Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

ra địa lao, thiên kiếp tới

Phiên bản Dịch · 2392 chữ

Chuẩn bị xong hết thảy, phía dưới có mấy chục người nhà họ Cơ, đang đứng song song nhau, những người này, năm đó đều có liên quan nhất định tới chuyện bắt nhốt mẹ tôi.

Mà hiện tại, cần bọn họ tự mình đón mẹ tôi ra khỏi địa lao!

Tôi không ngừng hít sâu, muốn làm cho cảm xúc trong lòng mình dịu đi một ít, không biết vì sao, lúc này tôi lại cảm thấy mình có chút căng thẳng.

Tôi muốn gặp mẹ tôi, điểm này không thể nghi ngờ, nhưng có lẽ bởi vì cho tới tận bây giờ vẫn chưa từng gặp qua mẹ tôi, trong lòng không khỏi có chút căng thẳng!

Lúc này tôi chú ý tới bố tôi bên cạnh, chỉ thấy hai tay ông ấy nắm chặt, hình như còn căng thẳng hơn tôi.

Một đội ngũ lớn trực tiếp đi vào một nơi nào đó trong nhà họ Cơ, nơi này là địa lao nhà họ Cơ, giam giữ một vài người có tội, hoặc là nói, xâm phạm nhà họ Cơ, lại không tới mức phải giết chết.

Mà mẹ tôi, lại bị nhốt ở bên trong, không có lỗi lầm gì, lại bị coi như là tồi đồ của nhà họ Cơ.

Một đường tới thẳng địa lao, những đệ tử của nhà họ Cơ đã đứng chờ bên ngoài, Cơ Chính Nam dẫn theo Cơ Vô Nhai và trưởng lão nhà họ Cơ, chúng tôi cùng nhau đi tới địa lao.

Trong này tối đen như mực, gần như không nhìn thấy ánh sáng mặt trời, chúng tôi đi vào nơi sâu nhất, nơi này được canh giữ vô cùng cẩn mật.

Càng đi vào trong địa lao, tôi càng cảm thấy tâm tình của mình thấp thỏm, có chút sợ hãi, về phần sợ hãi cái gì, ngay cả chính tôi cũng không biết.

- Đừng căng thẳng, mẹ con rất khỏe!

Lúc này, tiếng nói của bố tôi truyền đến, nghe vậy tôi hơi sửng sốt, sau đó nhìn bố nói:

- Bố, những lời này hẳn là phải để con nói với bố mới đúng, bố xem, trán bố chảy đầy mồ hôi rồi!

Tôi bật cười nói, cho dù nói thế nào, chuyện này hiện tại chung quy cũng đã được giải quyết theo như mong muốn của tôi, đây là chuyện duy nhất đáng để vui mừng, một nhà ba người chúng tôi, sắp được đoàn tụ!

(không hiểu sao thích bố Nhất Lượng ghê, chung tình, đâu như ai đó? )

Lúc này bố trừng mắt liếc tôi một cái, hình như đang trách tôi vạch trần ông ấy, thấy vậy, tôi cũng bất đắc dĩ sờ sờ mũi.

Lúc này, tôi cảm giác được hai bên cánh tay nằng nặng, là Hoàng Tiểu Tiên và Trúc Tẩm Ngưng đã tới bên cạnh tôi, tôi nhìn hai người con gái, phát hiện sắc mặt hai cô ấy đều căng thẳng, chuyện gì đây chứ? Sao ai cũng bày ra bộ mặt căng thẳng thế này? Đợi tôi phản ứng lại, liền truyền âm cho hai người con gái.

- Hai em cũng đừng căng thẳng quá, con dâu dù thế nào cũng phải gặp bố mẹ chồng, đã gặp qua bố anh, hiện tại phải gặp mẹ anh!

Sau khi tôi nói xong, bên hông bỗng đau điếng, lúc này, ông ngoại đi phía trước bỗng nhiên dừng lại, sau đó trầm giọng nói.

- Tới rồi!

Nghe ông ngoại nói vậy, lòng tôi đột nhiên nghẹn lại.

