Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

cho anh một nhiệm vụ

Phiên bản Dịch · 2101 chữ

- Kiếm Si, ra đấu một trận đi!

Tiếng quát trầm trầm của tôi truyền khắp Đạo Minh, mà Kiếm Si đang chỉ bảo cho đệ tử Đạo Minh phía dưới, lông mày cũng hơi nhướng lên.

- ồ? Có tiến bộ rồi sao?

Kiếm Si thấp giọng thì thào, nhưng hắn lại không chút lảng tránh, cả người phóng lên cao, Xích Tiêu kiếm sau lưng phát ra tiếng ngâm khẽ.

Keng keng….

Xích Tiêu kiếm lập tức rời khỏi vỏ, kiếm canh khủng bố bắt đầu xao động trên thân Kích Tiêu kiếm.

Thấy vậy, khóe miệng tôi nhếch lên, nắm chặt huyết kiếm Thị trong tay, Xích Tiêu kiếm của Kiếm Si,cũng được xếp vào hàng thất phẩm, năng lực vô cùng khủng bố!

Ngay sau đó, cuộc đại chiến giữa tôi và Kiếm Si nổ ra trên bầu trời Đạo Minh, phía dưới, rất nhiều đệ tử Đạo Minh đều đang ngước mắt theo dõi trận đấu trên không.

- cừ thật, hình như minh chủ càng mạnh hơn rồi!

- đừng xem thường huấn luyện viên, người đó quả thực là yêu quái không kém cạnh gì minh chủ!

Phía dưới vang lên những tiếng nghị luận, tôi và Kiếm Si đều quên mình chiến đấu.

…….

Núi Côn Lôn!

Thanh Nhi ngồi khoanh chân trên đệm cói, đôi lông mi thi thoảng lại động đậy, mà ngồi bên cạnh Thanh Nhi lại là một bà lão, bà lão đang nhìn Thanh Nhi, sâu trong đôi mắt hõm sâu, lại có cảm giác như không biết phải làm sao.

- haiz, nha đầu, con đừng ngồi thiền nữa, ra ngoài cho khuây khỏa đi, hiện tại chính là thời kỳ quan trọng để con tiến vào cảnh giới Ngộ Đạo, nhất định không thể phân tâm, bằng không, không có lợi cho con, ngược lại, còn khiến con tẩu hỏa nhập ma!

Nghe vậy thân mình Thanh Nhi khẽ run lên, sau đó mở mắt!

Thanh Nhi lập tức gật đầu với bà lão, đứng dậy, đi ra khỏi căn nhà tranh.

Ra tới bên ngoài nhà tranh, Thanh Nhi nhẹ nhàng xoa xoa bụng mình, trên mặt lộ ra nụ cười tươi rói chưa từng xuất hiện qua, kiểu như, đặc thù của tình yêu!

Lại có một chút chờ mong!

Đi dạo quanh một vòng núi Cổ Tiền, không biết từ lúc nào Thanh Nhi lại quay về cửa căn nhà tranh, suy nghĩ một chút, cuối cùng Thanh Nhi vẫn không đi vào!

Nhưng, bà lão lại bước ra từ trong nhà, trong tay chống một cây gậy, đi tới trước mặt Thanh Nhi.

- con bé ngốc!

Xoa xoa đầu Thanh Nhi, bà lão không nói thêm gì, bởi vì đây là số mệnh, là số mệnh không thể thay đổi!

Cô chỉ có thể làm như vậy, cũng không phải là không muốn cùng với người mình yêu ‘thiên trường địa cửu’ đầu bạc răng long, chỉ là, cô không còn cách nào khác, trên người cô, vẫn còn gánh vác một vận mệnh không có người nào trên thế gian này có thể thay đổi.

Vận mệnh này liên lụy tới cả đời cô, cũng chính là ràng buộc trọn đời!

Cho nên, cô không được lựa chọn, việc duy nhất có thể làm, chính là như vậy!

- sư tôn, người nói xem, liệu có ai phá vỡ được lời nguyền này không?

Sắc mặt Thanh Nhi mong đợi, thấp giọng thì thào, hình như rất chờ mong.

Bà lão đứng bên cạnh Thanh Nhi, thật lâu sau, cũng không biết phải trả lời câu hỏi của đệ tử mình như thế nào!

Đúng vậy, có không? Rốt cuộc có người nào, có thể phá vỡ lời nguyền này hay không?

- có lẽ, có chứ!

Thật lâu sau, bà lão mới lên tiếng, hồi đáp Thanh Nhi, có lẽ có, có lẽ không, nhưng bà lão chỉ vì muốn cho nha đầu có thêm một tia hy vọng, không muốn cô tuyệt vọng như vậy.

Phải biết rằng, cho dù là Oa Hoàng năm đó, cũng không thể phá vỡ được lời nguyền, chỉ có thể vì thiên hạ, mà hy sinh bản thân mình.

Nhưng, đúng là không ai có thể phá vỡ lời nguyền sao?

