Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

tại hạ, Cái Nhiếp

Phiên bản Dịch · 1793 chữ

Phế tu vi của tôi?

Lòng tôi lộp bộp một tiếng, thật dã tâm, đối với một người tu đạo mà nói, phế bỏ tu vi, còn kinh khủng hơn là bị giết.

Điều này khiến tôi vô cùng căm thù người trước mặt, mà trong lòng tôi đương nhiên cũng hiểu rõ, ông ta ra tay, đương nhiên là có người chỉ bày mưu kế, bằng không, ông ta không thể đưa ra quyết định như vậy.

Mà người đưa ra quyết định này, không cần nói cũng biết là ai, ánh mắt tôi giá lạnh, nhìn Cơ Chính Nam ở giữa chủ vị.

- Tôi xem ai dám!

Nhưng, chính lúc này, một tiếng quát lớn lại vang lên, chỉ thấy Cơ Đông Hà mặt mày giận dữ, quần áo trên người tung bay, nghe vậy lão già dừng lại động tác trên tay, dù sao, đại trưởng lão hạ lệnh phải nghe, nhưng nhị trưởng lão phẫn nộ, ông ta cũng không dám làm càn.

- Đông Hà!

Sau tiếng thét giận dữ của Cơ Đông Hà, tiếng quát của Cơ Chính Nam cũng đột nhiên vang lên, rõ ràng, sau khi nhị trưởng lão ra tay, đại trưởng lão cũng không thể ngồi yên nữa, đây vốn là mệnh lệnh của lão!

- Sao nào? Hai mươi năm trước tôi không cứu con gái mình, hiện giờ muốn cứu cháu ngoại tôi cũng không được sao?

Sắc mặt Cơ Đông Hà kích động, thậm chí ngay cả khí thế trên người đã trở nên có chút cuồng bạo.

Tôi nhìn chằm chằm Cơ Chính Nam trước mặt! rõ ràng, lão quyết định đứng ra, cũng đã buông bỏ thân phận trưởng lão nhà họ Cơ.

- Đông Hà, ông không nên lỗ mãng như thế!

Cơ Chính Nam khẽ nói, nếu lão đã hạ mệnh lệnh, thì cũng đã tính tới chuyện Cơ Đông Hà có thể sẽ đứng ra.

- Ông phải biết, nếu không phải tính tình Mộng Dao rất bướng bỉnh, thì nó đã sớm được ra ngoài rồi, còn về thằng ôn này, hôm nay đã chà đạp lên mặt mũi nhà họ Cơ, chưa từng có người nào dám giở thói ngang ngược với nhà họ Cơ!

Không đợi Đông Hà lên tiếng, tiếng nói của Cơ Chính Nam lại lần nữa vang khắp quảng trường.

- Cơ Chính Nam, đừng dùng trò mèo này trước mặt tôi, đừng có lôi quy củ vớ vẩn gì đó của gia tộc ra đây, ông đây đã sớm không vừa mắt, con mẹ nó đã là thế kỷ 21 rồi, ông vẫn còn nghĩ đây là thời đại phong thần à?

Cơ Đông Hà lại liều lĩnh hét lớn với Cơ Chính Nam, hôm nay, nếu ông ấy đã quyết định đứng ra, thì đã chuẩn bị hết thảy.

- Đông Hà, ông khiến tôi quá thất vọng!

Lúc này Cơ Chính Nam hình như đã nhìn được ra quyết tâm của Cơ Đông Hà, bất đắc dĩ lắc đầu, khí thế trên người lão kéo lên, chớp mắt đã đến bên người Cơ Đông Hà, đồng thời, quát lên.

- Tiếp tục động thủ!

Tiếng quát truyền ra, chân nguyên trên người Cơ Đông Hà bùng nổ, sau lưng ông ấy, có một luồng đại đạo nối thẳng với đất trời, mà vào lúc Cơ Đông Hà ra tay, Cơ chính Nam cũng không nhàn rỗi.

Một tay vung lên, sau lưng lão ta, cũng hiện lên một lực đại đạo vô cùng chấn động, va chạm với Cơ Đông Hà.

