Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mễ Trần có lời mời

Phiên bản Dịch · 1994 chữ

Tôi nhìn lão Doãn, hỏi lão nói vậy là có ý gì?

Lão lại cười nhìn tôi, lên tiếng:

- Khà khà, đến lúc anh tới đó là biết rồi, dù sao cũng không khiến anh thất vọng, quay về đợi tin, đến lúc, tôi sẽ thông báo với anh!

Nghe lão Doãn nói vậy, tôi như phát điên, ông nội nó!

Không có biện pháp, nếu lão Doãn không muốn nói, tôi thật sự không biết làm thế nào để lão nói cho tôi biết, có điều đúng là bởi vì những lời này của lão Doãn, lại khiến tôi có chút chờ mong, nơi đó rốt cuộc là nơi thế nào.

Đầu tiên chưa nói đến việc có thể phá hủy cứ điểm của Kháng Thiên giả hay không, nhưng thu hoạc kinh hỉ kia, tôi vô cùng mong đợi.

Có điều không vội vã rời đi, mà nhìn lão Doãn.

- Lão Doãn, đều nói thiên hạ đã không còn chí tôn cảnh giới Trảm Đạo, ông có biết là vì sao không? Theo lý mà nói, thực lực của ông, hẳn là đã sớm có thể trảm đạo?

Vấn đề này, Đát Kỷ trước lúc tiêu vong đã có nhắc tới, nàng ấy cảm thấy, thế gian này đã không còn khí mùi của chí tôn.

Bằng không tôi cũng sẽ nghĩ biện pháp cứu tiền bối Trụ vương ra ngoài, lúc này, lão Doãn khẽ cau mày, nhìn tôi hỏi.

- Nhóc con, anh quan tâm chuyện này làm gì? Hiện tại đến ngay cả Nhập Đạo anh còn chưa đến, quan tâm chuyện Trảm Đạo? vẫn có chút hơi sớm!

Nhìn lão Doãn như vậy, tôi biết, nhất định là lão Doãn không muốn nói cho tôi biết, trong lòng bỗng buồn rầu.

Nhưng, sau đó, lão Doãn lại lên tiếng:

- Chuyện này nói với anh cũng không sao cả, rất đơn giản, chúa tể của khoảng trời này, không cho phép kẻ mạnh cảnh giới Trảm Đạo tồn tại! chỉ cần hắn không cho phép, thì không ai có thể Trảm Đạo!

Tiếng lão Doãn truyền ra, mà lòng tôi đột nhiên chấn động.

Vốn cho rằng lão Doãn sẽ không nói cho tôi biết, nhưng thật không ngờ, lão lại nói với tôi,thật không biết rốt cuộc lão muốn làm gì, vốn không muốn nói, đột nhiên lại nói cho tôi biết, khiến tôi vẫn chưa kịp phòng bị.

- Lão Doãn, chúa tể trong miệng ông, là Hoàng Thiên sao?

Nhìn lão Doãn, tôi xoa tay nói nghi hoặc trong lòng mình ra.

Có điều, lúc này lão Doãn lại đứng dậy.

- Nhóc con nhà anh sao lại hỏi nhiều vậy? mau về đi, không phải vẫn còn hai cô vợ phải hầu hạ sao? nhanh cút đi!

Thấy vậy, tôi coi như đã xác định, lần này không đạt được đáp án, có điều tôi cũng đại khái đoán ra.

Nếu nói chúa tể của khoảng đất trời này không cho kẻ mạnh cảnh giới Trảm Đạo tồn tại, như vậy, thì cũng chỉ có Hoàng Thiên là nguyên nhân!

Ra khỏi chỗ của lão Doãn, tôi liền quay về Đạo Minh, kêu Trịnh Thu gấp rút cho đệ tử Đạo Minh tu luyện, dù sao đang chờ đợi chúng tôi cũng chính là một cuộc chiến ác liệt, điểm này, nhất định phải khẩn trương.

Nhưng, không biết phải đợi bao lâu nữa, dù sao người của Kháng Thiên giả cũng đang bận rộn bên Nop Lor, đợi bên đó tiến vào thời khắc mấu chốt, lúc đó cho dù người của Kháng Thiên giả có muốn quay về trợ giúp, đều không có biện pháp!

Dưới tình huống như vậy, mới là thời cơ đẹp nhất để chúng tôi ra tay, mà tôi, đương nhiên cũng không thể để tu vi của mình được lười biếng, phần lớn thời gian, đều ở bên trong thế giới hỗn loạn, ấn Hỗn Độn lần trước đã khiến tôi rất hài lòng, mà Hoàng Tiểu Tiên và Trúc Tẩm Ngưng hình như đã lĩnh ngộ được đạo thuật thuộc về mình trong cối Hỗn Độn, chỉ là hai người con gái vẫn luôn cất giấu, không để lộ ra ngoài.

