Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

thanh danh

Phiên bản Dịch · 1834 chữ

Từng tiếng kêu thảm thiết truyền ra, bên trong khắp chiến trường, máu tươi bắn lên tung tóe, sắc mặt đám người Kháng Thiên giả cứng đờ, đến ngay cả đệ tử của Bạch Trúc Xá cũng ngơ ngẩn đứng im tại chỗ.

Vốn dĩ đang là một cuộc chiến gian khổ, nhưng hiện tại đột nhiên lại biến đổi, khiến cho rất nhiều người vẫn chưa thể phản ứng lại, phải biết rằng, bên phe Kháng Thiên giả, nhiều hơn hẳn một cảnh giới Ngộ Đạo, mà cảnh giới Ngộ Đạo bị “thừa” ra này, lại bị mấy trưởng lão Ngưng Anh điên phong của Bạch Trúc Xá cùng lúc ra tay, thì mới ngăn chặn được gã.

Hơn nữa cũng chỉ là chặn lại, nhưng hiện tại, Đạo Minh vừa tới, đã giết chết khá nhiều đệ tử của Kháng Thiên giả chỉ trong khoảng thời gian ngắn.

- Các em gái Bạch Trúc Xá, Đạo Minh tôi tới hiệp trợ mọi người đánh chết bọn người kia, cứ yên tâm đi!

Lúc này, Bạch Giao lại bước ra, rắn vốn dĩ có chút “dê”, hiện tại Bạch Giao còn không quên ‘làm dáng’, đối với điều này, tôi cũng không để ý quá nhiều.

Mà đem tâm tư đặt lên trên việc giết đám Kháng Thiên giả, trận đấu phía dưới, gần như chưa từng trì hoãn.

Bởi vì không cần biết về mặt nhân số hay thực lực, người của Đạo Minh cộng với Bạch Trúc Xá, chắn chắn đã chiếm thế thượng phong tuyệt đối!

Ngay chính lúc này, tôi liếc mắt nhìn đám người Hoàng Tiểu Tiên, thân người chúng tôi lao thẳng lên phía gã cảnh giới Ngộ Đạo trên không trung.

- Chư vị trưởng lão Bạch Trúc Xá, cảnh giới Ngộ Đạo này, hãy giao lại cho ba vị trưởng lão của Đạo Minh tôi!

Thân người tôi phóng lên trời, lập tức lên tiếng, mà lúc này, sắc mặt của gã Kháng Thiên giả kia hoảng sợ, bởi vì gã cảm nhận được rõ, bên cạnh mình, chính là ba cảnh giới Ngộ Đạo.

Sắc mặt của mấy trưởng lão Bạch Trúc Xá nặng nề, cuối cùng vẫn gỡ đại trận, phải biết, trận pháp có thể bao vây được cảnh giới Ngộ Đạo, không dễ dàng ngưng kết như vậy, nếu như sau khi gỡ bỏ, muốn kết lại, khả năng không quá lớn, sẽ dần dần bị gã cảnh giới Ngộ Đạo đánh chết từng người một.

Lúc trước trong tông môn bọn họ đã làm tốt hết công tác chuẩn bị, chỉ đợi đại chiến bùng nổ, liền ngưng kết đại trận.

- Người thứ hai!

Nhiệt huyết trong người tôi dâng trào, thè lưỡi ra liếm liếm môi, cái cảm giác này, thật đã! Đối diện với tình cảnh tay nhuốm đầy máu, mà còn là máu của kẻ chỉ làm chuyện ác, gặp ai tôi giết nấy, không hề cảm thấy áy náy.

Đột nhiên, Hoàng Tiểu Tiên trực tiếp ra tay, Phương Trình Chu và Đoàn Lang cũng không nhàn rỗi, lao tới tấn công gã ở giữa, bị ba cảnh giới Ngộ Đạo bao vây, còn gã chỉ là Ngộ Đạo sơ kỳ, cho dù có muốn chạy, cũng không có cách.

Giờ phút này, tam trưởng lão đang chiến đấu kịch liệt với bà lão của Bạch Trúc Xá trên không, cũng phát hiện ra tình hình bên dưới, nhưng hiện tại, ông ta cũng chẳng có biện pháp nào khác, bởi vì cảnh giới Ngộ Đạo điên phong trước mặt đang cuốn chặt lấy ông ta.

