Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

thả cô ấy ra

Phiên bản Dịch · 1635 chữ

Nhìn Trần Ngọc trước mặt, tôi quát lên:

- Tông môn của chị bị bao vây? Vì sao chính chị lại còn ở trong Lương Thành này?

Trần Ngọc liếc mắt nhìn tôi một cái, có lẽ là bởi vì câu nói lúc trước của tôi, khiến cô ta không còn phí lời nữa, lên tiếng nói, cô ta vẫn luôn rèn luyện ở bên ngoài, chứ không quay về tông môn, đột nhiên, ngày hôm trước mới nhận được tin tức.

Nói xong, Trần Ngọc giao cho tôi một miếng ngọc giản.

Tôi nhìn ngọc giản, bên trên có mấy chữ lớn.

‘Tông môn gặp nạn, chớ quay về!’

- Đây là ngọc giản sư tôn cho tôi, thường thì, trên này sẽ hiện lên thông điệp sư tôn muốn gửi cho chúng tôi, mà những lời này, chứng minh tông môn gặp nguy, sư tôn kêu tôi đừng trở về.

- Sư tôn đối đãi với tôi không tệ, tôi không thể giương mắt đứng nhìn, nhưng nếu là chuyện ngay cả sư tôn cũng không còn cách, thì tôi đương nhiên cũng chẳng có biện pháp nào, vì thế, tôi đã nghĩ tới cậu!

- Hơn nữa, sư muội đúng là đang tu luyện trong tông môn, nếu tông môn bị bao vây, cậu nói xem, sư muội có gặp nguy hiểm hay không?

Nói tới đây, Trần Ngọc nhìn tôi chăm chú, thấy ánh mắt của Trần Ngọc, Hoàng Tiểu Tiên bên người cũng không nói gì, chứng minh Trần Ngọc không nói dối.

Nói cách khác, trong tông môn của Hạ Mạch, hiện tại đã có nguy hiểm, cả Trần Ngọc cũng không dám quay về tông môn, bởi vì tin tức là sư tôn cô ta báo.

- Ngoài chuyện này ra, cái gì chị cũng không biết nữa?

Tôi nhìn Trần Ngọc, lên tiếng hỏi, Trần Ngọc gật đầu, nói đúng là không biết gì khác, thậm chí, người nào đang uy hiếp tông môn, cô ta cũng không biết.

Tôi hỏi, hiện tại Trần Ngọc có thể liên lạc với tông môn hay không? Trần Ngọc lắc đầu, chứng minh hiện tại, cô ta không liên lạc được với tông môn.

Phù!

Thở dài một tiếng, cho dù nói thế nào, cũng đã biết được chút tình hình, không còn mù quáng như trước.

Tôi nhìn Trần Ngọc, lên tiếng:

- Dẫn đường, hiện tại tôi muốn đi tới tông môn của các người!

Trần Ngọc nhìn thấy bộ dáng của tôi, hai mắt sáng ngời, cũng không biết đang nghĩ gì, sau đó vẫn gật đầu.

Trần Ngọc dẫn theo chúng tôi, chúng tôi tiến vào một ngọn núi lớn trong Lương Thành, nơi này quanh năm tuyết phủ trắng xóa, chỉ là chúng tôi lên đường vào ban đêm, nên không để lại chút dấu vết nào.

Khi chúng tôi lên tới sườn núi, Trần Ngọc dừng lại.

- Phía trước chính là vị trí của tông môn chúng tôi, cứ như vậy mà xông vào sao? Hay là thám thính tình hình một chút trước ?

Sắc mặt Trần Ngọc thoáng lo lắng, rất rõ ràng, cô ta cũng không rõ tình hình hiện tại trong tông môn mình.

Tôi quay sang nhìn Hoàng Tiểu Tiên, lúc này hai mắt Hoàng Tiểu Tiên khép hờ, hình như đang cảm ứng, mà tôi cũng lẳng lặng chờ đợi.

Một lúc sau, Hoàng Tiểu Tiên mở mắt, nói với tôi:

- Hình như không có tình hình gì, rất im ắng!

Nghe vậy, tôi nhìn Trần Ngọc, lúc này vẻ mặt cô ta sững sờ, lắc đầu nguầy nguậy:

- Không thể nào, sư tôn đã phát tín hiệu cho tôi, thì chắc chắn là tông môn đã gặp chuyện không may!

Sắc mặt tôi hơi âm trầm trầm giọng nói:

- Vào trong đã rồi nói!

Nói xong, tôi đi thẳng lên trước, Đoàn Lang lập tức đi tới trước mặt tôi, rất nhanh đã lên tới đỉnh ngọn núi, khí lạnh giá rét không ngừng thổi quanh.

Trong tay Trần Ngọc, xuất hiện một ngọc kiếm rất nhỏ, khi ngọc kiếm xuất hiện, bay thẳng lên không trung, ấn kết trong tay Trần Ngọc bắt đầu ngưng tụ.

Giờ phút này, chân nguyên trong người Đoàn Lang và Hoàng Tiểu Tiên lập tức bạo phát, Trúc Tẩm Ngưng chau mày, sắc mặt có chút khẩn trương.

Lý Nửa Cân kề sát bên người tôi, bởi vì tiếp theo, chúng tôi không biết phải đối diện với trận chiến gì, mà có thể khiến một tông môn cổ xưa phát ra tín hiệu, kêu đệ tử không được trở về, đủ để chứng minh, đã gặp phải nguy hiểm thế nào.

Lập tức, một cánh cửa không gian xuất hiện trước mặt chúng tôi, Đoàn Lang dẫn đầu bước vào trong trước, chúng tôi theo sát sau, ngược lại, Trần Ngọc lại đi cuối cùng.