Về phần chuyện tu luyện trong Luyện Ngục giới, toàn bộ đều giao lại cho Đoàn Lang, dù sao tới lúc đi công kích cứ điểm của Kháng Thiên giả,những thế lực khác cũng sẽ đến, cho nên, không được chậm trễ.

Ngày thứ ba, tôi lại nhận được cuộc gọi từ Mễ Trần!

- Lý minh chủ, lúc nào rảnh rỗi thế? Tới chỗ tôi chơi!

Mễ Trần gọi tới, nhất định không có bất cứ chuyện gì, tôi đột nhiên nghĩ tới một chuyện.

- Má nó, chẳng lẽ chị dâu sinh rồi?

Vừa bận rộn một thời gian, không ngờ tôi lại quên mất chuyện này, lần trước liên thủ với Mễ Trần ở môn phái Khôi Lỗi, anh ta nói Thanh Linh đã mang thai!

- Tôi còn tưởng cậu quên rồi! ngày mai đầy tháng, cậu xem có đến được không!

Mễ Trần cười khẽ, lên tiếng.

Nghe vậy, tôi cười cười.

- Nhất định phải đến chứ! Chuyện này là anh em không đúng! Ngày mai nhất định tới!

Cúp điện thoại, tôi hít sâu một hơi, nhoáng cái, Mễ Trần đã làm bố.

Tôi còn nhớ rõ lúc ở thành phố Qúy Dương, lần đầu tiên anh ta xuất hiện trước mặt tôi, lúc đó, tôi còn vô cùng cảnh giác.

Mẹ nó, người với người sao lại chênh lệch lớn vậy chứ? Người ta một vợ, đều đã làm bố, tôi hai vợ, vẫn chưa có động tĩnh gì!

Mễ TRần vẫn đang ở môn phái Thanh Thành, nghe loáng thoáng, bởi vì con trai duy nhất của Thanh Huyền đã bị Trần Ngọc giết, cho nên cũng chỉ còn lại một mình Thanh Nhi, tuy rằng là con nuôi, nhưng cảm tình vẫn rất tốt, giống hệt như con gái ruột.

Mễ Trần sau khi vồ được Thanh Nhi vào trong tay, Thanh Huyền không thèm giữ chức nữa, nói ông ta không còn con trai, Mễ Trần muốn ở bên Thanh Linh, nhất định phải ở rể, sau này sống chung với Thanh Linh ở môn phái Thanh Thành.

Tôi kể lại cho Hoàng Tiểu Tiên và Trúc Tẩm Ngưng nghe, Hoàng Tiểu Tiên và Trúc Tẩm Ngưng đều biết Mễ Trần, cũng gặp qua Thanh Linh!

Hơn nữa, dẫn hai người con gái này đi thăm con của Mễ Trần, nói không chừng còn thích trẻ con, cũng muốn sinh một đứa!

Không sai, cứ vui vẻ quyết định vậy đi! Sáng sớm hôm sau, tôi dẫn Hoàng Tiểu Tiên và Trúc Tẩm Ngưng tới sân bay đi chuyến bay sớm nhất, có lúc, hưởng thụ cuộc sống của người bình thường, thực ra cũng không tồi, đừng hơi một tý cứ ra ngoài lại xé rách không gian, vậy thì thật mệt mỏi.

Tới môn phái Thanh Thành, Mễ Trần và Thanh Linh bế con đừng chờ ngoài cửa, đón từng người khách một, Mễ Trần cười nhăn hết cả mắt!

Người tới cũng không nhiều, chủ yếu là cục số chín, còn cả những đệ tử môn phái Thanh Thành khác.

- Chậc chậc chậc, hâm mộ quá!

Tới trước mặt Mễ Trần, tôi lập tức lên tiếng, đứng bên Thanh Linh, ôm lấy đứa nhỏ.

- Nào nào nào, để bố xem con trai bố nào!

Đi tới trước mặt Thanh Linh, tôi ôm lấy đứa bé.

- Cút ngay, đây là con trai tôi, muốn thì tự đẻ!

Mễ Trần ở bên cạnh thêm vào một câu, sau đó, tôi dẫn Hoàng Tiểu Tiên và Trúc Tẩm Ngưng ngồi vào bàn tiệc.

Mễ Trần tiếp tục đứng ngoài đón khách, không lâu sau, tôi nhìn thấy Tần Liễu Thanh cũng đến!

- Cục phó Tần, đã lâu không gặp!