- Thằng khốn Lý Nhất Lượng!

Giờ đây ông ta chỉ có thể giương mắt nhìn Kháng Thiên giả rơi vào bước đường cùng, quả thực không phải khó chịu bình thường, lần trước lúc ở Hồ tộc. sau khi quay về ông ta đã bị cảnh cáo, cho nên lần này phái ông ta ra ngoài, là muốn cho ông ta cơ hội lập công chuộc tội, nhưng hiện tại, thằng ranh con xui xẻo kia lại xuất hiện.

Đây không phải là Nam tỉnh sao? Sao nó lạ xuất hiện ở đây?

Đây là điểm trong lòng tam trưởng lão nghi hoặc nhất, cùng lúc đó, một luồng khí mang theo năng lượng khủng bố giữa đất trời, bay thẳng tới người ông ta.

- Lúc chiến đấu, đừng phân tâm!

Giọng nói khàn khàn của bà lão vang lên, công kích rất nhanh đã tới gần!

Ông ta chỉ có thể thu lại tâm tư trong lòng, ứng chiến với bà lão trước mặt.

- Thằng khốn, thằng khốn!

Tam trưởng lão trong lúc chiến đấu vẫn cảm giác được người của Kháng Thiên giả đã bị đánh chết như ngả rạ, còn ông ta lại không thể làm được gì, lập tức, những tiếng gầm gừ phẫn nộ không ngừng truyền ra từ trong miệng ông ta.

Một lát sau, ông ta thật sự hết cách!

- Rút lui, toàn bộ rút lui!

Tam trưởng lão thét lên, ngay tức khắc, đám Kháng Thiên giả phía dưới cũng nhanh chóng chuẩn bị lùi về sau, nhưng, dưới tình huống này, sao có thể để cho bọn chúng chạy thoát!

- Toàn lực giết sạch, không sót một ai!

Tiếng nói lạnh như băng của tôi vang lên, cũng không để ý tới cảnh giới Ngộ Đạo kia, thân hình lao nhanh ra, trên trường kiếm trong tay, từng tầng kiếm khí huyết sắc hiện lên, vung khắp chiến trường, mỗi lần, đều sẽ mang đi tính mạng của một người.

Đích thân gia nhập trận đấu, Kháng Thiên giả, giết thêm một người càng khiến thực lực Kháng Thiên giả yếu bớt đi một ít, điểm này, tôi vẫn luôn tin chắc là như vậy.

Lúc này, tam trưởng lão đã muốn chuẩn bị lui lại, kẻ mạnh như vậy muốn đi, đương nhiên không ai giữ lại được, mà gã cảnh giới Ngộ Đạo kia cũng muốn chuồn, nhưng gã lại không chuồn nổi.

- Tam trưởng lão, cứu tôi!

Gã chỉ có thể cầu cứu tam trưởng lão, nhưng tam trưởng lão muốn ra tay, lại lúc nào cũng bị bà lão nhìn chằm chằm như hổ rình mồi, cuối cùng, ông ta chỉ có thể mang theo cảnh giới Ngộ Đạo đang chiến đấu với người phụ nữ mặc trang phục cổ đại rời đi, ông ta cứu được chữ ‘tâm’, chứ không cứu được chữ ‘lực’.

Thực lực của gã cảnh giới Ngộ Đạo này hình như còn không mạnh bằng cửu trưởng lão, bị ba người Hoàng Tiểu Tiên bao vây tấn công, cuối cùng cũng rơi vào tuyệt cảnh, lúc bị giết, trong không trung vang vọng những tiếng rên rỉ đáng sợ.

Hiển nhiên là không cam lòng, nhưng lúc này, mọi chuyện đã không còn do gã tự làm chủ!

Kháng Thiên giả, không tha bất kì ai!

Chỉ cần có thể giữ lại, thì tuyệt đối không để cho hắn chạy thoát, đây là quan điểm mà tôi đã truyền bá với đệ tử Đạo Minh,

Chiến trường, một mảnh hỗn độn, nơi nơi đều là mùi máu tanh nồng, chỉ là trong đó phần lớn đều là xác chết của bọn người Kháng Thiên giả, bởi bên phía Bạch Trúc Xá, thương vong không quá lớn.

