanh xì xào vang lên khắp quảng trường, lúc này Trần Phàm thở dài một hơi, bản thân hắn chẳng có chút uy tín nào trong quân đội cả, vả lại đám binh lính này đều là tân binh mới chiêu mộ, cho dù đã được huấn luyện nhưng chung quy ý thức của con người là thứ không thể thay đổi.

Trần Phàm lấy một cái loa to ra, cái loa này là hắ mua trong Cửa Hàng Sơ Cấp, ngoài tác dụng phóng đại âm thanh người nói lên 100 vạn lần thì chẳng có tác dụng nào khác.

Trần Phàm quát lớn vào loa to:"Tất!cả!im!lặng!cho!ta".

Một âm thanh như muốn xé rách bầu trời, điêm đảo chúng sinh vang lên như muốn đâm thủng màng nhỉ, nhất thời toàn trường im lặng.

Loa to là vật phẩm của hệ thống, vậy nên nó rất thần kỳ, âm thanh tuy đâm thẳng vào não nhưng nó lại không hề gây điếc tai, tất cả binh lính đều chỉ cảm thấy đầu óc ong ong như có hàng trăm con kiến vừa bò qua, rất ngứa ngáy khó chịu nhưng chẳng làm được gì khác.

Trần Phàm thấy tất cả đều im lăng, lúc này mới chậm rãi nói vào loa to:"Ma túy (có nghĩa là say gai dầu), hoặc thuốc phiện, là tên gọi chung chỉ những chất kích thích thần kinh có hiệu ứng gây ngủ. Tại đa số các nước, từ này đã trở nên đồng nghĩa với các hợp chất opioid, thường là morphine và heroin, cũng như dẫn xuất của nhiều hợp chất được tìm thấy trong mủ thuốc phiện thô. Ba loại chính là morphine, codeine và thebaine (trong khi chính thebaine chỉ có tính chất thần kinh rất nhẹ, nó là tiền chất quan trọng trong phần lớn các chất dẫn xuất thuốc phiện bán tổng hợp, như oxycodone).

Làm thay đổi trạng thái, ý thức, trí tuệ và tâm trạng của người sử dụng khiến cho họ có cảm giác giảm đau, dễ chịu, lâng lâng và không tự chủ được hành vi của bản thân, ảnh hưởng xấu đến sức khỏe người sử dụng.

Tùy vào loại ma túy cũng như số lượng và sự điều độ trong việc sử dụng là những tác nhân có thể dẫn đến việc nghiện của người sử dụng. Thông thường, số lớn chất ma túy tổng hợp (nhân tạo) có khả năng gây nghiện cao đồng thời có sức tàn phá cơ thể của người dùng hơn chất tinh khiết tự nhiên....."

Cảm giác bản thân nói quá nhiều, Trần Phàm ho khan một tiếng, không lòng vòng nữa mà quát:"Tóm lại, thuốc phiện là chất cực kỳ độc hại đối với con người, nếu để thứ thuốc này truyền vào Đại Việt thì con dân Đại Việt sẽ như thế nào? cuộc sống của những người bị nhiễm thuốc phiện sẽ ra sao??? vì vậy thân là thanh niên Đại Việt các ngươi có nghĩa vụ bảo vệ tổ quốc khỏi nguy cơ lần này".

Đám binh lính nghe vậy thì nhiệt huyết sôi trào, tinh thần chiến đấu sôi sục, tất cả đều đồng thanh quát to:"Bảo vệ Đại Việt".

"Bảo Vệ Đại Việt!!!".

"Bảo Vệ Đại Việt!!!".

Tiếng quát to đồng thanh nhất tề tạo thành một làn sóng âm thanh, lúc này không cần biết là ai, chỉ cần nghe được âm thanh này thì đều muốn ra trận chiến đấu bảo vệ tổ quốc.

Trần Phàm thấy một cảnh như vậy thì nở nụ cười nhạt, khóe môi có một tia ý cười ẩn hiện.