ở trước mặt tôi có một cánh cửa sắt thật lớn, thậm chí bên trên, còn có rất nhiều bùa trận pháp, hiển nhiên, là để người bên trong không thoát ra được.

Thấy vậy, tôi không khỏi trừng mắt nhìn Cơ Chính Nam ở đằng sau.

- Bố, là bố tới thăm con ạ?

Lúc này, sau cánh cửa sắt, đột nhiên truyền ra một tiếng nói, giọng nói có chút tưởng niệm, mà khi nghe thấy tiếng nói này, trong lòng tôi không hiểu sau đau nhói, hai tay của bố tôi hơi run lên, ông ngoại cũng không nói được lời nào, nhìn về phía đám người.

- Thái thượng trưởng lão, lúc đó trận pháp này do đích thân ông khắc ấn, hiện tại, có thể mở ra chưa?

Tuy rằng miệng vẫn gọi thái thượng trưởng lão, nhưng tiếng nói của ông ngoại, lại không hề có chút tôn kính, phải biết rằng, trận pháp này do đích thân thái thượng trưởng lão khắc ấn, là để phòng chống chính Cơ Đông Hà, bởi vì cho dù là trận pháp do chính tay Cơ Chính Nam khắc ấn, ông ấy đều có thể phá vỡ, đây là vì đề phòng, ông ấy tới cứu con gái mình.

Lúc này, lão già áo bào xám đứng ra, mặt vẫn không cảm xúc như trước, nếu không bởi vì lão tổ nhà họ Cơ tự mình lên tiếng, người này chỉ sợ cũng sẽ không để ý tới chuyện này?

Hiện tại tôi thật muốn cởi giày ra, lập tức đánh vào mặt lão ta, có điều mọi chuyện xem như đã được giải quyết, huống hồ, tôi cũng không có năng lực này.

ấn kết trong tay thái thượng trưởng lão không ngừng biến hóa, sau đó chân nguyên đập lên cửa sắt, đột nhiên, đại trận cũng biến mất trước mắt chúng tôi.

Thấy vậy, ông ngoại tôi lập tức lấy ra chìa khóa giật từ chỗ Cơ Chính Nam, sau đó mở cánh cửa sắt trước mặt ra.

Két két!

Một âm thanh chói tai vang lên, đối diện phía cửa sắt, có một người phụ nữ đang ngồi khoanh chân trên đất, thân thể hơi run lên, âm thanh này? Bà ấy hình như có chút khó tin, bởi vì lúc bà ấy bị nhốt vào trong đây, âm thanh cuối cùng nghe được, cũng là âm thành này.

Kẽo kẹt….

Cánh cửa lớn bị đẩy ra từ từ, sau đó, mọi người đều nhìn thấy thân ảnh người phụ nữ ngồi khoanh chân dưới đất, bà ấy kinh ngạc? bà ấy ngơ ngác, thậm chí không biết phải làm sao.

Phù phù!

Tôi không còn tiếp tục nhịn được nữa, cả người quỳ xuống đất, Hoàng Tiểu Tiên và Trúc Tẩm Ngưng bên cạnh cũng quỳ theo.

Nước mắt không nghe lời tuôn ra từ trong hốc mắt tôi, tôi không thể khống chế chính mình, tiếng nói có chút nghẹn ngào.

- Mẹ, con đến chậm!

Nói xong, tôi quỳ xuống lạy người phụ nữ, thân hình người phụ nữ có chút run rẩy, bố ở bên cạnh cả người cũng run lên, đi tới chỗ người phụ nữ.

- Mộng Dao, là anh vô dụng, để em phải chịu khổ!

Bố đi tới trước mặt mẹ tôi, không ngờ lại quỳ xuống trước mặt mẹ, nhưng không đợi hai chân ông ấy chạm đất, mẹ tôi đã vội vàng đỡ ông ấy lên.

Sau đó, bố tôi cuối cùng cũng nhịn không được, ôm chầm lấy mẹ tôi vào lòng, chung quanh một mảnh yên tĩnh, hiện tại, cũng không có ai vô duyên đi quấy rầy tình cảnh trước mặt.

Thật lâu sau, mẹ tôi mới thì thào lên tiếng:

- Không sao, em rất khỏe!

