Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

miếng bản đồ cuối cùng

Phiên bản Dịch · 2551 chữ

Lúc này, thật khiến cho người ta phải suy nghĩ sâu xa, hình như cuối cùng Kháng thiên giả còn muốn làm gì đó, mà chỉ cần chiếm được cái chân này, vậy thì có thể làm chậm lại thời gian của Kháng Thiên giả.

Đây có phải là mục đích của Kháng Thiên giả hay không?

Tôi nhìn bố, thật may mắn đây là bố của tôi, bằng không, tôi còn đang hoài nghi, chắc mình sẽ không nhịn được, nổi cáu với ông ấy.

Có thể nói dễ hiểu chút được không? Cứ nói lấp lửng thế này, trong lòng tôi rất khó chịu đấy? cảm giác này thật bực mình? Nhưng bố tôi hoàn toàn không quan tâm tới cảm nhận của tôi.

- Con sẽ cố gắng hết sức, nhưng lần tranh giành cái chân thứ nhất, Phương Trình Chu nói đối phương hình như có chuẩn bị thứ có thể thu phục được cái chân kia, bằng không, hắn cũng chẳng tới mức bại dưới tay Lương Triều Sinh.

Tôi hít sâu một hơi, lên tiếng nói, đây là lời Phương Trình Chu nói với tôi, mà căn cứ theo lời nói của hắn, thì Kháng Thiên giả vẫn còn có ‘lối tắt’, điều này nhất định cực kỳ bất lợi với chúng tôi.

Điểm này không thể nghi ngờ, lần trước Phương Trình Chu bại dưới tay Lương Triều Sinh, ông ta mới dễ dàng đạt được cái chân thứ nhất.

- Chuyện này con yên tâm, con tới Lê tộc tìm vị kia, ngài ấy sẽ giúp con! Dù sao chuyện này cũng có liên quan với ngài ấy, nếu không phải do ngài ấy thất thủ, tình hình cũng không tới mức như bây giờ!

Bố tôi nhàn nhạt nói, hình như là chỉ đường cho tôi, vị ở Lê tộc? tôi lập tức nhớ ra, vị kia ở trong miệng bố tôi, lẽ nào chính là Xi Hậu? hơn nữa ý của bố tôi, là chuyện này hình như có liên quan tới Xi Hậu? ngài ấy thất thủ?

Tôi bỗng hồi tưởng lại, lần trước ở Lê tộc, nhị trưởng lão của Kháng Thiên giả ra tay, đó chính là kẻ mạnh cảnh giới Nhập Đạo, ông ta trực tiếp xông vào cấm địa của Lê tộc, sau đó rất nhanh sau đã ra ngoài, mà ông ta lại phải trả giá bằng cách bị chém đứt một cánh tay, thì mới chạy thoát ra ngoài, xong chuyện Xi Hậu lại nói, mặc dù ngài ấy đã chém đứt một cánh tay của người kia, nhưng đối phương đã đạt được mục đích, cho nên ngài ấy thất bại rồi.

Lẽ nào bố tôi nói thất thủ, là chỉ lần đó sao?

Càng nghĩ tôi càng cảm thấy đầu óc mình có chút loạn, dứt khoát không nghĩ gì nữa, nếu bố tôi đã nói tìm tiền bối Xi Hậu hữu dụng, vậy tôi cứ trực tiếp đi tìm Xi Hậu!

- Bố, bố vẫn còn muốn tiếp tục quay về Kháng Thiên giả sao?

Tôi nhìn bố, lên tiếng hỏi, nói thật, tôi đương nhiên không muốn ông ấy quay về Kháng Thiên giả, hiện tại mẹ tôi đã về bên tôi, đương nhiên hy vọng bố tôi cũng ở cạnh, nói như vậy, cả nhà chúng tôi mới thực sự đoàn tụ.

- Thằng bé ngốc này, nếu bố không quay về, chẳng phải càng dễ bại lộ sao?

Quay đầu liếc nhìn tôi một cái, bố tôi cười nói, nghe vậy tôi mới hiểu ra, hiện tại bố tôi vẫn chưa bại lộ, nếu như ông ấy thực sự rời khỏi Kháng Thiên giả, vậy thì mới là tự phơi bày.

