Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Độc Cô Nhất Tộc

Tiểu thuyết gốc · 1491 chữ

Độc Cô Thiên Ẩn ngồi ngẩn người một hồi, thần sắc lạnh nhạt, không rõ đang nghĩ gì. Cho đến khi bên ngoài có tiếng cãi nhau ầm ỹ, nàng mới dời tầm mắt về phía cánh cửa. Ánh mắt sắc lạnh như muốn xuyên qua cánh cửa đó nhìn ra ngoài vậy.

----------

" Đây là y phục Cơ cô nương bảo ta đưa đến." Một nha hoàn vênh vang đắc ý đứng trước mặt Hồng Tụ, trực tiếp ném quần áo trong tay xuống đất.

Cơ cô nương, Cơ Ninh Kiều, là người được Tạ Vũ Thần đưa về phủ sớm nhất, rất được yêu thích. Khi hắn không có trong phủ, mọi việc cơ hồ đều do nàng ta quản lý.

Hồng Tụ tướng mạo thanh tú, lúc này chỉ cảm thấy cả người bừng bừng lửa giận mà không có chỗ phát tiết. Sắc mặt khó coi nhìn nha hoàn kia.

"Ngươi..." Hồng Tụ tức giận đến trừng mắt, giận dữ nói: "Thanh Hà, ngươi có thái độ gì đấy!"

"A, thái độ gì?" Thanh Hà nhấc chân đạp lên quần áo, hất cằm, thần thái ngạo mạn: "Chính là thái độ này."

Hạ nhân của vương phủ luôn nâng cao giẫm thấp.

Trước kia mặc dù cũng có một số kẻ nịnh hót, giúp đỡ Độc Cô Thiên Ẩn, tốt xấu gì nàng cũng là vương phi ngự phong, dù có cũng chỉ dám làm vài động tác nhỏ.

Nhưng từ khi Tạ Vũ Thần tỏ rõ thái độ chán ghét và thù hận thì biến thành như thế này. Mọi người trong vương phủ đều có thể khi dễ chủ tớ hai người. Chỉ cần đủ thâm đủ độc còn có thể được ban thưởng.

Thử hỏi xem, vương phủ hơn trăm người, ngày nào cũng có người đến gây sự, ba ngày một trận nhỏ, năm ngày một trận lớn, làm sao chịu nổi?

A, không đúng...

Độc Cô Thiên Ẩn chịu được. Nàng chịu cảnh như thế 3 năm, không than không oán một câu, cũng không phản kháng. Vì vậy, bọn họ mới có gan leo lên đầu nàng ngồi

Người Tiêu phủ đến, nàng cũng miễn cưỡng mà nói bản thân sống tốt, cùng Tạ Vũ Thần đóng một màn kịch ân ái, qua mặt Tiêu thừa tướng.

Tiêu thừa tướng không muốn bên ngoài dị nghị nên cũng không dám tới thường xuyên.

Hồng Tụ tức giận không nhẹ, nhưng nàng trừ lý luận cùng bọn họ ra, thì cũng không có biện pháp gì khác, hoặc là nói, nàng không được phép.

Nếu nàng phản kháng, sẽ lại càng dẫn tới nhiều phiền toái. Đám nữ nhân trong phủ luôn tìm sai lầm của nàng để chạy đến gây phiền phức cho Độc Cô Thiên Ẩn.

Thanh Hà dẫm xong, giống như là nhớ tới cái gì đó, khoa trương che miệng lại:

"A, quên nói với ngươi, đây là quần áo mà chủ tử nhà ngươi mặc gặp Tiêu đại nhân. Tuy đã lỡ làm bẩn nhưng vẫn tốt hơn y phục nàng đang mặc. Bảo chủ tử của ngươi ủy khuất một chút vậy, nhanh chóng đến tiền sảnh gặp đại nhân. "

Hồng Tụ tức đến khó thở, hai tay bên người hết co lại duỗi. Đến cuối cùng, rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, nâng tay đấm một cái vào bụng Thanh Hà, bức Thanh Hà ngã ngồi về sau, mặt tái lại.

Đợi đau đớn đi qua, Thanh Hà phẫn nộ đứng lên, định tát một cái lên mặt Hồng Tụ

"Tiểu tiện nhân nhà ngươi cũng thật to gan, lại còn dám đánh ta!"

Hồng Tụ theo bản năng tránh né. Nhưng chân còn chưa di chuyển, cuồng phong đã đến trước.

Gió phất qua gương mặt Hồng Tụ, mang theo một trận ý lạnh, nhưng nàng không cảm thấy đau đớn.

"A! Đau..."

Ngược lại, bên tai vang lên tiếng kinh hô của Thanh Hà.

Hồng Tụ lập tức quay người lại

Thiếu nữ sắc mặt hơi tái nhợt đứng sau lưng nàng, người kia chỉ mặc một thân áo trong màu trắng, tóc còn chưa búi, tùy ý xõa sau lưng.

Người trước mặt Hồng Tụ hết sức quen thuộc.

Nhưng lại làm Hồng Tụ có chút xa lạ.

Khí thế trên người chủ tử rất xa lạ...

Nhưng ẩn sâu trong sự xa lạ lại là một cỗ quen thuộc lạ lùng.

Tôn quý ưu nhã, trong lãnh đạm xa cách còn lộ ra cảm giác sắc bén.