Chỉ vài chữ, hình như mẹ tôi đang kiềm nén, sợ tôi và bố nghe ra thứ gì, cố gắng nói thật bình thản, nhưng, bị giam giữ ở nơi này, thật sự có thể khỏe sao?

- Con, mau đứng lên, để cho mẹ nhìn nào!

Lúc này, mẹ tôi đã phản ứng lại, chạy tới chỗ tôi, tình thân máu mủ, căn bản không có cách nào xóa bỏ, cho dù từ trước tới nay chưa từng gặp qua mẹ, nhưng hiện tại, tôi và mẹ chỉ nhìn nhau, lại hoàn toàn không hề cảm thấy xa lạ.

Mẹ đưa tay ra lau đi vệt nước mắt trên má tôi, sau đó, đỡ tôi đứng dậy.

- Lớn rồi, nhoáng cái, đã lớn thế này rồi!

Trên mặt mẹ cũng đầy vệt nước mắt, nhưng lại mang một nụ cười tươi khó tả, tôi cảm giác được, lúc này trong lòng mẹ tôi không có bất cứ ấm ức nào, chỉ có vui vẻ khi nhìn thấy tôi.

Cứ như hai mươi năm nay, đối với bà ấy mà nói, không có chút oán hận nào, đơn giản là, hiện tại, bà ấy đã nhìn thấy tôi.

Cuối cùng, mẹ ôm chặt tôi vào lòng, tôi tham lam hít lấy mùi hương trên người của mẹ.

- Mẹ chỉ ôm qua con một lần, để mẹ thỏa thích ôm nào!

Tôi cứ để mặc cho mẹ tôi ôm, không biết vì sao, lúc này, lửa giận trong lòng biến mất sạch sẽ, giống như tôi chưa từng tức giận.

- Mẹ, năm đó những người nhốt mẹ vào trong này, con đã khiến tất cả bọn họ phải tới thỉnh tội với mẹ, năm đó có bao nhiêu người nhốt mẹ vào đây, thì hiện tại có bấy nhiêu người tới mời mẹ ra ngoài!

Thật lâu sau, hình như mẹ tôi đã dịu đi vài phần, tôi nhìn mẹ, trịnh trọng nói.

Sau khi tôi nói xong, mẹ tôi mới chú ý thấy, sau lưng tôi, là đám người nhà họ Cơ, bọn họ xếp thành hai hàng, đứng ở hai bên thông đạo, cứ đứng nhìn mẹ tôi như vậy, nhưng mẹ tôi lại có chút kinh ngạc, sau đó nhìn tôi.

- Thái thượng trưởng lão? Đại trưởng lão? Các người?

Mẹ tôi vẫn chưa phản ứng lại, tôi kéo tay mẹ, lên tiếng:

- Mẹ, mẹ đừng quan tâm bọn họ, bọn họ tới thỉnh tội, đón mẹ ra ngoài!

Tôi trực tiếp lên tiếng, cũng không quan tâm mặt mũi của đám người nhà họ Cơ.

- Nha đầu, quy củ nhà họ Cơ có chút cổ hủ, lão già này nói một tiếng xin lỗi với ngươi!

Lúc này, thái thượng trưởng lão nhà họ Cơ lên tiếng, tôi nhìn lão, trong lòng vẫn không có chút thiện cảm nào, sau khi thái thượng trưởng lão lên tiếng, Cơ Chính Nam mặc dù không tình nguyện, nhưng vẫn cất lời.

- Mộng Dao, bác cả xin lỗi con!

Gớm thật, còn có mặt mũi tự xưng là bác cả, có điều hiện tại không phải lúc phá hư bầu không khí, mẹ tôi vừa ra ngoài, không nên làm cho bà ấy mất hứng.

Chỉ có Cơ Vô Nhai, lúc này nhìn mẹ tôi đang ghé sát vào người bố tôi, nét mặt cực kỳ chán nản ủ rũ, có lẽ ông ta thấy, ông ta mới là người thất bại nhất trong chuyện này.

- Mẹ, chúng ta ra ngoài!

Tôi nhìn mẹ, lên tiếng nói, tuy rằng chỉ là một hình thức, nhưng theo tôi thấy, hình thức này tuyệt đối cần thiết.