Thấy vậy, lòng tôi đột nhiên nghẹn lại, có thể nhìn được ra, trong lòng người già kia, chỉ sợ vẫn luôn không hề dễ chịu, bằng không, đến hôm nay cũng không thể bùng phát hết ra ngoài như thế.

Cùng lúc đó, tôi hít sâu một hơi, ngọc giản sớm đã chuẩn bị trong tay lập tức bị bóp nát, ngay sau đó, bên người tôi, hiện lên một hố đen không gian, lão già cảnh giới Nhập Đạo nhìn thấy vậy, bàn tay lập tức vung về phía tôi, đột nhiên, những tiếng xé gió hình như phát ra từ trong thông đạo không gian, rất nhanh, tiếng vang đã tới gần cửa động.

Keng!

Hình như là tiếng rút kiếm, sau đó, một kiếm canh sắc bén bắn ra từ trong thông đạo không gian, đập lên bàn tay của lão già cảnh giới Nhập Đạo.

Phụt!

Một âm thanh trầm đục truyền ra, lão già cảnh giới Nhập Đạo bay ngược ra ngoài, đau đớn nhìn cánh tay mình, miệng phát ra tiếng thét thảm thiết.

Mà lúc này, không ngờ lại có ba ngón tay, rụng xuống từ trên không trung, máu tươi bắn tung tóe.

- A…. là ai?

Tiếng kêu thảm thiết của lão già cảnh giới Nhập Đạo vang lên, rất nhiều người xung quanh đều đổ dồn ánh mắt về phía truyền tới âm thanh, ngay cả Cơ Chính Nam cũng nhìn sang bên này, từng ánh mắt đều nhìn chằm chằm bên trong hố đen không gian, mắt cũng không chớp.

Lúc này, một thân ảnh mặc một thân áo quần vải thô bước ra từ trong hố đen không gian, ông ấy có một đôi mày kiếm, hai mắt phát sáng có thần, khuôn mặt vô cùng kiên nghị, khiến người ta có cảm giác cực kì sắc bén.

Thật giống như, người bước ra từ trong thông đạo không gian, không phải là một con người, mà là một thanh kiếm, một thanh kiếm vô cùng khủng bố!

- Tiền bối!

Thấy người nọ xuất hiện, lòng tôi đột nhiên kích động, sau đó vội vàng khom mình hành lễ với ngài ấy!

Người tới không phải là ai khác, đúng là Cái Nhiếp!

Lúc ở Qủy Cốc, Cái Nhiếp đã cho tôi một miếng ngọc giản, ngài ấy nói, tôi đã phá giải được khúc mắc trong lòng ngài ấy, nên vào lúc tôi gặp nguy hiểm, có thể bóp nát ngọc giản, sẽ cứu được một mạng cho tôi, tôi đương nhiên vô cùng tin tưởng, bởi vì Cái Nhiếp là người thế nào? Truyền nhân kiếm đạo của Qủy Cốc, thực lực vô cùng khủng bố, đã sống cả ngàn năm, chỉ cần nghĩ cũng biết, thực lực đã khủng bố đến bước nào!

Có điều tôi vốn tưởng rằng, bóp nát ngọc giản, nhiều nhất cũng chỉ là phân thân của Cái Nhiếp, nhưng nhìn thấy Cái Nhiếp trước mặt, lòng tôi vô cùng kích động, bởi vì đây chính là người thật của ngài ấy, chứ không phải phân thân nguyên thần!

Cái Nhiếp nhìn lướt qua tôi, gật đầu ra hiệu, ngài ấy không phải là người nói nhiều, trên lịch sử, Cái Nhiếp chính là một kiếm khách biệt lập độc hành.

- Đường đường là cảnh giới Nhập Đạo, lại đi đối phó một Ngộ Đạo sơ kỳ, đã lâu chưa thấy qua hạng người vô sỉ thế này!

Sau khi gật đầu với tôi, ánh mắt Cái Nhiếp di dời sang chỗ lão già cảnh giới Nhập Đạo, hiện tại mặt mày ông ta đang nhăn nhăn nhó nhó, bởi vì trên miệng vết thương của ông ta, vẫn có một luồng năng lượng khủng bố đang ăn mòn thân thể ông ta, không cho ông ta dùng chân nguyên trong người trị thương, cảm giác này, quả thực khiến kẻ khác cảm thấy rùng mình!