Có điều đối với mục đích bố tôi ẩn náu trong Kháng thiên giả lâu như vậy để làm gì, tôi cũng không rõ lắm, mà ông ấy cũng không nói với tôi, tôi đương nhiên chẳng cần hỏi, dù sao, hỏi rồi cũng không biết được đáp án.

Lúc này, tôi nhìn bố tôi, lên tiếng:

- Bố, bố yên tâm đi, con sẽ cố gắng đuổi kịp bố, ông nội từng nói với con, không phải chỉ có một mình con đang chiến đấu, bố cũng vậy, bố vẫn còn con trai mình!

Tôi không rõ bố tôi đã trải qua những chuyện gì, nhưng tôi cảm thấy, nhất định không thoải mái như tôi, thậm chí còn gian nan hơn, điểm này, tôi tự nhận mình đoán không sai.

- Được rồi, thằng bé này, biết anh có chút tiền đồ rồi, đừng ở đây khoe khoang với tôi nữa!

Bố nhìn tôi, cười nói, nhưng ý tứ thâm sâu trong ánh mắt lại không che dấu được, nghe vậy, tôi không biết phải nói gì.

- Có thể nghiêm túc chút được không, con đang nói chuyện đàng hoàng!

- Đã biết, nghiêm túc, nghiêm túc!

Bố tôi vội vàng thu lại nụ cười trên mặt.

Tôi nói chuyện với bố trong chòi nghỉ mát rất lâu, mà lúc này, tôi không ngờ lại tìm lại được cảm giác hồi còn ở quê, hình như đang nói vài chuyện vụn vặt trong đời sống với bố.

Mãi cho tới lúc trời hửng sáng, chúng tôi mới tự mình quay về.

Sáng sớm ngày hôm sau, ông ngoại tôi lại tìm tới.

- Thằng bé kia, lão tổ muốn gặp con!

Nghe vậy, tôi đầu tiên là sửng sốt, sau đó nhìn ông ngoại nói:

- Ông ngoại, ông nói lão tổ, là vị của nhà họ Cơ đó ạ?

- Không thì còn có ai?

Ông ngoại nhìn tôi nói.

tôi thật ra không đến mức phán doán lão tổ có ý niệm gì với tôi, kẻ mạnh tầm cỡ như vậy, không cần phải chơi trò ám sát.

- Đi thôi, Mộng Dao cũng đi cùng đi!

Ông ngoại nhìn tôi, sau đó lại nhìn mẹ tôi, mẹ tôi hơi sửng sốt, nhưng cuối cùng cũng gật đầu, ông ngoại dẫn theo tôi và mẹ, đi ra sau núi nhà họ Cơ, cả đường đều đi bộ, cũng không vận dụng chân nguyên,

Vài phút sau, tới trước cửa một sơn động, ngoài cửa, có một bãi đất trống nhỏ, ở đó đặt một bàn cờ, đây là bàn cờ vây thời cổ đại, thứ này tôi cũng không nghiên cứu nhiều, hoàn toàn không hiểu gì, có điều bên trên bàn cờ vẫn còn đặt những quân cờ, tuy rằng tôi nhìn không hiểu, nhưng láng máng, cũng nhìn được ra.

Bàn cờ kia hình như có một con hắc long, bị quân cờ trắng vây chặt, nhưng hắc long hình như đang không ngừng vùng vẫy, cho dù biết cơ hội sống sót thật xa vời, thậm chí không có cơ hội sống sót, nhưng nó vẫn không cam tâm! Cuối cùng, vẫn tìm ra được một đường sống.

- Hậu bối con cháu Cơ Đông Hà, dẫn theo con gái cùng cháu ngoại tới yết kiến lão tổ!

Tiếng nói của ông ngoại vang lên, sau đó tôi vội vàng kéo suy nghĩ về.

- Mẹ, mẹ gặp qua tổ tiên chưa? Tính tình thế nào?

Tôi nhỏ giọng thì thầm với mẹ.

- Chưa gặp qua, tổ tiên cả ngàn năm nay chưa từng để ý chuyện vặt vãnh trong nhà họ Cơ, lần này nếu không phải thằng nhóc này tới nháo loạn ầm ĩ, chỉ sợ tổ tiên cũng không biết gì, lần này tổ tiên có lẽ muốn gặp con, mẹ cũng được ké tý vinh quang!

Mẹ tôi cười cười, sau đó nói.

