Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

tin tức một bên chân

Phiên bản Dịch · 2405 chữ

Đạo Minh cứ yên bình, phát triển ổn định, nhưng cả Đạo Minh cũng chưa từng có ý buông lỏng, ngược lại, tôi còn kêu Trịnh Thu phải đẩy nhanh tiến độ tu luyện của đệ tử Đạo Minh,

Bởi vì càng yên ổn, càng khiến lòng tôi bất an, cảm giác thấy đây giống như là trước đêm giông bão.

Mà bản thân tôi, cũng cắm đầu vào tu luyện, cuối cùng, trạng thái yên ổn của Đạo Minh cũng đã bị một tin tức phá vỡ.

Phương Trình Chu đột nhiên tới trước cửa động phủ tôi, gọi thật lớn, giọng nói còn có chút sốt ruột, mặc dù trong lòng hơi nghi hoặc, nhưng tôi vẫn lập tức đi ra mở cửa, hỏi Phương Trình Chu đã có chuyện gì?

Lông mày Phương Trình Chu nhíu chặt, ánh mắt cũng trở nên nặng nề, ngây người nhìn tôi một lát, mới nói:

- Tôi cảm nhận được khí mùi của cái chân kia!

Nghe thấy Phương Trình Chu nói vậy, tôi sững sờ, mãi sau mới phản ứng lại.

- Anh đang nói, chân?

Tôi còn nhớ rõ, Phương Trình Chu từng nói với tôi, cánh tay mà hắn đạt được, có cảm ứng nhất định với với những bộ phận còn lại, ví dụ như cánh tay của Lương Triều Sinh.

Tiếp đó là cái đầu ở Nop Lor, nhưng Phương Trình Chu còn từng nói, lúc trước cảm nhận được cái đầu, là vì phong ấn đã bị phá, nhưng về sau, lại có người ra tay phong ấn lại, cho nên Phương Trình Chu cũng không còn cảm nhận được gì về thứ đó nữa.

Hiện tại, hai cánh tay và cái đầu đã xuất hiện, nhưng duy chỉ hai bên chân lại chưa có tin tức, mà Phương Trình Chu hiện giờ cũng đã cảm nhận được khí mùi của cái chân.

- Chuyện từ khi nào, cách chúng ta có xa không?

Tôi nhìn Phương Trình Chu, vội vàng hỏi.

Phải biết rằng, cái chân nhất định cũng sẽ bị Kháng Thiên giả theo dõi, bên phía Phương Trình Chu cảm ứng được, vậy Lương Triều Sinh bên phe Kháng Thiên giả đương nhiên cũng cảm ứng được. cho nên, phải nhanh chóng bắt tay vào làm!

- Không xa, có lẽ ở phía tỉnh Vân Nam!

Phương Trình Chu trả lời tôi, lúc này tôi không do dự, thân người phóng lên cao, bay lên không trung trong Đạo Minh, giọng nói hòa lẫn chân nguyên hùng hậu truyền khắp Đạo Minh.

- Đạo Minh, đệ tử trên cảnh giới Ngưng Anh điên phong, toàn bộ tập hợp!

Sau tiếng hô của tôi, không cần biết có phải là người đang bế quan hay không, đều lập tức xuất quan, từng thân ảnh lần lượt lao ra từ trong các động phủ khắp đỉnh núi sơn trang Đạo Minh, sau đó xuất hiện trước mặt tôi.

Thấy vậy, tôi chau mày, lập tức lên tiếng nói với tất cả mọi người:

- Đạt được tin, hành động tiếp theo của Kháng Thiên giả, rất có thể sẽ tiến tới bên Vân Nam, tất cả cảnh giới Ngưng Anh điên phong, cảnh giới Ngộ Đạo, toàn bộ xuất phát, đi tới tỉnh Vân Nam, không cần biết thế nào, đều phải ngăn cản kế hoạch của Kháng Thiên giả!

- Vâng, minh chủ!

Sau khi tôi nói xong, tiếng đồng thanh của mọi người lập tức vang lên, sau đó, tôi kêu mọi người đi chuẩn bị đầy đủ trong vòng mười phút, những gì cần chuẩn bị đều phải chuẩn bị đầy đủ, kế đó, tất cả cùng xuất phát.

