Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lệnh Bài Tím- Ân Đoạn Nghĩa Tuyệt (1)

Tiểu thuyết gốc · 1364 chữ

“ Chủ nhân, mọi chuyện đều theo ý của ngài, đã sắp xếp xong”

Hắc y nhân nửa quỳ, cung kính nói.

“Rất tốt”

Sau màn trướng vang lên một giọng nói khe khẽ mang theo ý cười.

“ Ngươi nói xem, bọn họ nhận được đại lễ của ta sẽ có biểu tình như thế nào? Hẳn sẽ rất đặc sắc ha ha ha…”

Hắc y nhân cúi đầu, nói:

“ Kế hoạch của chủ nhân thiên y vô phùng, chắc chắn sẽ thành công.”

Sau đó là một tiếng cười dài, vang vọng trong không gian nhỏ hẹp, trầm thấp u ám lại có chút áp lực.

Nắng vàng nhàn nhạt xuyên qua khe cửa sổ, chiếu một vệt sáng lên thư án.

Nam nhân lấy tay đỡ lấy đầu mình, hơi nghiêng sang một bên. Lông mi buông xuống tạo ra một bóng hình quạt nhỏ trên mặt hắn.

“ Cốc… Cốc…”

Hai mắt nam nhân mở ra, để lộ một đôi mắt đen như hắc diệu thạch.

Hai mắt hắn không hề có chút mơ màng nào, thanh thanh bạch bạch, phân minh rõ ràng. Nếu không biết trước thì thật sự không thể nghĩ hắn chỉ vừa tỉnh dậy.

Nam nhân lấy tay bóp trán mấy cái, nói vọng ra:

“ Vào đi.”

Vân Kiệt mở cửa nghe “kẹt” một tiếng, sau khi vào thì đóng lại.

Hắn tới trước thư án, cúi người hành lễ.

“ Điện hạ.”

Tạ Vũ Thần khoát tay, ra hiệu cho hắn đứng thẳng lại.

“ Tìm được người chưa?”

Vân Kiệt có chút khó khăn mở miệng:

“Thuộc hạ vô năng, đều không tìm được.”

Hắn càng nói, âm thanh lại càng bé đi một phần.

Ai ngờ được, hắn sẽ có một ngày ngay cả tìm người cũng tìm không xong.

Cả thích khách kia lẫn Tiêu Thiên Ẩn, hắn đều không tìm được.

Tạ Vũ Thần hơi nhíu mày lại.

Hắn biết năng lực của Vân Kiệt. Nếu y không tìm được thì quả thật thích khách kia thật sự có mấy phần bản lĩnh.

Còn về Tiêu Thiên Ẩn…

“ Tiêu Nghiêm còn có vài biệt viện ngoài thành. Ngươi dẫn người đến đó tìm một lần.”

Kể từ lần cuối hắn nhìn thấy Tiêu Thiên Ẩn đã là hơn một tháng trước.

Bắc viện hiện tại đã gần như trùng tu hoàn thiện, chỉ chờ người vào ở rồi sẽ có sự điều chỉnh lại cho phù hợp với thói quen.

Nhưng đến cái bóng của nàng cũng không thấy.

Nếu như lúc trước, Tạ Vũ Thần đối với Độc Cô Thiên Ẩn chỉ là chán ghét cùng thù hận thì bây giờ còn có một chút phòng bị và nghiên cứu.

Hắn đem Độc Cô Thiên Ẩn trở thành đối thủ của mình.

Đối với một mãnh tướng mà nói, đối thủ là nam hay nữ không quan trọng. Quan trọng là người đó có đủ thực lực để ngươi chân chính muốn đọ sức một phen hay không.

Hiển nhiên Độc Cô Thiên Ẩn đã khơi dậy bản năng muốn đấu một trận của Tạ Vũ Thần.

Nhưng vào lúc hắn muốn đấu một trận, nàng lại không chút tung tích. Việc này thực sự rất khó chịu.

Trong thời gian ngắn ngủi hơn một tháng này, Vân Kiệt coi như thay đổi hoàn toàn cái nhìn của mình với vị vương phi kia của hắn. Hắn không còn thấy nàng là đang lạt mềm buộc chặt nữa.

Một nữ nhân như nàng sẽ biết rõ, đối với nam nhân, thứ thu hút nhất chính là một thứ hoàn toàn mới lạ, hoàn toàn khác biệt, thứ có thể khơi mào hứng thú chinh phục của nam nhân. Mà loại nữ nhân trong ngoài bất nhất như nàng, có thể nói là mục tiêu hoàn mĩ.

Hắn nhìn thấy chỉ là một mặt mềm yếu của nàng. Nhưng không ngờ rằng sau lớp ngụy trang đó lại là một con mãnh thú đáng sợ.

