Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

người già chơi cờ

Phiên bản Dịch · 2371 chữ

Đúng vậy, lúc trước đúng là tôi đã cảm nhận được hương vị của cái chết, nếu không có gì ngoài ý muốn, vậy thì hiện tại , có thể tôi đã chỉ còn là một cỗ thi thể, lẳng lặng nằm dưới đất.

Nhưng đáng tiếc, mạng của tôi hình như chưa tận, nhưng Cơ Thánh Thiên, không may mắn như vậy.

- vô liêm sỉ, mày dừng tay ngay!

- thằng tạp chủng, mày dám!

Đột nhiên, một tiếng thét phẫn nộ truyền ra, không cần nhìn cũng biết, người nói là Cơ Vô Nhai và Cơ Chính Nam, có điều hiện tại, tôi cũng không để ý.

Lạnh lùng nhìn về phía Cơ Chính Nam và Cơ Vô Nhai.

- ông đây đã nói rồi, các người nghĩ tôi nói đùa sao??

a….

Một tiếng thét thảm thiết vang ra, một cánh tay của Cơ Thánh Thiên bị huyết kiếm Thị chém đứt, máu tươi trực tiếp bị hút vào thân kiếm, máu tươi bắn ra tung tóe từ trên cánh tay của Cơ Thánh Thiên, nhìn thấy vậy, lòng tôi không hiểu sao bỗng thấy hưng phấn.

Lúc Cơ Thánh Thiên chiến đấu với tôi, đã muốn giết tôi, nếu không phải tôi có bản lĩnh, vậy Cơ Thánh Thiên nhất định sẽ trực tiếp giết tôi, chuyện này tôi tạm thời không nói đến, lão già mãi không chết trước mắt, con mẹ nó cảnh giới Nhập Đạo thất bậc, cũng muốn giết tôi, điểm này tôi không nhẫn nhịn được.

- ha ha ha, các người không phải tự xưng mình rất lợi hại sao? tới đây, tiếp tục tới đây! Có tin ông đây lập tức khiến đầu hắn rơi xuống đất không?

- Mục đích tôi tới đây chỉ có một, đưa mẹ tôi ra ngoài, nhưng, các người lại tự xưng mặt mũi chó má gì của nhà họ Cơ, mặt mũi của nhà họ Cơ ghê gớm vậy sao? hiện tại ông đây đổi chủ ý rồi, lúc trước là ai nhốt mẹ tôi, hiện tại phải quỳ xuống đón bà ấy ra!

Lúc này, tôi cảm giác bản thân đã rơi vào trạng thái bị điên, khí mùi toàn thân tôi nóng nảy, hình như muốn phát tiết, đúng vậy, nếu hiện tại nếu tôi có thực lực, vậy tôi sẽ không do dự trực tiếp ra tay, đánh đổ cả nhà họ Cơ.

Mặt mũi Cơ Thánh Thiên nhăn nhó, hắn không thể sử dụng chân nguyên trong người mình, kiếm khí của Thị không ngừng ăn mòn miệng vết thương của hắn.

- Dừng tay, thằng ranh, mày mau dừng tay lại!

Khí mùi trên người Cơ Vô Nhai đã nổ tung, tóc tai bù xù, gương mặt phẫn nộ chuyển sang van nài.

Tôi nhìn bộ dạng của Cơ Vô Nhai, thật vừa lòng, đúng vậy, đây mới là kết quả tôi muốn.

- Dừng tay? Vừa rồi lúc lão già kia muốn giết tôi, con mẹ nó sao ông không kêu lão dừng tay, hả? sao ông không kêu?

Phừng!

Một âm thanh trầm đục vang lên, một ngọn lửa màu đen khủng bố chui ra từ trong người tôi, trực tiếp bao vây Cơ Thánh Thiên vào giữa.

Những tiếng kêu thảm thiết không ngừng truyền ra từ trong ngọn lửa, đó là tiếng kêu của Cơ Thánh Thiên.

- Người nhà họ Cơ các người đều bị điếc cả sao? lời tôi nói các người không nghe thấy?