- Các hạ là người phương nào, sao lại nhúng tay vào chuyện nhà họ Cơ chúng tôi?

Chính lúc này, lão già cảnh giới Nhập Đạo đang chiến đấu với Hoàng Tiểu Tiên cũng đi tới trước mặt Cái Nhiếp, trầm giọng hỏi, nhưng Cái Nhiếp lại không trả lời ông ta, mà quay đầu nhìn tôi.

- Giết hắn không?

Chỉ ba chữ đơn giản, cảm xúc trong giọng nói cũng không có gì đặc biệt, nhưng tôi lại nghe thấy khí phách bá đạo, mà ngài ấy đang hỏi tôi.

- Vừa rồi ông ta muốn phế tu vi của tôi, làm phiền tiền bối rồi!

Tôi thản nhiên lên tiếng, tôi nghĩ Cái Nhiếp hiểu rõ lời tôi!

Gật gật đầu, thân hình Cái Nhiếp đột nhiên biến mất tại chỗ, sau đó phi thẳng tới chỗ lão già bị thương, quanh người giống như đều có vô số kiếm canh quay tròn.

Mà lão già đang chiến đấu với Hoàng Tiểu Tiên cũng lao tới chỗ Cái Nhiếp, muốn ngăn Cái Nhiếp lại, nhưng khi một chưởng của ông ta hướng về phía Cái Nhiếp, hai mắt ông ta trợn to, thân ảnh trước mắt ông ta từ từ nhạt màu, chưởng canh của ông ta xuyên thấu thân ảnh kia.

Ông ta đột nhiên quay đầu, lại phát hiện Cái Nhiếp đã tới gần chỗ lão già bị thương.

- Ngươi rất thích phế tu vi của người khác sao?

Cái Nhiếp thản nhiên nói, một tay ngài ấy vươn lên, ngón trỏ và ngón giữa hợp lại, sau đó mau chóng điểm lên trên thân người lão già, sắc mặt lão già trắng bệch, miệng phun đầy máu tươi, cả người rơi xuống đất.

- Vô liêm sỉ, ông dám?

Cơ Chính Nam đột nhiên gầm lên, Cơ Vô Nhai cũng nhúc nhích người ngay từ lúc Cái Nhiếp ra tay, nhưng tốc độ của ông ta, không thể bằng được Cái Nhiếp, lúc này, khoảng cách với Cái Nhiếp còn hơn mười mét, nhưng, Cái Nhiếp đã quay về bên tôi.

Cơ Vô Nhai chỉ có thể mau chóng chạy tới chỗ lão già đang rơi xuống, đỡ lão già lên, miệng thét lớn:

- Chú ngũ!

- Ha ha ha, Cơ Chính Nam, cái này gọi là gậy ông đập lưng ông!

Cơ Đông Hà cười to, giọng điệu vô cùng sảng khoái.

Đó là ngũ trưởng lão của nhà họ Cơ, là kẻ mạnh cảnh giới Nhập Đạo, thực lực thế này, là trụ cột vững trãi của cả nhà họ Cơ, nhưng hiện tại, tu vi đã bị phế, hoàn toàn bị phế!

Nếu chỉ giống như Hoàng Lệ Diễm, chỉ là khí hải bị phế, những vẫn có thể ngưng tụ lại khí hải, tiếp tục tu hành, nhưng hành vi vừa rồi của Cái Nhiếp, rõ ràng là đã cắt đứt toàn bộ kinh lạc trên người lão già.

- Đa tạ tiền bối!

Lúc này lòng tôi sảng khoái vô cùng, nhìn Cái Nhiếp trước mặt, vội vàng hành lễ.

- Không cần, ngươi và ta có duyên, thậm chí còn có ơn!

Cái Nhiếp không quay đầu lại, trực tiếp lên tiếng, sau đó nhìn đám người nhà họ Cơ.

- Vừa rồi ai hỏi ta là ai? Tại hạ, Cái Nhiếp!

Bạn đang đọc Nợ Âm Khó Thoát của Ngũ Đẩu Mễ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Samzhou98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 117

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.