Hiện tại Đạo Minh đã có khoảng ba mươi cảnh giới Ngưng Anh điên phong, cảnh giới Ngộ Đạo lúc trước về cơ bản gồm có Đoàn Lang, Hoàng Tiểu Tiên, Lý Nửa Cân, cộng thêm dì Hồng và Phương Trình Chu!

Nói cách khác, hiện tại, Đạo Minh ước chừng có năm cảnh giới Ngộ Đạo, khoảng ba mươi cảnh giới Ngưng Anh điên phong, e là đã đủ để khiến rất nhiều tông môn lớn phải dè chừng.

Sau khi chuẩn bị xong, cả đoàn người đi tới Vân Nam, tôi vẫn còn nhớ rõ, môn phái Khôi Lỗi tới tỉnh Qúy Châu chuẩn bị hợp tác với Đạo Minh, lúc ấy bởi vì Vưu Trọng ép buộc Dương Nặc kết hôn với hắn, lại bị tôi trùng hợp nhìn thấy, bằng không hiện tại, cũng chẳng biết Dương Nặc đã gặp phải chuyện thế nào.

Lúc đó tôi đã giết chết hai cha con Vưu Khiếu Thiên Vưu Trọng, lại nói, không biết môn phái Khôi Lỗi bị Kháng Thiên giả bao vây tấn công, có thay đổi gì không.

ở bên cạnh tôi chỉ có Hoàng Tiểu Tiên và Trúc Tẩm Ngưng, những người còn lại đều đã tiến vào thể giới nhỏ trong cổ tay tôi.

Trong thế giới nhỏ đã có chút biến đổi, trên bầu trời bắt đầu sáng trong hơn, còn phảng phất mây trắng, thậm chí, thỉnh thoảng còn có mây đen mưa lớn!

Tôi còn cảm nhận được, một tia lực thiên kiếp bên trong thế giới nhỏ, điểm này tôi rất rõ ràng, lần trước dì Hồng độ thiên kiếp, xung quanh có rất nhiều lực thiên lôi đã bị tôi hấp thu vào dấu vết trên cổ tay.

Mà tất cả mọi thứ, đều khiến tôi có cảm giác hình như dấu vết trên cổ tay đang dần phát triển thành một thế giới nhỏ thực thụ, nhưng trong này hình như vẫn thiếu thứ gì đó, cụ thế là gì, tôi lại không kể ra được.

Nhưng điều duy nhất khiến tôi cảm thấy may mắn là, thế giới nhỏ vẫn đang không ngừng biến hóa, còn ngày càng hoàn thiện, chỉ cần xác định được điểm này, lòng tôi yên tâm rồi,

Hiện tại, người sống đợi ở trong đó chẳng những không cảm thấy buồn tẻ, ngược lại còn có thể đi ngao du tham quan phong cảnh bên trong, tính theo diện tích, thì thế giới nhỏ trên cổ tay, có lẽ không hề nhỏ hơn so với một tỉnh thành, chủ yếu nhất chính là, diện tích hình như vẫn đang không ngừng lớn thêm, phải biết thời điểm ban đầu, diện tích cũng chỉ có một chút mà thôi.

Điểm rất đáng ngờ chính là, đến hiện tại tôi vẫn chưa biết, thứ ông nội để lại này, rốt cuộc là gì.

Tới tỉnh Vân Nam dựa theo cảm ứng của Phương Trình Chu, chúng tôi đi thẳng lên trước, sau khi tới nơi, lại chỉ nhìn thấy một mảnh tĩnh lặng, điều này khiến tôi có chút nghi hoặc, nơi này hình như là địa bàn của một tông môn, cũng là vị trí mà Phương Trình Chu cảm ứng thấy, nhưng hiện tại, tình hình lại không đúng lắm.

Sao lại giống như chẳng có chuyện gì xảy ra?

Điểm này khiến tôi khá nghi hoặc, tôi liếc mắt nhìn Hoàng Tiểu Tiên bên người, cô ấy tự giác bước ra, một chưởng đánh vào màn hào quang trước mặt, màn hào quang quanh tông môn lập tức rung lên kịch liệt. cứ như lúc nào cũng có thể bị phá vỡ, hơn nữa, Hoàng Tiểu Tiên cũng đã khống chế lực đạo của mình.