Tôi điên cuồng thét lên, sau đó, nhìn về phía những người trước mặt, trong lòng vô cùng điên loạn.

Ỷ mạnh ức hiếp người, nếu tôi không có năng lực, có lẽ tôi đã tự nhận thua, nhưng hiện tại không phải là trường hợp tôi phải nhận thua, tôi muốn, được hoàn lại gấp trăm lần!

Nhà họ Cơ!

Đệ nhất cổ tộc!

Mà hiện tại tôi coi như đã là người đầu tiên trong thiên hạ, có thể đạp bộ mặt của bọn họ xuống đất.

- Dừng tay, mày mau dừng tay!

Cơ Chính Nam cả người lao tới chỗ tôi, nhưng lại không dám tiếp cận quá gần, có tiền bối trông núi Côn Lôn bên người tôi, cả nhà họ Cơ chỉ sợ không một ai đủ chống lại..

A!!!

Tiếng thét thê lương của Cơ Thánh Thiên quanh quẩn khắp không gian!

- Tốt lắm, tôi không còn kiên nhẫn như lúc trước rồi!

Tôi gật đầu, một tay thò vào trong ngọn lửa, chộp lấy thân thể Cơ Thánh Thiên vào trong tay, huyết kiếm Thị chém mạnh xuống.

- Dừng tay, thả! Hiện tại thả!

Cơ Chính Nam sắc mặt đại biến, ngay cả nét mặt của tam thái tổ cũng không được bình thường, nhưng, hiện tại, lão lại chẳng thể làm gì, nếu muốn thay đổi cục diên trước mắt, phải chờ lão tổ nhà họ Cơ ra tay, ngăn lại bà lão trước mặt.

Nhưng, lão tổ nhà họ Cơ vẫn chưa có ý muốn ra tay!

Cả nhà họ Cơ không một động tĩnh, đã là minh chứng rõ nhất!

- Tôi đã muốn cho các người thời gian, đáng tiếc, các người không quý trọng!

Khóe miệng tôi nổi lên nụ cười tàn nhẫn, trường kiếm trong tay chém sang một cánh tay khác của Cơ Thánh Thiên.

A!!!

A!!!

A!!!

Tiếng kêu thảm thiết lại vang lên, nhưng, tiếng kêu này không phải chỉ là của mỗi Cơ Thánh Thiên, còn có của Cơ Vô Nhai và Cơ Chính Nam.

ba người trong một nhà, dáng vẻ vô cùng kiêu ngạo lúc trước, hiện tại lại hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại những tiếng kêu gào!

………

Lúc này, sau núi nhà họ Cơ, trong một động phủ vô cùng thần bí, có thể nói là bình thường, bình thường tới mức quá đáng, trước mặt, có một bàn cờ vây, bên bàn cờ có hai lão già đang ngồi xếp bằng.

Tay bọn họ linh hoạt, không ngừng hạ xuống bàn cờ.

- Tiền bối, nước đi này khá nguy hiểm!

Một lão già tóc trắng nhìn lão già trước mặt, thản nhiên nói, sau đó, quân cờ đen trong tay lão rơi xuống.

Mà lúc này, trên mặt lão già kia lại xuất hiện nụ cười ảm đạm, hai mắt khép hờ, nhưng dường như vẫn nhìn thấu tất cả mọi chuyện trên thế gian.

- Ha ha, có đôi khi, không thử thì sao biết? ví dụ như tiểu tử ở bên ngoài, hắn cảm thấy, một mình hắn dẫn theo hơn hai mươi cảnh giới Ngộ Đạo, thực sự lay động được nhà họ Cơ? Nhưng hắn dám làm, đúng là nước đi khá nguy hiểm, hiện tại, tình hình không phải rất tốt rồi sao? trước mắt, nhà họ Cơ bị động rồi!

Lão già nhàn nhạt nói, lúc này, lão già tóc trắng trước mặt cũng lộ ra một nụ cười tự nhiên.