Bà lão không biết, mà câu trả lời của bà, cũng chỉ vì không muốn nha đầu ngốc này tuyệt vọng mà thôi!

- có lẽ thôi ạ?

Trên mặt Thanh Nhi mang một nụ cười ảm đạm, sau đó khẽ thì thào!

- sư tôn, con phải bế quan, lần trước bế quan chuẩn bị tiến vào Ngộ Đạo, lại luôn bị hắn ảnh hưởng, hiện tại, sẽ không!

Thanh Nhi nhìn bà lão, lần trước, cô đã có ý đồ muốn ngộ đạo, nhưng không thành công, lần này, vướng bận trong lòng đã được giải trừ, không còn gì lưu luyến nữa!

- nhưng, thân thể con?

Bà lão nhìn Thanh Nhi gương mặt chằng chịt nếp nhăn có chút lo lắng!

- sư tôn yên tâm, con sẽ bảo vệ con bé thật tốt, sẽ để cho con bé khỏe mạnh đến với thế giới này, đây là thứ tốt nhất con để lại cho hắn, cũng là thứ cuối cùng!

Dù trên mặt treo nụ cười tươi, nhưng lúc này, giọng nói của Thanh Nhi lại vô cùng thê lương, thật khiến người ta đau lòng, thật khiến người ta bất lực!

Cuối cùng, Thanh Nhi nghênh ngang mà đi, tiến vào trong động phủ, lần này bế quan, phải vào nhập đạo mới được ra ngoài, thế giới này, vẫn còn cần cô!

Bà lão nhìn theo bóng lưng rời đi của Thanh Nhi, cuối cùng phát ra tiếng thở dài, bất đắc dĩ, ngoài bất đắc dĩ ra, vẫn là bất đắc dĩ.

…….

Đạo Minh, trong động phủ, trước mặt tôi, đặt một hạt giống màu trắng, Ngộ Đạo Bồ Đề Tử, là thứ mà tất cả cảnh giới Ngưng Anh điên phong đều tha thiết ước mong có được, lúc này, tôi cảm nhận được trong đất trời xung quanh, có một luồng năng lượng như đang cảm ứng với Ngộ Đạo Bồ Đề Tử.

Luồng năng lượng này, cũng không phải là linh khí thiên địa, mà là một năng lượng khác càng thêm kỳ lạ, luồng năng lượng có thể khiến cho chính mình trở nên mạnh hơn.

Tôi biết, đây là đạo!

Đây là năng lượng đại đạo giữa đất trời, là năng lượng có thể khiến tôi bước vào cảnh giới Ngộ Đạo!

- đã một tuần rồi! cảm giác này vẫn rất mơ hồ!

Tôi mở mắt ra, thu Ngộ Đạo Bồ Đề Tử lại, đúng vậy, tôi đã thử dùng Ngộ Đạo Bồ Đề Tử để cảm ứng trong một tuần, khoảng thời gian này, tôi đúng là có thể cảm nhận được rõ trong không gian tồn tại một loại năng lượng kỳ diệu, đó là thiên địa đại đạo.

Nhưng, lực thiên đạo trước mắt rất mơ hồ, tôi chỉ có thể lờ mờ cảm ứng, chỉ cần tôi muốn nghiên cứu thật sâu, lại phát hiện không thể cảm ứng được lực thiên đạo đầy đủ.

Cảm giác này, có chút kỳ quái!

cũng khiến tôi biết rõ, vẫn chưa tới thời cơ!

Nhưng có trợ giúp của Ngộ Đạo Bồ Đề Tử, tôi cảm ứng đạo trong thiên địa, lại trở nên dễ dàng hơn rất nhiều, nếu bình thường, cho dù muốn lờ mờ cảm ứng lực đại đạo, chắc hẳn cũng cần không ít thời gian.

Hít sâu một hơi, tôi đi ra khỏi động phủ, đợi ở trong này một tuần, cũng đã tới lúc ra ngoài hít thở không khí trong lành.

Đi quanh sơn trang Đạo Minh, rất nhiều đệ tử khi nhìn thấy tôi, đều không ngừng hành lễ, mà lúc này, tôi lại nhớ tới Hoàng Tiểu Tiên, Trúc Tẩm Ngưng và cả Thanh Nhi.

Không biết ba người con gái này, hiện tại đang làm gì!

Hoàng Tiểu Tiên tiến vào trong linh trì ở tổ địa Hồ tộc, đây là vấn đề khiến tôi lo lắng nhất, lúc đó tôi cũng đã ngăn cản Hoàng Tiểu Tiên, nhưng cô ấy đã hạ quyết tâm, phải biết, tiến vào trong linh trì, nếu không lĩnh ngộ được truyền thừa của chí tôn Hồ tộc để lại, thì sẽ vĩnh viễn ở lại bên trong.