Người con gái này, xem ra khá sợ chết, có điều chuyện này cũng chẳng có gì buồn cười, bởi vì cho dù là bất cứ ai, cũng đều sợ chết.

Bao gồm cả tôi, sau khi chúng tôi bước vào bí cảnh, chung quanh một mảnh yên tĩnh, nhưng không có dị trạng gì.

Trong cả tông môn, căn bản không giống như đã từng xảy ra tranh đấu.

Nơi này núi xanh nước biếc, linh khí vô cùng nồng đậm, điển hình của một môn phái lớn, nhưng một nơi rộng lớn thế này, lại chỉ có hơn mười tòa kiến trúc cổ xưa, điều này khiến tôi hơi sửng sốt.

Tôi nhìn Trần Ngọc sau lưng, chau mày.

- Vì sao lại như vậy?

Trần Ngọc cũng nghi hoặc, lắc lắc đầu, cũng không giống như đang nói dối, chúng tôi chỉ đành tiếp tục đi lên trước.

Bởi vì vẫn chưa phát hiện ra tình huống gì, Trần Ngọc bắt đầu hô to.

- Sư tôn, sư muội!

Nhưng, cả tông môn lại không có ai trả lời cô ta, tôi nhìn Trần Ngọc, lên tiếng hỏi:

- Tông môn các chị có bao nhiêu người?

Trần Ngọc liếc mắt nhìn tôi, nói:

- Trong trí nhớ của tôi, chỉ có sư tôn, tôi, và sư muội ba người chúng tôi!

Nghe vậy, lòng tôi càng thêm nghi hoặc, tông môn ba người? không thể không nói, tông môn này rất kỳ quái, nhưng hiện tại tôi lo lắng về tung tích của Hạ Mạch hơn.

Không có trong tông môn, lẽ nào Hạ Mạch bị đem đi rồi sao? Bởi vì, trong không khí, không có mùi tanh của máu.

Lúc này Trần Ngọc đã lao thẳng vào trong đại điện.

“Vong tình điện”

Nhìn thấy tên của đại điện, tôi khẽ cau mày, tên gọi cũng thật kỳ quái.

Trần Ngọc trực tiếp đẩy cửa bước vào, miệng không ngừng cất tiếng gọi.

Nhưng, ngay sau đó, một âm thanh nặng nề truyền ra từ trong đại điện.

Thình!

Tiếng vang kịch liệt truyền đến, sau đó là tiếng thét thảm thiết, cả người TRần Ngọc bay ngược ra bên ngoài.

Thấy vậy, Hoàng Tiểu Tiên lập tức ra tay, chộp lấy Trần Ngọc trên không.

Phụt!

Trần Ngọc nhịn không được, máu tươi đầm đìa phun ra khỏi miệng, sắc mặt tái nhợt, thân hình chúng tôi vội vàng lùi ra sau.

Sau khi chúng tôi lùi ra, trong đại điện có hai bóng người bước ra, đồng tử tôi hơi co lại, một người trong đó, là Hạ Mạch.

Chỉ là hiện tại, Hạ mạch có chút khác biệt, bởi vì cô ấy đang bị người khác giữ chặt, sắc mặt trắng bệch, trên cổ, còn có một thanh kiếm kề ngang.

Sau lưng Hạ Mạch, là một gã mặc áo choàng đen, cả người gã bị trùm kín trong bộ áo choàng, nhìn không rõ diện mạo.

- Cuối cùng cũng chờ được, xem ra, người tới cũng không ít!

Tiếng nói khàn khàn vang ra từ trong miệng gã áo choàng đen, lúc này Hạ Mạch há miệng, nhưng lại không phát ra được tiếng nói, tôi đoán, chắc hẳn đã bị gã áo choàng đen kia động tay động chân.

Hạ Mạch phát hiện bản thân không nói được, liền liên tục lắc đầu với tôi.

Lòng tôi hơi trùng xuống, nhìn gã áo choàng đen, trầm giọng nói:

- Thả cô ấy ra!

Tôi kiềm nén lửa giận trong lòng, nhìn chằm chằm gã áo choàng đen, nhưng lúc này, gã lại không mảy may ‘tỉnh ngộ’, trực tiếp há miệng cười to.

- Khà khà khà, thằng ranh, mày nghĩ mày là cái thá gì? Tao ở đây, chẳng qua chỉ là vì đợi một đệ tử khác của tông môn này mà thôi, mau cút ngay!

Gã áo choàng đen lạnh giọng quát lên, sau đó, sắc mặt Trần Ngọc bên cạnh đen khịt lại, chuẩn bị lui về phía sau, nhưng khi thấy ánh mắt của chúng tôi, cô ta lập tức từ bỏ ý định.

- Tôi bảo ông thả cô ấy ra!

Tôi khép hờ mắt, cố gắng kiềm chế lửa giận, lại lần nữa lên tiếng, nhưng, gã trước mặt lại không có động tĩnh gì , trong lòng tôi đột nhiên phẫn nộ.

- Bao vây hắn!

Khi tôi nói xong, Đoàn Lang và Hoàng Tiểu Tiên bên người lập tức lao lên, bao vây gã kia vào giữa, còn Lý Nửa Cân cũng vội vàng ra tay.

Thấy ba cảnh giới Ngộ Đạo đang vây quanh mình, gã áo choàng đen lại không hề tỏ ra kích động.

- Thằng ranh, cảm giác này, khiến tao thấy không thoải mái, hình như mày rất quan tâm cô ấy?

Nói đoạn, trường kiếm trong tay gã áo choàng đen, không do dự đâm mạnh xuống phía thân dưới của Hạ Mạch.

Bạn đang đọc Nợ Âm Khó Thoát của Ngũ Đẩu Mễ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Samzhou98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 142

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.