Tôi kéo theo mẹ, rời khỏi địa lao trước ánh mắt của đám người nhà họ Cơ, Hoàng Tiểu Tiên và Trúc Tẩm Ngưng đi theo phía sau, hai người con gái trên mặt có vài vệt nước mắt, mà trên mặt mẹ tôi luôn treo nụ cười, thi thoảng lại đánh giá Hoàng Tiểu Tiên và Trúc Tẩm Ngưng sau lưng, muốn nói gì đó, lại không nói ra.

Ông ngoại sau lưng, lầm bầm làu bàu:

- Tôi thành người ngoài rồi?

Ra khỏi địa lao, đối với ánh sáng bên ngoài, mẹ tôi hình như không thích ứng lắm, một hồi lâu sau, mới có thể mở to hai mắt, lòng tôi lại đau xót, hơn hai mươi năm! Thời gian suốt hơn hai mươi năm!

Hiện tại tôi hai mươi ba tuổi, cũng là nói, sau khi mẹ sinh hạ tôi, rồi bị bắt về nhà họ Cơ, bị nhốt ròng rã hai mươi ba năm trời!

Sau khi ra ngoài, mẹ tôi đi tắm rửa thay một bộ quần áo mới, thực lực của mẹ tôi vốn là cảnh giới Ngưng Anh điên phong, cho dù ở trong địa lao không thể tu luyện, nhưng lúc trước bà ấy đã là cảnh giới Ngưng Anh điên phong, xem như đủ chứng minh thiên phú của bà ấy, hai mươi năm, phải biết đối với một người có thiên phú tuyệt hảo, nếu mẹ tôi không bị giam giữ, chỉ sợ đã Nhập Đạo, thậm chí còn mạnh hơn!

Mà vào lúc mẹ tôi vừa mới xuất hiện, trên bầu trời nhà họ Cơ, đã có những đám mây đen đang rục rịch, nhận thấy tình huống này, chúng tôi đều hơi kinh hãi! Lại nhìn thấy trên người mẹ tôi, không ngờ lại có dao động của khí mùi.

Mẹ tôi sắp độ thiên kiếp cảnh giới Ngộ Đạo rồi sao?

- Lúc trước ở trong địa lao, vốn nhàn rỗi không có việc gì làm, sẽ cảm ngộ thiên đạo, chỉ là mãi chưa có chân nguyên, nên không thể độ kiếp!

Mẹ nhìn thấy đám người chúng tôi kinh ngạc như vậy, liền cười nói, không thể không nói, bố tôi đúng là sướng nhất trần đời, mẹ tôi mặc dù đã bốn mươi, nhưng nhìn vẻ ngoài vẫn chỉ khoảng ba mươi tuổi.

Hơn nữa, còn là một đại mỹ nhân!

- Mẹ, mẹ cẩn thận chút!

Nếu phải độ kiếp, thì không thể tránh được, tôi nhìn mẹ nói, mẹ gật đầu, lập tức lao lên không trung.

Dựa theo lời mẹ tôi nói, nhiều năm như vậy, mẹ tôi vẫn chưa từng từ bỏ tu luyện, nhưng lại bị trì hoãn hơn 20 năm, nhìn chằm chằm thiên lôi trên trời đánh xuống, chỉ cần xuất hiện bất cứ tình trạng gì, tôi sẽ không do dự lựa chọn ra tay.

Về sau, tôi cảm thấy mình lo lắng có chút dư thừa, bởi vì mẹ tôi vốn dĩ đã có thiên phú, thiên kiếp bảy tầng, cũng không làm mẹ tôi phí sức, vượt qua rồi, tuy rằng vẫn có chút chật vật, nhưng thấy mẹ tôi thành công độ qua thiên kiếp, trong lòng tôi thở phào nhẹ nhõm.

- Không sao rồi!

Hoàng Tiểu Tiên bên người nhìn tôi, lên tiếng nói, tôi mới phát giác, bản thân hình như quá mức căng thẳng.

Bạn đang đọc Nợ Âm Khó Thoát của Ngũ Đẩu Mễ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Samzhou98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 134

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.