Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Độc Cô Nhất Tộc (3)

Tiểu thuyết gốc · 1540 chữ

“ Ngươi còn biết ta là phụ thân ngươi?”

Độc Cô gia chủ không nhịn được gầm lên, chỉ tay về phía thiếu nữ:

“ Ngươi là muốn tức chết lão phu đúng không? Ta mới bế quan được bao lâu, vừa xuất quan ngươi đã tặng ta một kinh hỷ như thế. Ngươi giết đám lão phản tặc ấy, ta không có gì để chê trách. Nhưng ngươi lại dám uy hiếp mẫu thân ngươi, muốn xuất giá, còn là gả cho một tên không ra gì! Ngươi đừng quên, đại ca ngươi còn chưa tỉnh đâu. Ngươi có phải cũng muốn bức mẫu thân ngươi hôn mê luôn không? …”

Độc Cô gia chủ nói rất nhiều, rất hung dữ. Nhưng từng câu từng chữ lại không có bao nhiêu trách cứ , như chỉ nói ra cho hả giận mà thôi.

Độc Cô phu nhân nghe một hồi, rốt cuộc không nghe được nữa, nhấc chân đạp Độc Cô gia chủ một cước.

Độc Cô gia chủ còn đang mắng hăng say, đột nhiên bị đạp một cái, quay sang hung dữ trừng mắt Độc Cô phu nhân.

Độc Cô phu nhân không sợ hãi trừng lại, trừng cho Độc Cô gia chủ chột dạ mà rụt cổ lại, không nói nữa.

Phu nhân a, không phải nàng cũng tức giận rất lâu sao, ta đây là xả giận cho nàng a. Nàng còn trừng ta. Trừng nhiều không sợ mắt hỏng mất sao.

Độc Cô gia chủ im lặng đứng một bên, nghĩ xem nếu mắt phu nhân hắn hỏng thì phải làm sao.

Nếu Độc Cô phu nhân biết ý nghĩ này của hắn, phỏng chừng trực tiếp nhào đến đập hắn nhừ tử.

Độc Cô phu nhân đỡ Độc Cô Thiên Ẩn dậy, để nàng ngồi xuống cạnh mình.

“ Ẩn nhi, ta có chuyện muốn hỏi con. Con tuyệt đối… không được giấu ta.”

Độc Cô phu nhân nói xong, dường như có chút run rẩy. trong mắt nàng, có rất nhiều cảm xúc đan xen lẫn lộn. Có lo lắng, có khiếp sợ, có áy náy, có hoang mang…

Đáy mắt Độc Cô Thiên Ẩn không nhiều cảm xúc như Độc Cô phu nhân, là một mảng thanh triệt, sạch sẽ đến bất thường.

Nàng gật đầu ngay sau khi Độc Cô phu nhân nói xong.

“ Ẩn nhi… con có khó chịu ở đâu không?...Ta… Vừa rồi ta… Ở Từ đường,… ta… ta thấy ngọc bài của con…” Vỡ nát.

Hai chữ cuối, Độc Cô phu nhân dường như bị kẹt trong cổ họng, không nói ra được.

Độc Cô gia chủ đang trầm tư, nghe Độc Cô phu nhân nói xong cũng chuyển tầm mắt đến trên người Độc Cô Thiên Ẩn.

Ngọc bài Độc Cô nhất tộc liên kết với mỗi sinh mệnh, mỗi linh hồn trong tộc. Ngay từ khi sinh ra, mỗi người trong tộc đều rút ra một sợi hồn phách, yểm lên ngọc bài.

Vật còn người còn, vật mất người vong.

Có thể tưởng tượng được, thời khắc nhìn thấy ngọc bài của nữ nhi xuất hiện những vết nứt rạn xấu xí rồi vỡ nát thành vụn nhỏ, Độc Cô gia chủ và Độc Cô phu nhân đã sợ hãi như thế nào.

Độc Cô Thiên Ẩn hơi cúi đầu, suy xét một lúc mới ngẩng đầu lên nói:

“ Mẫu thân nói không sai. Nhưng không phải ta vẫn yên ổn trước mặt hai người sao. Chỉ là một lần dạo qua Quỷ Môn Quan, không có chuyện gì lớn.”

Nàng nói rất nhẹ nhàng, như đang kể chuyện của một người xa lạ vậy.

Độc Cô phu nhân nghe xong, nhất thời không khống chế được tâm tình, hai tay bắt lấy tay Độc Cô Thiên Ẩn, muốn kéo nàng lại gần, muốn nhìn cho kỹ, muốn xác nhận nữ nhi của nàng vẫn còn sống rất tốt.

Nàng sợ hãi. Sợ chỉ là mộng.Mộng tỉnh rồi, nàng sẽ thấy nữ nhi của mình lạnh ngắt nằm đó. Không nói, không cười, không lại mở mắt nhìn nàng…

Bọn họ chỉ có hai hài tử.

Một người, 4 năm trước trúng độc, hiện tại hôn mê không tỉnh, như hoạt tử nhân* . Y sư trong tộc chỉ biết ngày đêm tra y điển. Nhưng lâu như vậy cũng không thấy có tiến triển mới.

Nếu người còn lại cũng mất, họ biết làm thế nào, biết sống thế nào…

Ánh mắt Độc Cô Thiên Ẩn trầm xuống.

Nàng hạ tầm mắt nhìn hai bả vai, nơi hai cây đinh kia còn ghim sâu vào.