Thừa Tướng đảng trước đó chỉ đang vạch ra với Bảo Hoàng đảng một đường ngăn, nước sông không phạm nước giếng. Nhưng bây giờ, những lão thất phu cổ hủ cố chấp kia bị thay bởi một lớp thiếu niên anh tài. Bọn họ bày bố thế cục, thâu tóm được không biết bao nhiêu đại thần trung lập.

Những ngày hôm nay, Tạ Vũ Thần dù không quan tâm quan trường tranh đấu nhưng cũng không thể không một ngày ba lượt chạy vào trong cung.

Đám người mới của Thừa Tướng đảng thật sự không dễ đối phó một chút nào.

Ngay cả người từng bày binh bố trận bao nhiêu năm ngoài chiến trường như Tạ Vũ Thần cũng có chút bực bội.

Hắn minh thương ám tiễn gì chưa trải qua. Có thể thẳng thắn mà đánh thì tuyệt đối không vòng vo.

Tiêu Nghiêm cũng chính là vì một phần năng lực này của hắn mà tán thưởng không thôi.

Nhưng đám người mới của Thừa Tướng đảng không hề đi theo sáo lộ bình thường.

Bọn họ nhìn như lễ phép vô hại, không gây thù chuốc oán với bất kì ai nhưng thật ra lại âm thầm đắc tội hết trên dưới Bảo Hoàng đảng một lượt.

Ví dụ như, hôm nay để vài người đến cáo trạng vị này tham ô, ngày khác lại giết vài con mèo đen đặt trước cửa nhà vị kia, bày ra một vài mắt xích nho nhỏ làm lung lay ghế quan của vị nọ…

Dù biết là bọn họ làm nhưng lại không có chứng cứ.

Mà tài lực của bọn họ bỏ ra đã gấp mấy lần bổng lộc bọn họ nhận được, chỉ là không điều tra ra nguồn gốc số tiền đó cho nên tất nhiên không phải tham ô bỏ túi riêng.

Nhất thời Bảo Hoàng đảng lâm vào rối loạn.

Chỉ cần người nào không chịu nổi công kích cả vật chất lẫn tinh thần của họ, không nghi ngờ gì nữa, trực tiếp loại khỏi vòng tròn rắc rối này.

Hôm nay trên Càn Long điện, phải có hơn chục người của Bảo Hoàng đảng bị cách chức tại chỗ.

Tạ Vũ Thần tự nhiên có thể hiểu tại sao.

Trên chốn quan trường này, có được mấy ai giữ mình được trong sạch. Bò được lên vị trí càng cao, những chuyện trong tối bản thân len lén làm càng nhiều.

Nhưng mấu chốt là, cmn làm sao mà đám nhãi ranh Thừa Tướng đảng lại tìm ra bằng chứng từ lâu như vậy!

Phải biết đám đại thần của Bảo Hoàng đảng cũng không thua gì những cựu thần của Thừa Tướng đảng, đủ tài giỏi, theo Tiên đế bình định giang sơn, người lớn tuổi nhất cũng đã ngoài thất tuần.

Vậy mà những chuyện thời còn trẻ, bị vùi lấp bao nhiêu năm lại bị một đám tiểu bối đáng tuổi con cháu mình đào ra.

Ban đầu bọn họ còn khinh thường Tiêu Nghiêm thông minh một đời lại hồ đồ trong một khắc. Hiện tại mới thấy được, gì mà hồ đồ chứ, rõ ràng là đào sắn một cái hố to như vậy chờ bọn họ nhảy vào.

Tạ Vũ Thần bóp trán, mày kiếm hơi nhăn lại.

Vân Kiệt quan sát sắc mặt hắn, lời đã đến cổ họng lại không biết có nên nói hay không.

Nhưng nghĩ lại, đây cũng không phải việc hắn có thể quyết định, cho nên chỉ có thể nói ra chờ điện hạ định đoạt.

“ Điện hạ, Lạc công tử và Hỏa cô nương cầu kiến, đang ở đại sảnh chờ ngài.”

Vân Kiệt vừa dứt lời, vẻ mặt âm u nặng nề của Băng Thiên Vũ bỗng trở nên sáng sủa hơn không ít.

“ Bọn họ đến lúc nào?”

“ Vừa rồi mới đến.”

“ Ngươi sao không nói sớm hơn!”

“…”

Điện hạ à, là ngài hỏi ta “tìm được người không” trước đó. Chẳng lẽ ta có thể phớt lờ không trả lời ư?

Ta rất oan uổng đó!

Bạn đang đọc Niết Bàn Chi Phượng Hoàng Tái Xuất sáng tác bởi lacly
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi lacly
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.