Nhưng tôi biết, Hoàng Tiểu Tiên ngoài muốn lĩnh ngộ được truyền thừa chí tôn lưu lại ra, thì quan trọng nhất là, Hoàng Tiểu Tiên muốn cứu phụ thân mình.

Bởi vì biết được từ bên phía Hoàng Tà, phụ thân của Hoàng Tiểu Tiên đã bị ông ta dùng quỷ kế lừa vào trong linh trì, hiện tại vẫn chưa thể ra ngoài, chỉ cần hoàng Tiểu Tiên lĩnh ngộ được truyền thừa trong linh trì, vậy thì trong linh trì ngoài phụ thân của Hoàng Tiểu Tiên ra, những kẻ mạnh Hồ tộc khác lúc trước từng tiến vào trong ,nói không chừng đều có thể ra ngoài.

Tiếp đó là Trúc Tẩm Ngưng, so sánh với Hoàng Tiểu Tiên, Trúc Tẩm Ngưng thật ra đỡ hơn nhiều, dù sao ở Lê tộc, đó cũng là địa bàn của Trúc Tẩm Ngưng, tôi lo lắng cho cô ấy, chính là vấn đề thiên kiếp!

Nghĩ ngợi, trong lòng lại càng thêm lo âu.

Tôi vội vàng lắc đầu, không được nghĩ, bởi vì càng nghĩ, tôi lại càng lo lắng!

Lúc này, tôi cũng nghĩ tới Thanh Nhi, đã trôi qua mười ngày kể từ ngày cô ấy tới Đạo Minh, cũng không biết người con gái này rốt cuộc đang chơi trò gì, tự nhiên muốn đi tìm Thanh Nhi để hỏi rõ.

Dù sao hiện tại tôi cũng không có việc gì, cứ đi tới núi Côn Lôn một chuyến trước!

Tôi gọi Đoàn Lang đi cùng, không mang theo thêm ai khác, rồi sau đó, đi thẳng tới núi Côn Lôn!

Tôi cùng Đoàn Lang tới nơi, hỏi Đoàn Lang có biết phải làm thế nào để tìm thấy vị tiền bối kia không? Nhưng hắn lại lắc đầu.

- đúng rồi, tôi nhớ lần trước, hai vị minh chủ phu nhân đã đưa cậu tới đây, cầu xin vị tiền bối kia cứu chữa, đã quỳ ở chỗ này thật lâu, cô gái kia mới xuất hiện!

Nhớ ra chuyện gì đó, Đoàn Lang vội vàng lên tiếng nói.

Nghe vậy tôi buồn bực, có điều tôi chỉ muốn gặp Thanh Nhi thôi, lẽ nào còn phải quỳ ở đây sao?

Đương nhiên là không thể, tôi bước lên trước, hơi ôm quyền với không trung, cung kính nói:

- vãn bối Lý Nhất Lượng, cầu kiến tiền bối trông núi Côn Lôn!

Khi tôi vừa nói xong, trước mặt lập tức xuất hiện một cánh cửa thông đạo không gian.

Thấy thế tôi hơi sửng sốt, đơn giản vậy ư? Có chút không hợp lẽ thường! cho dù là Đoàn Lang ở bên cạnh tôi, lúc này cũng nghệt mặt ra, rõ ràng, hắn cũng không lường trước được, lại đơn giản như vậy, tôi chỉ nói một câu, cửa không gian đã xuất hiện!

Nhưng lúc này tôi không do dự, nhấc chân đi vào bên trong, Đoàn Lang bên người theo sát tôi, lần này chúng tôi đi thẳng tới trước cửa ngôi nhà tranh, cửa vẫn mở, tôi nhìn thấy người trông núi Côn Lôn đang ngồi khoanh chân trên đệm cói, nhưng không nhìn thấy Thanh Nhi đâu.

- tham kiến tiền bối!

Tôi khom mình với người trông núi Côn Lôn, hành lễ.

Sau đó bắt đầu âm thầm quan sát, người con gái này đi đâu rồi?

- Đừng nhìn nữa, con bé đó đang bế quan!

Lúc này, tiếng nói khàn khàn của người trông núi Côn Lôn vang lên, hóa ra là người ta đã sớm nhìn thấu mục đích tới đây của tôi, tôi xấu hổ sờ sờ mũi.

- Tiền bối, không biết có thể gặp mặt Thanh Nhi không ạ?

Tôi lên tiếng nói với người trông núi Côn Lôn, vừa nói xong, người trông núi Côn Lôn đã đáp:

- Tiểu tử, giao cho ngươi một nhiệm vụ, có thể cứu một con bé ngốc cuồng dại, ngươi có làm không?

Đối mặt với lời nói của người trông núi Côn Lôn, tôi hơi sửng sốt, hoàn toàn không biết đây là tình huống gì! Giao nhiệm vụ cho tôi? Có thể cứu một cô gái ngốc cuồng dại?

Bạn đang đọc Nợ Âm Khó Thoát của Ngũ Đẩu Mễ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Samzhou98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 126

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.