Hành động đột ngột của Độc Cô phu nhân nhất định đã động đến vết thương.

Ở chỗ của nàng, ban đầu cũng có không ít dược liệu tốt, nhưng sau đó bị lấy đi hết. Đại phu, với điều kiện của nàng chắc chắn không mời nổi. Mà cho dù mời được cũng sẽ bị đám nữ nhân của Tạ Vũ Thần ra sức ngăn cản. Để đến gặp hai người Độc Cô gia chủ, nàng đã dùng một số cách đặc biệt để không ai phát hiện mùi máu tanh ở vết thương, tạm thời cầm máu. Sau đó đơn giản băng bó lại

Chỉ là, hiện tại nàng không cảm nhận được cơn đau bén nhọn như ở trong phòng. Giống như dần dần mất đi cảm giác đau đớn…

Hồng Tụ đứng cách đó không xa, nhìn hành động của Độc Cô phu nhân, trên trán hiện lên một tầng mồ hôi:

“ Phu nhân, chủ tử nàng…”

Hồng Tụ vốn muốn nói trên người Độc Cô Thiên Ẩn có thương tích. Nhưng nói được một nửa đã bị Độc Cô Thiên Ẩn liếc đến, dọa cho nuốt hết những lời còn lại vào bụng. Nhưng hai mắt vẫn lo lắng nhìn vào Độc Cô Thiên Ẩn

Nàng biết chủ tử không muốn gia chủ và phu nhân lo lắng nhưng nỗi đau găm vào da thịt đó, làm sao có thể mặt không biến sắc mà chịu đựng.

Hồng Tụ quan sát Độc Cô Thiên Ẩn.

Sắc mặt nàng vẫn như vậy, hờ hững, lạnh băng, không nhìn ra chút đau đớn nào…

Chủ tử không đau sao?

Chỉ Độc Cô Thiên Ẩn mới biết, nàng không cần mất quá nhiều sức lực để chịu đựng cơn đau và kiểm soát biểu cảm do cơn đau đó tạo thành.

Nhưng nàng không biết, cho dù nàng không kìm nén, cho dù nàng buông thả cảm xúc vốn có, trên mặt nàng, giờ khắc này, cũng vĩnh viễn không hiện lên được biểu cảm đó.

Gương mặt không có cảm xúc…

Vĩnh viễn…

Không hiện lên được cảm xúc khác…

Độc Cô Thiên Ẩn phải mất một lúc mới trấn an được phụ mẫu của nàng. Rằng nàng vẫn còn sống rất tốt.

Hiện tại nàng chưa muốn có người tiếp theo biết Viêm Tẫn tồn tại.

Cả hai người đều dặn dò nàng rất lâu. Đến khi Tiêu Nghiêm nhắc nhở đã không còn sớm nữa, hai người mới thu liễm cảm xúc quay về.

Đến cửa, không biết tại sao Độc Cô gia chủ đột nhiên quay lại:

“Ẩn nhi, Tạ Vũ Thần, ta biết hắn không ra gì, là cặn bã…”

Độc Cô gia chủ gần như dùng tất cả những từ khó nghe nhất để mắng Tạ Vũ Thần.

“ Nhưng con phải nén giận, đừng vội giết hắn”

Độc Cô Thiên Ẩn trầm mặc.

Nàng cũng không phải rất muốn giết hắn.

“Tại sao?”

Một đại qia tộc cường đại như Độc Cô nhất tộc sẽ không để mắt đến một Nam Chiếu quốc mới ổn định triều cương này.

Nhưng rõ ràng Độc Cô gia chủ không hiểu thắc mắc thật sự của nàng, hắn cho rằng nàng thật hận Tạ Vũ Thần, hận đến mức muốn một kiếm giết chết hắn. Hắn cũng nhìn Tạ Vũ Thần không vừa mắt.

Nhưng biết làm sao bây giờ…

“ Ẩn nhi, Tạ Vũ Thần hiện tại không thể xảy ra chuyện… Còn nguyên nhân…”

Độc Cô gia chủ không biết nói làm sao.

Đây là bí mật của Độc Cô nhất tộc, được lưu truyền qua bao nhiêu đời. Cũng không phải chuyện vinh quang gì, nên đặc biệt căn dặn ngoài gia chủ không được có người khác biết..

Hắn cũng bất lực.

“ Ta tạm thời sẽ không làm gì hắn.”

Độc Cô Thiên Ẩn tự nhiên hiểu được trong tộc có những chuyện không thể nói, cũng không truy vấn quá nhiều.

Đợi Hồng Tụ gỡ bỏ trận pháp xuống, mấy người lập tức ra ngoài.

Độc Cô Thiên Ẩn tiễn bọn họ rời đi…

Trong góc tối, có mấy thân ảnh di chuyển.

“ Mau báo cho vương gia!”

“Nữ nhân kia là cái thứ gì?”

“Ngươi còn không thấy thứ nhốt chúng ta sao? Nàng khẳng định không phải hạng người tốt gì.”

“Quá tà môn.”

--------------------

*Hoạt tử nhân: người thực vật hoặc cũng có thể hiểu là người chết rồi, bởi do được tà thuật hoặc phép thuật luyện chế thành thân bất tử, khống chế trở thành bù nhìn, con rối.

Bạn đang đọc Niết Bàn Chi Phượng Hoàng Tái Xuất sáng tác bởi lacly
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi lacly
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.