Giống như ánh trăng đêm đông, mang theo cảm giác lạnh thấu xương, lại phi thường chói mắt.

Đã quen nàng ẩn nhẫn không nói, nhưng cũng không quên được cảnh tượng máu chảy thành sông 4 năm trước.

Độc Cô Thiên Ẩn hờ hững quét mắt nhìn Thanh Hà, đầu ngón tay nhẹ nhàng đẩy ra ngoài, Thanh Hà lập tức không theo khống chế, ngã thẳng ra sau.

Thanh Hà đang đứng trên mép bậc thang, bị đẩy một cái như thế, nên trực tiếp lăn từ đên bậc thang xuống, đau đớn hét lên.

"Nhìn rõ chưa."

Âm thanh lạnh nhạt của nữ tử vang lên, như dòng suối chảy xuôi, làm rung động lòng người.

Hồng Tụ còn ngơ ngác, chưa kịp thu hồi kinh ngạc nên đầu óc có chút trì độn.

Nhìn... Nhìn rõ cái gì nha?

"Ngươi... Ngươi dám đẩy ta!"

Sắc mặt Thanh Hà tái xanh chống thân thể đứng lên, mắt hạnh trừng to

"Ngươi còn cho rằng mình là tiểu thư của Tiêu phủ à? Hiện tại ngươi chẳng là gì..."

Độc Cô Thiên Ẩn chậm rãi bước xuống bậc thang.

Dưới ánh mắt phẫn nộ của Thanh Hà, nàng nhấc chân đạp lên người Thanh Hà, ép nàng ta trở lại trên đất.

Thiếu nữ cúi người, đối mặt với Thanh Hà.

Ngũ quan quen thuộc kia, lúc này giống như được phủ lên một lớp băng sương, rõ ràng vẫn là gương mặt kia, nhưng không còn yếu đuối và nhát gan như ngày xưa nữa.

Ánh nắng gay gắt trên vòm trời, phảng phất như đều trở thành vật làm nền cho nàng.

Tôn quý vô song

Yết hầu Thanh Hà giống như bị băng chặn lại, không nói thêm được chữ nào nữa, nhịp tim đập thình thịch không ngừng, trong não lúc này hoàn toàn trống rỗng, không suy nghĩ được gì cả.

Hàn khí từ phía sau lưng nơi chạm vào mặt đất truyền đến khắp toàn thân, làm tứ chi dần dần cứng ngắc.

Cánh môi tái nhợt của nữ tử khẽ mở, từng câu từng chữ đập vào đáy lòng Thanh Hà, rồi vỡ thành hàn băng:

"Thì thế nào, ta vẫn là nữ chủ nhân của vương phủ, không tới phiên ngươi khinh nhục."

Nàng đã trải qua cuộc sống này thế nào vậy?

Quả thật đủ mất mặt.

Đến cả một hạ nhân cũng có thể khi dễ được.

Vẫn là một con người sao?

Còn muốn tiếp tục khi dễ ta!

Không có cửa đâu!

Cửa sổ cũng không có!

Độc Cô Thiên Ẩn thu chân lại, cằm xẹt qua không khí tạo nên một đường vòng cung: "Cầm y phục, cút!."

Chỉ mấy chữ ngắn gọn, đã đủ làm khuôn mặt nhỏ của Thanh Hà mất hết huyết sắc.

Sau khi Độc Cô Thiên Ẩn nói xong, Thanh Hà lập tức bò từ dưới đất dậy, luống cuống tay chân nhặt y phục nàng ta ném xuống đất lên, sau đó chạy trối chết.

Trong viện an tĩnh lại.

Hoa ảnh chập chờn, ánh nắng mặt trời làm kéo dài thân ảnh của nữ tử.

"Chủ tử..." Hồng Tụ thì thào kêu một tiếng

" Hồng Tụ, sau này không cần nhịn bọn họ."

Độc Cô Thiên Ẩn hơi chững lại, một lúc sau mới lại nói

"Lúc trước là ta đã sai. Hồng Tụ, ủy khuất ngươi rồi."

Người này không phải của Tiêu phủ, là người của nàng ở Độc Cô nhất tộc.

Nếu không phải trước đây nàng không cho Hồng Tụ phản kháng, nàng ta cũng sẽ không thê thảm như bây giờ.

Hồng Tụ:"..."

Chủ tử... Không phải bị thương dẫn đến kích thích, nên có vấn đề rồi chứ?!

Trước đây nàng có nói thế nào chủ tử cũng không nghe lọt tai, sao hôm nay đột nhiên thay đổi thế?

"Chủ tử, ta... Chúng ta về phòng trước đi, trời lạnh, đừng để bị lạnh."

Trời mới sang thu, quả thực có chút lạnh.

Hồng Tụ thả nhẹ thanh âm, giống như sợ hù dọa đến Độc Cô Thiên Ẩn, trên mặt đều viết đầy mấy chữ cẩn thận từng li từng tí.

Độc Cô Thiên Ẩn lắc đầu

" Tiêu Nghiêm đến, ta phải đến xem một chút."

Nếu nàng đoán không sai, chỉ sợ hai vị kia cũng đã đến rồi.

Bạn đang đọc Niết Bàn Chi Phượng Hoàng Tái Xuất sáng tác bởi lacly
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi lacly
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.