- Người nào vô cớ tới công kích môn phái Khôi Lỗi tôi?

Chính lúc này, một tiếng quát xen lẫn sát khí truyền ra từ trong đại trận tông môn, nghe vậy tôi chau mày, môn phái Khôi Lỗi? lẽ nào lại có thể xảy ra chuyện trùng hợp thế này?

- Có chút thú vị!

Khóe miệng tôi nhếch lên, khẽ nói.

Hoàng Tiểu Tiên quay lại bên người tôi, nhìn thấy bộ dáng của tôi, liền hỏi:

- Anh biết môn phái này?

Tôi gật đầu, xem như đã thừa nhận,dù sao chuyện đánh chết cha con Vưu Khiếu Thiên và Vưu Trọng cũng không phải chuyện lớn, cho nên trong cả Đạo Minh, người biết chuyện có lẽ cũng chỉ có tôi và Giang Cố, hiện tại đã thành công tiến vào cảnh giới Ngũ Khí Ngưng Anh, coi như đã tăng thêm một phần lực lượng cho Đạo Minh!

- Môn phái Khôi Lỗi? các người bị Kháng Thiên giả bao vây tấn công? Thế mà lại vẫn chưa bị diệt?

Tôi nhìn đệ tử môn phái Khôi Lỗi trên không trung, trực tiếp lên tiếng, phải biết rằng, lúc ấy Vưu Khiếu Thiên tới tìm nói muốn hợp tác với Đạo Minh, hẳn là đã bước tới đường cùng, tính cách của KHáng Thiên giả, nếu có thể diệt được bạn, thì tuyệt đối không bỏ qua cho bạn, bởi vì, bọn chúng cần rất nhiều tinh huyết của tu sĩ.

Cho nên, trong lòng tôi bắt đầu hơi nghi ngờ, có điều sau khi tôi nói xong, sắc mặt tên đệ tử kia trở nên cảnh giác, nhìn tôi lạnh giọng hỏi:

- Không cần biết cậu là ai, nhưng chuyện của môn phái Khôi Lỗi, không tới lượt người khác xen vào, mau đi đi, bằng không, giết chết không cần luận tội!

Tiếng nói lạnh như băng của tên kia lại vang lên, chính lúc này, trong lòng tôi lại cảm thấy nực cười, bởi vì tình huống hiện tại, đã quá rõ ràng.

Đó chính là, môn phái Khôi Lỗi trước mặt, đã không còn là môn phái Khôi Lỗi chân chính!

- ố, không phải là minh chủ Đạo Minh tiếng tăm lừng lẫy đây sao? Sao thế, cậu cũng có lúc biết kinh ngạc à?

Lúc này, một tiếng nói châm chọc bỗng truyền ra, nghe vậy tôi đầu tiên là sửng sốt, sau đó trên mặt lại lộ ra ý cười, quay người nhìn vị vừa nói,

Một gã thanh niên đẹp trai, mặt treo nụ cười nhạt, đang đi tới chỗ tôi, sau lưng hắn, còn đi theo rất nhiều đệ tử!

- cái tên này, lâu lắm rồi không gặp, tôi còn cho rằng anh chỉ quan tâm lăn lộn với vợ trên giường, không ngờ vẫn quay về tổng cục, còn thăng cấp rồi sao?

Tôi nhìn người thanh niên trước mặt, trước ngực đeo một huy chương, tôi đương nhiên rất quen thuộc, đó là đồ vật đặc biệt của cục số chín, nhưng chỉ có chấp sự mới có!

Huy chương chấp sự, lúc ở môn phái Thanh Thành, tôi đã từng nhìn thấy trên người cửu chấp sự!

- nhờ phúc của cậu, hiện tại coi như tôi đã được lên chức cao, tổng chấp sự của cục số chín, bây giờ chính là Mễ Trần tôi rồi, mẹ ôi, mấy trưởng lão kia thấy tôi, cũng phải giữ mặt mũi!