Hôm sau, 1500 binh lính( 1490 lính có súng + 10 tên lính cho chẵn) đều tập hợp trước quảng trường, vai đeo balô màu xanh lục, giống hệt balô của bộ đội Việt Nam, tay cầm súng M44, ngẩng đầu nhìn về cái bục trung tâm quảng trường.

Đại khái 5 phút sau, Trần Phàm bước ra ngoài, hắn sợ không ai nghe hắn nói nên cầm loa to quát lên:"Tất cả tiến lên".

"Rõ" một âm thanh đồng thanh vang lên, đánh dấu cuộc viễn chinh đầu tiên của những người lính hiện đại tiến về Côn Lôn, một trận chiến kinh thiên động địa sắp sửa xảy ra......

Kinh thành Thăng Long, quảng trường Ba Đình.

Nguyễn Huệ đứng trước 20 vạn quân, tay cầm kiếm, mặc bộ trường bào màu xanh.

Bên cạnh hắn là Binh Bộ Thượng Thư Lê Văn Hưng và Tuyết Quang hầu, cả hai đều trầm ngâm.

Nguyễn Huệ chỉa thẳng mũi kiếm về phương xa, quát to:"Toàn quân xuất phát".

"Rầm rập rầm rập rầm rập". Tiếng bước chân thẳng đều của các binh sĩ vang lên, báo hiệu đại chiến sắp đến.

Đảo Phú Quốc.

Bá Đa Lộc chạy thẳng vào căn nhà 2 tầng, tay cầm bức thư, thần sắc kích động, y hô to:"Nguyễn Ánh, có tin tức từ đế quốc này".

"Hả??? tin gì? tốt hay xấu?" Nguyễn Ánh từ trên giường bật dậy hỏi, ánh mắt có chút hưng phấn, sau bao nhiêu ngày chờ tin cuối cùng củng có tin tức về hiệp ước, bảo sao hắn không thích thú???

Bá Đa Lộc vội vàng xé phong thư, nói:"Lúc nãy vội quá ta cũng không xem nội dung bên trong, bây giờ thì xem là được".

Bá Đa Lộc nhìn chằm chằm vào bức thư, ban đầu hắn lộ ra thần sắc không thể tin nổi, lúc sau lại là chán nản cùng uể oải, hồi lâu sau hắn dứt khoát đưa bức thư cho Nguyễn Ánh, trước ánh mắt khó hiểu của Nguyễn Ánh, hắn chán nản nói:"Ngươi tự mình xem đi".

Nguyễn Ánh có chút mờ mịt, bất quá y vẫn nhanh chóng xem bức thư, ban đầu là vẻ hốt hoảng, hồi sau sắc mặt hắn cực kỳ khó coi, hắn không nhịn được chửi thề một câu:

"Cái đệt má nó, vậy mà Louis XVI lại bị chém đầu??? không thể tin nổi, Napoleon này quá lợi hại đi, chỉ dùng thời gian 1 năm mà đã chuẩn bị đủ binh lực để đảo chính".

"Rồi còn hiệp ước Versailles thì sao đây??? liệu Napoleon có để ý đến cái quốc gia châu Á lạc hậu này hay không???".

Bá Đa Lộc chán nản rời đi, trước khi đi hắn để lại một câu:

"Ta sẽ về đế quốc để hỏi thăm tình hình về Napoleon, ngươi cứ chờ đi, chắc chắn đế quốc chúng ta sẽ giúp ngươi".

"Nếu Napoleon không chịu giúp chúng ta thì sao???". Nguyễn Ánh giận dữ hét lớn.

"Thì ta sẽ dùng toàn bộ tài sản của ta và gia tộc giúp ngươi, vậy được chưa vua nước Đại Việt???". Bá Đa Lộc hừ lạnh một tiếng nói, dù sao hắn cũng đã tốn rất nhiều tiền bạc đầu tư cho tên Nguyễn Ánh này, tất nhiên không thể bỏ được.

"Hừ" Nguyễn Ánh hừ lạnh một tiếng rồi đi ngủ tiếp.

Bạn đang đọc Đế Quốc Nam Việt sáng tác bởi thaynhonn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thaynhonn
Thời gian
Lượt thích 4
Lượt đọc 77

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.