Nói cho cùng hiện tại trên người tôi vẫn có thân phận là người của cục số chín, Tần Liễu Thanh cũng không tồi, mặc dù sau khi gia nhập cục số chín, vẫn chưa làm được chuyện gì, nhưng ông ấy vẫn luôn chiếu cố tôi.

- Ô, Lý minh chủ, vinh hạnh quá!

Tần Liễu Thanh cũng ôm quyền với tôi! Lên tiếng trêu ghẹo.

- Cục phó Tần, đừng khách khí, Đạo Minh của cháu chỉ là một thế lực rất nhỏ thôi!

Lúc ở Hắc Trúc Câu, Tần Liễu Thanh cũng xuất hiện, chẳng qua, bởi vì tôi rời đi trước, cho nên chưa chào hỏi với ông ấy.

- Được rồi, đừng khiêm tốn trước mặt tôi nữa, biết thằng nhóc cậu có năng lực rồi! Kháng Thiên giả cũng khá mệt mỏi với cậu!

Tần Liễu Thanh không chút e dè thân phận của mình, lên tiếng nói, nghe vậy, tôi không biết nói gì, lúc nào cũng không nghiêm túc, trêu ghẹo cũng không câu nệ thân phận của mình.

Rất nhanh, Mễ Trần và Thanh Linh bế đứa bé vào, Thanh Huyền bắt đầu phát biểu, ở trong này cũng có rất nhiều người của các thế lực khác, đều là các tông môn trong tỉnh Tứ Xuyên, có lẽ có giao tình với môn phái Thanh Thành.

Hàn huyên chào hỏi xong, bắt đầu nhập tiệc, Mễ Trần và Thanh Linh bế đứa trẻ, kính rượu từng bàn một.

Bữa tiệc cũng giống như những bữa tiệc khác, sau màn tiệc rượu, nhiều người bắt đầu rời đi, mà tôi cũng bị Mễ Trần sắp xếp vào trong phòng khách phía sau.

Tới tối muộn, trong chòi nghỉ mát, chỉ có tôi và Mễ Trần, còn về Hoàng Tiểu Tiên và Trúc Tẩm Ngưng, đã bị con trai của Mễ Trần ‘mê hoặc’, xem ra lựa chọn của tôi rất sáng suốt, lần này sau khi trở về, rất có thể thuyết phục được hai người con gái sinh con cho tôi.

- Vẫn là anh sướng nhất, gia đình đầm ấm!

Uống hớp rượu, tôi nhìn Mễ Trần nói, Mễ Trần lại cười cười, uống cạn một chén rượu, lên tiếng:

- Đúng vậy, nhưng nếu có thể chọn lựa, tôi thật không hy vọng thằng bé được sinh trong thế giới loạn lạc này!

Mễ Trần bùi ngùi, cũng không có sai!

Thời buổi loạn lạc, đúng là có chút rối ren, tình thế bên Kháng Thiên giả cực kỳ cấp bách, thậm chí người của cả đạo môn đều đã liên hợp lại, đều vẫn có cảm giác cực kỳ bị động.

- Được rồi, đừng nghĩ nhiều như vậy! mỗi người có mệnh khác nhau, tôi tin thằng nhóc sẽ cố gắng, dù sao, bố nó cũng không phải thằng nhát gan!

Tôi bưng chén rượu, nói với Mễ Trần.

Mễ Trần không nói gì, liếc mắt nhìn tôi.

- Đúng rồi, cậu có nghe ngóng được chút tin tức gì không?

Lúc này, Mễ Trần đột nhiên hỏi tôi, nghe vậy, tôi hơi sửng sốt.

Nhìn Mễ Trần, hỏi.

- Chẳng lẽ, môn phái Thanh Thành cũng đã nhận được tin tức?

Nhưng Mễ Trần lại lắc đầu, nói.

- Người biết chuyện trong môn phái Thanh Thành, chỉ sợ cũng chỉ có bố vợ tôi và lão tổ! có điều cũng chỉ có lão tổ mới có thể ra tay, bố vợ tôi dù sao cũng là người đứng đầu một tông môn, ông ấy không rời đi được.

- Mà tôi là nghe ngóng được từ bên phía cục số chín!

Nói cho cùng, Mễ Trần vẫn là người của cục số chín, hiện tại thực lực của Mễ Trần đã là cảnh giới Ngộ Đạo, cho nên thành viên ra chiến trường của cục số chín, nhất định có mặt anh ta.

- Vậy thì tốt rồi! tới lúc đó anh em chúng ta phối hợp với nhau!

Tôi nhìn Mễ Trần, nói, tôi và anh ta nhìn nhau cười, sau đó, uống cạn rượu trong chén!

Bạn đang đọc Nợ Âm Khó Thoát của Ngũ Đẩu Mễ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Samzhou98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 135

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.