Mễ Trần không khách khí, vỗ vỗ ngực nói, hiện tại thực lực của anh ta đã là cảnh giới Ngưng Anh điên phong, lại nói, sau khi ly biệt ở môn phái Thanh Thành, cũng rất lâu rồi không gặp lại Mễ Trần, không ngờ lần này gặp lại, anh ta đã mạnh tới vậy rồi!

Nhưng tôi không nhìn thấy bóng dáng của Thanh Linh, liền lên tiếng hỏi:

- sao lại không thấy Thanh Linh đâu?

Nói đến đây, Mễ Trần lộ ra nụ cười thần bí với tôi, sau đó đi tới gần, thấp giọng nói:

- ở nhà dưỡng thai rồi, tôi không để cho cô ấy ra khỏi cửa!

Nghe vậy tôi lập tức kinh hô:

- má nó, anh ra tay nhanh thế? Kết hôn từ bao giờ cũng không thông báo với tôi?

Mễ Trần lộ ra ánh mắt bối rối, nói:

- hiện giờ đang bận bịu thế này, làm gì có thời gian kết hôn? Có điều thời gian để ăn cơm trước kẻng thì vẫn có!

- lại nói, thằng nhóc cậu cũng phải nắm bắt thời cơ!

Nói tới đây, Mễ Trần nhìn thoáng qua Hoàng Tiểu Tiên và Trúc Tẩm Ngưng bên cạnh tôi, khiến hai người con gái đều đỏ ửng mặt, cúi đầu.

- mẹ nó, tôi nói này hai ông giời kia, có thể đừng đứng tán gẫu trước cửa môn phái Khôi Lỗi tôi nữa được không?

Về phần vị đang ở trong môn phái Khôi Lỗi, lúc này đã hoàn toàn bị ngó lơ, trong lòng hắn bừng bừng lửa giận, lập tức quát lên với tôi và Mễ Trần.

- vợ, đi phá đại trận!

tôi đến nhìn cũng không thèm nhìn hắn, xua tay với Hoàng Tiểu Tiên, Hoàng Tiểu Tiên lại lườm tôi một cái, thân người phi ra, nhìn thấy vậy, tôi nhướng mày, nói với Trúc Tẩm Ngưng:

- vợ, em đứng ngây ra đấy làm gì, mau đi hỗ trợ!

( má thể hiện trước mặt Mễ Trần đây mà =))) về nhà lại bị bà Tiên bả hành ra bã cho coi!)

Lúc này, ‘giương oai’ trước mặt Mễ Trần là chuyện cần thiết, tên đó không ngờ đã ‘đánh to bụng’ Thanh Linh rồi? chuyện này tôi đúng là có chút kém hơn anh ta!

- Chất quá anh tôi ơi, xin chịu thua, xin chịu thua!

Nhìn thấy tôi ‘uy phong’ như thế, Mễ Trần vội vàng giơ ngón tay cái lên!

- Có là gì, hiện tại tôi không rảnh, cả ngày bận rộn đối đầu với Kháng Thiên giả, chờ khi nào có thời gian, ‘đánh to bụng’ cả hai!

Ngay khi tôi vừa nói xong, bên cạnh vang lên tiếng nói nhàn nhạt của Hoàng Tiểu Tiên:

- Đại trận phá vỡ rồi, còn định đứng đấy luyên thuyên đến khi nào?

Nghe vậy tôi không biết phải nói gì, xấu hổ sờ sờ mũi, người con gái này, thật không hiểu chuyện, quan trọng nhất là, một người còn lại ở bên cạnh lại nhịn không được bật cười, thật đáng buồn! hai cô vợ, không một ai bảo vệ tôi!

- Đúng rồi, anh tới đây làm gì?

Lúc này, tôi vội vàng chuyển đề tài, hỏi Mễ Trần.

Mễ Trần cười thần bí, sau đó nói:

- Mục đích chẳng phải giống cậu hay sao? Môn phái Khôi Lỗi này, đã sớm bị Kháng Thiên giả chiếm lĩnh, chỉ là không ngờ, bên trong môn phái Khôi Lỗi. lại có ‘đồ’!

Nói xong, mắt Mễ Trần khẽ nheo lại, nhìn sâu vào trong môn phái Khôi Lỗi!

Bạn đang đọc Nợ Âm Khó Thoát của Ngũ Đẩu Mễ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Samzhou98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 145

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.