Mà lão già nhắm mắt vẻ mặt lại như có chút vừa lòng, vẫn tiếp tục hạ một quân cờ xuống, bàn cờ lúc trước vốn toàn cờ trắng, nhưng từ sau khi quân cờ này hạ xuống, lại không ngờ đã trở nên sống động hẳn lên.

- Để tiền bối chê cười rồi, ta và đại ca ngàn năm trước đã không để ý tới sự tình nhà họ Cơ, nhiều năm qua đi như vậy, không ngờ, trong tộc lại biến thành bộ dạng này rồi!

Tiếng nói của lão già tóc trắng truyền ra, quân cờ trong tay đặt xuống, hai lão già chỉ giống như người bình thường đang đánh cờ, quân cờ liên tiếp hạ xuống.

- Thế sự thay đổi, luôn có người tiêu vong cùng với thế cục hỗn loạn, vùng dậy! nếu giống như Thương Trụ năm đó, Đại Chu,cuối cùng không phải vẫn chỉ là một trang lịch sử phủ đầy bụi thôi sao!

Nhắm mắt lại, lão già thản nhiên lên tiếng, hình như đang kể một câu chuyện ngày thường.

Lão già phía đối diện chân tay khẽ khựng lại, Thương Trụ? Tổ tiên nhà họ Cơ thuận theo thiên đạo, diệt Thương Trụ, nhưng cuối cùng, vương triều Đại Chu, vẫn suy vong theo dòng lịch sử, sau cùng, chỉ lưu lại một cổ tộc hấp hối trên nhân gian, không màng thế sự.

Nhưng thế thì đã làm sao? có lẽ dòng chảy của thế gian, khiến nhà họ Cơ cảm giác được thế giới này, đã không có gì có thể uy hiếp được nhà họ Cơ to lớn, nên mới xảy ra kết quả như bây giờ.

- Quên đi, vất vả lắm mới có thể chơi cờ với tiền bối, không nói những chuyện phiền lòng này nữa!

Suy nghĩ nửa ngày, lão già khẽ thở dài, rồi sau đó đưa tay đặt quân cờ trước mặt xuống, hai người, lại tiếp tục đánh cờ như hai người bình thường.

Lại trôi qua nửa ngày, lão già tóc trắng vẫn không nhịn được, lên tiếng hỏi lão già trước mặt.

- Tiền bối, lần trước ngài phong lại không gian của thế giới nhỏ, là vì không muốn để người khác nhìn thấy thiên kiếp của tiểu tử kia?

Vấn đề này được nhắc tới, bàn tay đang cầm quân cờ của lão già nhắm mắt hơi khựng lại, sau đó lên tiếng;

- Có lẽ là vậy đi!

Câu trả lời này, đã khiến lão già tóc trắng tự mình hiểu lấy, có lẽ? rốt cuộc đúng, hay là không đúng? Bỏ đi, không hỏi nữa!

……….

- Thả người, mau thả người!

Cơ Chính Nam gân cổ gào lên, lòng lão đang rất hối hận, nhà họ Cơ, có lẽ không lớn mạnh như trong tưởng tượng, hay là nói, lão đã khinh thường thằng ranh này, bằng không, sự tình cũng không phát triển tới mức này.

- Tôi nghĩ, ông vẫn chưa nghe rõ lời tôi nói, năm đó người tham dự vào việc giam giữ mẹ tôi, tất cả, tôi nói là tất cả, đều phải quỳ, mời mẹ tôi ra ngoài, bà ấy không có lý do gì phải bị nhốt nhiều năm như vậy!

Tiếng nói lạnh lùng của tôi truyền ra, tay nắm chặt trường kiếm, lực minh hỏa vẫn thiêu đốt thân thể Cơ Thánh Thiên, tôi rất muốn đám người này biết, chọc giận tôi, sẽ có hậu quả gì, cho dù là đền mạng, cũng phải khiến bọn họ hối hận vì đã từng đắc tội với tôi.

- Thằng ranh, đủ rồi đấy, phải biết điểm dừng, mày muốn nhà họ Cơ cá chết lưới rách với mày sao?

Lúc này, tiếng nói lạnh lùng của tam thái tổ truyền ra, nghe vậy tôi ngẩng đầu, nhìn tam thái tổ, cười lạnh.