Nghe vậy tôi gật đầu, rất nhanh, một thân ảnh mặc áo bào xám đã xuất hiện trước mặt chúng tôi, xuất hiện quá đột ngột, nhưng, lúc này, tôi lại cảm thấy người già này chỉ giống như một ông lão bình thường.

- Tham kiến lão tổ!

Ông ngoại lại hành lễ, mẹ tôi cũng lạy xuống, thấy thế tôi chỉ có thể hành lễ theo.

- ừ, ngươi mau lui xuống trước đi, ta nói chuyện với hai mẹ con bọn họ!

Tổ tiên nhà họ Cơ nhìn ông ngoại, sau đó lên tiếng, giọng nói nghe thật giống như ông cụ hàng xóm, đến chân nguyên cũng không hề cảm nhận thấy.

Nhưng tôi cũng biết, càng là như vậy, thì càng chứng minh người già trước mắt, khủng bố thế nào.

- tới đây, ngồi xuống đi!

Thấy ông ngoại tôi rời đi, người già vung một tay lên, hiện trường lập tức xuất hiện một bộ bàn ghế, tôi và mẹ sau khi ngồi xuống, tổ tiên nhà họ Cơ lập tức nhìn mẹ tôi.

- nha đầu, mấy năm nay ngươi thực sự đã chịu ấm ức, trong tộc xuất hiện chỗ sơ suất, ta cũng có trách nhiệm, ta nói lời xin lỗi với ngươi!

Dứt lời, tổ tiên nhà họ Cơ đứng dậy, chuẩn bị khom người với mẹ tôi, thấy thế mẹ tôi vội vàng đứng lên, khom người với tổ tiên nhà họ Cơ trước.

- tổ tiên, không thể được!

Mẹ tôi hiển nhiên có chút thất thố, cho dù nói thế nào, đây cũng là người cầm đầu trong vai vế trưởng bối trong tộc.

Lúc này, tổ tiên lại nhìn sang tôi:

- nhưng mà ta đã đồng ý với tiểu tử kia, tự mình nhận lỗi với ngươi!

Nghe vậy, mẹ tôi vội vàng nhìn tôi, ra hiệu bằng ánh mắt, lời thế này được nói ra từ trong miệng tổ tiên, chẳng qua cũng chỉ là một hình thức, người có vai vế như ngài ấy đích thân xin lỗi, cũng có chút quá đáng!

- ơ, tiền bối, con đâu có nói, là ngài tự mình đồng ý, có điều chuyện mẹ con bị giam giữ không liên quan đến ngài, ngài không cần xin lỗi ạ!

Lúc này, tôi đương nhiên cũng phải chừa lối thoát, như vậy đều tốt với tất cả mọi người.

- ha ha, nếu ngươi đã nói vậy, thì bỏ đi!

- Tiểu tử, người có thể đánh bại thiên tài có thiên phú tuyệt hảo nhất trong lịch sử nhà họ Cơ từ trước đến nay, xem ra cũng có chút bản lĩnh,lúc trước độ thiên kiếp mấy màu thế?

Người già nhìn tôi, cười tủm tỉm hỏi, giống như đang tán gẫu chuyện thường ngày.

Nghe vậy tôi hơi sững sờ, gớm thật, lão già này cũng không có hòa ái như ngoài mặt, đây chẳng phải là đang thăm dò đó sao!

Có điều, tôi lại không có ý muốn giấu giếm gì lão, lập tức cười đáp:

- Con nói là chín màu, tiền bối có tin không ạ?

Câu nói của tôi khiến sắc mặt lão tổ nhà họ Cơ hơi đơ ra, cả người như bị nghẹn.

- Tiểu tử này, có chút bản lĩnh đúng là không sai, nhưng nói mạnh miệng, cũng cần phải có chừng mực!

Người già nhìn tôi, trêu đùa lên tiếng, tôi lại không biết phải làm sao, nói thật không có ai tin, câu nói này quả nhiên là chân lý!

Nói chuyện phiếm vài câu, chủ đề của lão tổ nhà họ Cơ lại quay về bên mẹ tôi.

- Nha đầu, mấy năm nay ngươi chịu nhiều ấm ức, ta không có gì bồi thường cho ngươi, ta thấy kinh lạc trên người ngươi có lẽ do nguyên nhân mấy năm nay, có chút bế tắc, ta giúp ngươi khơi thông, cường hóa!