Lúc này, bà lão và người phụ nữ đi tới chỗ chúng tôi, bên cạnh còn có một cô gái dung nhan thanh tú, tôi có chút ấn tượng với cô ta, Bạch Ngọc Thanh!

Lúc ở hội đấu giá đã gặp qua một lần!

- Đa tạ vị bằng hữu này tương trợ, bằng không chỉ sợ Bạch Trúc Xá ta không thể ngăn cản được Kháng Thiên giả, tổn thất cũng sẽ vô cùng nghiêm trọng!

Bà lão lên tiếng, nói với tôi, bởi vì bà ấy nhìn được ra, cho dù là ba người Hoàng Tiểu Tiên cảnh giới Ngộ Đạo, cũng đều phải đặt tôi lên đầu.

- Nói vậy, vị này chính là Lý minh chủ của Đạo Minh? Trăm nghe không bằng mắt thấy, Lý minh chủ quả nhiên tuổi còn trẻ đã có tài hơn người!

Người phụ nữ mặc trang phục cổ đại cười cười nhìn tôi nói.

- ồ, tiền bối còn biết tôi?

Tôi có chút tò mò, không ngờ người của Nam tỉnh còn biết đến sự tồn tại của tôi.

- thanh danh của Lý minh chủ ở tỉnh Quý Châu, đã vang dội khắp nơi, trong cả Hoa Hạ, cũng chỉ có tỉnh Qúy Châu không có dấu chân của Kháng Thiên giả, ai mà không biết cơ chứ?

Người phụ nữ lại cười nói, nghe vậy tôi cười bất đắc dĩ, lúc này, tôi thấy Bạch Ngọc Thanh bên cạnh người phụ nữ liếc nhìn tôi một cái, kế đó, lên tiếng:

- chúng ta, có phải đã gặp nhau ở đâu rồi không?

Nghe thấy câu hỏi của Bạch Ngọc Thanh, tôi hơi sửng sốt, lẽ nào cô ta còn nhớ tôi? Tôi còn nhớ rõ, lần trước ở cửa hội đấu giá, cô ta cũng chẳng thèm liếc mắt nhìn tôi lấy một cái.

- ồ, thế à?

Tôi cười nói.

Mà lúc này, người phụ nữ đứng bên cũng vội vàng nhắc nhở:

- Ngọc Thanh, không được vô lễ với Lý minh chủ!

Nghe vậy, Bạch Ngọc Thanh vội vàng cúi đầu xuống!

Sau màn giới thiệu, tôi cũng biết, người phụ nữ là tông chủ của Bạch Trúc Xá, tên là Bạch Liên!

Lúc trước Bạch Giao cũng đã giới thiệu qua với tôi, đệ tử của Bạch Trúc Xá, đều là trẻ mồ côi, sau khi được nhận nuôi, toàn bộ đều mang họ Bạch, cho nên trước nay Bạch Trúc Xá chưa bao giờ thu nhận đệ tử bên ngoài, đều là tới cô nhi viện, nhận nuôi những bé gái có thiên phú tương đối cao về.

- Lý minh chủ, chi bằng vào trong tông môn chúng tôi nghỉ ngơi một lát?

Bạch Liên nói với tôi, nghe vậy tôi lắc đầu, đáp:

- Đa tạ ý tốt của Bạch cung chủ, chúng tôi đến Nam tỉnh là vì muốn tàn phá từng cứ điểm một của Kháng Thiên giả, chúng tôi vẫn còn phải tới cứ điểm tiếp theo, không làm phiền mọi người nữa!

Nguy hiểm của Bạch Trúc Xá đã được giải trừ , tôi đương nhiên không có ý muốn ở lại đây quá lâu.

Nghe vậy, Bạch Liên cũng không giữ tôi lại, chỉ nói lên lòng cảm kích với sự giúp đỡ của chúng tôi, sau đó, chúng tôi liền rời khỏi Bạch Trúc Xá.

Sau khi rời khỏi, chúng tôi lại quay về tộc Cự Mãng, trận chiến ngày hôm nay, đã đủ rồi, đã tới lúc nghỉ ngơi một chút! Hơn nữa, hành vi của chúng tôi, nhất định sẽ kinh động tới Kháng Thiên giả, điểm này, mới là chuyện khiến tôi không yên lòng!

Bạn đang đọc Nợ Âm Khó Thoát của Ngũ Đẩu Mễ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Samzhou98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 122

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.