- Nếu mẹ ông bị nhốt hai mươi năm, ông có ung dung như vậy không?

Xã hội này, có quá nhiều ‘thánh nữ’, dùng từ này hình dung là quá chuẩn xác, sự tình không xảy ra với hắn, thì hắn cảm thấy rất đơn giản, còn khuyên bạn quên đi!

Làm ra bộ dạng tình nghĩa, vĩnh viễn đứng ở góc độ chính nghĩa!

Ông làm vậy là quá đáng rồi, ông không nên làm như vậy!

Nhưng, hắn vĩnh viễn không biết, người khác vì sao phải làm như vậy, hắn sẽ không thử nghĩ, hắn chỉ thấy lúc bạn quá đáng, chứ không nhìn thấy người khác quá đáng với hắn sẽ như thế nào.

Hình như bị câu nói của tôi làm cho á khẩu không trả lời được, khóe miệng tam thái tổ giật giật hai cái!

- Cơ Chính Nam,cháu trai ông vẫn còn hai cái chân, không, có lẽ là ba cái chân, ông cảm thấy, tiếp theo, chém chân nào của hắn?

Tiếng nói lạnh như băng của tôi lại vang khắp đất trời, mí mắt Cơ Chính Nam giật một cái, không cần biết là chém chân nào, lão đều không thể cá cược.

- Thằng ranh, mày có tin, nếu Thiên Nhi có nguy hiểm tới tính mạng, cả nhà mày, thậm chí tất cả mọi người, đều không ra được khỏi nhà họ Cơ không?

Cơ Chính Nam lạnh giọng nói, nghe vậy tôi không nhịn nổi phá lên cười.

- Ha ha ha. Ông đây không quan tâm, vừa rồi tôi thiếu chút nữa bị lão già kia giết, dù sao cũng đã chết qua một lần, tới luôn đi!

Tôi cười như điên dại, trường kiếm trong tay lại lần nữa giơ lên.

Mà chỉ trong nháy mắt, sắc mặt Cơ Chính Nam đã xám xịt.

Đột nhiên, một tiếng nói vang lên.

- Tiểu tử kia, giữ mặt mũi cho ta, thế nào? Mẹ ngươi chịu ấm ức, lát nữa lão già này sẽ đích thân xin lỗi cô ấy, sau đó gọi tất cả những người năm đó tham dự vào chuyện này, xuống địa lao đón cô ấy ra, còn về việc quỳ, miễn đi!

Nghe thấy thế, thân người tôi rung lên, tiếng nói này, khiến người ta có cảm giác rất thoải mái, hình như đang thương lượng với tôi, cảm giác đó, tôi không thể cự tuyệt!

Thậm chí, trong lòng tôi, đều đã nhịn không được mà đồng ý!

Tôi hoảng sợ nhìn lên không trung, nhưng không có ai xuất hiện!

Lúc này, bên tai truyền tới tiếng nói của tiền bối trông núi Côn Lôn.

- Tiểu tử, thu tay lại đi!

Nghe vậy tôi hơi nao nao, lúc này, lại là một tiếng nói nữa vang lên.

- Nhóc con, đủ rồi,giữ lại chút mặt mũi cho người ta!

Nghe vậy, lòng tôi chấn động, lão Doãn?

Tôi còn cho rằng lão Doãn vẫn chưa xuất hiện ,nhưng không ngờ, lão Doãn đã sớm ra tay, có lẽ vào lúc tôi không hay biết, lão Doãn đã xuất hiện trong nhà họ Cơ.

Nghe vậy, tôi hít sâu một hơi, thu minh hỏa trên người Cơ Thánh Thiên về.

Người nhà họ Cơ, toàn bộ đều quỳ xuống với khoảng không.

- Lão tổ!

Chỉ một tiếng xưng hô, không ai dám nói thêm gì, bởi vì tất cả mọi người, không có ai không biết!

Bạn đang đọc Nợ Âm Khó Thoát của Ngũ Đẩu Mễ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Samzhou98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 143

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.