Nói xong, lão tổ nhà họ Cơ vung tay lên, một luồng ánh sáng trắng bao phủ cả người mẹ tôi, khí mùi trên người bà ấy trực tiếp tăng vọt, kéo lên tới Ngộ Đạo hậu kỳ.

Ôi……

Thấy tôi ngây người, lão tổ lên tiếng:

- Đây đều là tích lũy của ngươi mấy năm nay, ngươi chưa từng ngừng lại, chỉ là chân nguyên trong địa lao khuyết thiếu, hiện tại, đây là những gì ngươi đạt được.

Sau đó, lão tổ lại lần nữa nhìn tôi:

- Tiểu tử kia, không cần biết thế nào, nhưng trên người ngươi đều có máu mủ của nhà họ Cơ, có một số chuyện không cần so đo quá nhiều, giá phải trả cũng đã trả, trôi qua cũng đã trôi qua, cứ coi nhà họ Cơ là nhà, lúc này có yêu cầu gì, có thể xin giúp đỡ từ nhà họ Cơ, đây là do ta nói!

Nghe vậy, tôi hơi sửng sốt, hiển nhiên, lão tổ biết làm người hơn đám người Cơ Chính Nam rất nhiều, đương nhiên tôi vẫn hiểu rõ trong này nhất định có tác động của lão Doãn, bằng không, lão tổ của nhà họ Cơ như ngài ấy, sẽ gặp tôi sao?

Có điều, những lời này tôi giấu trong lòng, lúc nên khách khí, thì vẫn phải khách khí.

Sau đó, tôi cùng mẹ rời khỏi nơi này, nhìn thấy chúng tôi rời đi, bên cạnh lão già lại nhiều thêm một thân ảnh.

- Đệ thật sự tin?

Người này vừa xuất hiện, đã trầm giọng nói.

- Đại ca, huynh cũng biết, có vài chuyện chúng ta không thể biết rõ, nhà họ Cơ có tiêu vong hay không, đệ và huynh đều không dám cam đoan, tiểu tử này có thể khiến Doãn tiền bối nhìn nhận như vậy, huynh cảm thấy sẽ không có nguyên nhân sao?

- Vốn Cơ Thánh Thiên có thể là hy vọng của nhà họ Cơ, nhưng hiện tại, chắc là phế rồi, cũng phải để lại chút đường lui cho nhà họ Cơ.

Tiếng nói thản nhiên truyền ra từ trong miệng lão già mặt áo bào xám, sau đó lão già vừa xuất hiện phía sau cũng không nói gì, hình như đang ngầm thừa nhận lời nói của đệ đệ mình.

……….

ở lại trong nhà họ Cơ mười ngày, có điều ngày thứ ba bố tôi đã rời đi rồi, ông ấy cũng không thể ở lại quá lâu, mặc dù không nỡ, nhưng chuyện này tôi cũng hiểu.

Mười ngày sau, tôi dẫn mẹ tôi trở về Đạo Minh, tuy rằng ông ngoại vẫn ở lại nhà họ Cơ, nhưng mẹ lại chọn cùng tôi về Đạo Minh, quan trọng nhất là, mẹ tôi rất hài lòng với hai người con dâu, đã nhắc tôi vài lần, hỏi khi nào thì chuẩn bị sinh cháu.

Chuyện này tôi không biết phải trả lời sao, chỉ đành đẩy cho Hoàng Tiểu Tiên và Trúc Tẩm Ngưng, kêu mẹ tôi đi công tác tư tưởng cho hai người con gái, thế nên mấy ngày nay tôi phát hiện, ánh mắt của hai người con gái này khi nhìn tôi có chút cổ quái!

Sau khi về tới Đạo Minh, tôi lập tức tìm Trịnh Thu hỏi han tình hình, biết được gần đây Đạo Minh phát triển rất nhanh chóng, bởi vì tài nguyên không hề thiếu, tôi ý thức được, các trận chiến đấu tiếp theo sẽ càng thêm tàn khốc!

- Đúng rồi minh chủ, người của vạn thế thương hội gửi thiệp mời tới, nói có miếng bản đồ sắp bán đấu giá!

Nghe vậy tôi đột nhiên cả kinh, cầm lấy thiệp mời trong tay Trịnh Thu, miếng bản đồ! Miếng bản đồ cuối cùng sao?

Bạn đang đọc Nợ Âm Khó Thoát của Ngũ Đẩu Mễ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Samzhou98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 141

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.