Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hải Đông Thanh

Tiểu thuyết gốc · 1433 chữ

Thiếu nữ cẩn thận kiểm tra hết đống đồ loạn thất bát tao trên bàn, không nhanh không chậm lấy ra một hộp gấm, đẩy về phía nam nhân đối diện.

Lương Liên Dĩnh ôm tâm trạng nghi hoặc mở hộp ra.

“ Tiểu Ẩn, ngươi đây là biến tướng chê ta làm việc không có hiệu suất đúng không?”

Sắc mặt của Lương Liên Dĩnh tràn đầy sự bất lực.

Nếu không có Hồng Tụ ở đây, hắn còn muốn nằm bò ra bàn mà kháng nghị nữa cơ.

Hình tượng của bổn công tử.

Không được nằm ra bàn.

Thiếu nữ lúc này mới dời mắt đến chỗ hắn. Nhìn bộ dạng chán nàn của hắn, không nặng không nhẹ nói:

“ Vô tình có được.”

“…”

Lương Liên Dĩnh có cảm giác bị đâm thêm một đao.

Vô tình có được?

Vô tình mà có được một cây Huyết Tùng trân phẩm như thế này, hắn cũng muốn thử vô tình một chút.

Lại nói, hắn vừa nhắc đến Huyết Tùng đêm hôm qua, hôm nay nàng đã đem đến cho hắn một cây. Loại thao tác này là đang mắng hắn chậm chạp đúng không?

“ Tiểu Ẩn, ngươi sẽ không vì lấy được Huyết Tùng mà làm việc gì điên rồ chứ?”

Đừng trách Lương Liên Dĩnh tại sao có suy nghĩ tiêu cực này.

Huyết Tùng quả thực không dễ tìm. Ngay cả Y Các của hắn đã tìm được một thời gian cũng không có tin tức, làm sao lại đột nhiên xuất hiện thế này được.

Hắn là sợ Độc Cô Thiên Ẩn vì nhanh chóng tìm đủ dược liệu mà làm ra chuyện ngu xuẩn gì đó, như bán thân chẳng hạn…

Phi!

Nàng mà bán thân cái gì chứ! Trên đầu nàng hiện tại còn treo hai chữ “Vương Phi” sáng lòa mắt kia kìa.

Nhưng cũng không thể không phòng một chút. Lấy độ quan tâm của Độc Cô Thiên Ẩn đối với Độc Cô Thiên Diệp, không biết chừng nàng làm như thế thật thì sao?

Đến lúc đó, hai vị yêu con hơn cả mạng kia còn không đem hắn ra lăng trì ư?

Nghĩ đến đây, Lương Liên Dĩnh thấy tay chân chợt lạnh buốt.

Độc Cô Thiên Ẩn nhìn sắc mặt hắn hết xanh lại trắng, vẫy tay để Hồng Tụ đem số đồ trên bàn cất đi.

“ Ta tự có chừng mực.”

Huyết Tùng này thật sự là nàng vô tình có được. Hắn không tin nàng cũng chỉ có thể bó tay.

Lương Liên Dĩnh còn đang trầm tư trong suy nghĩ “ta sẽ bị lăng trì”, nghe nàng nói như thế như được vớt từ Địa Ngục lên, thở phào một hơi thật mạnh.

Dọa chết bản công tử rồi!

“ Tiểu Ẩn, ngươi một mình ở đây lâu như vậy, khi nào định về lại Thánh Địa đây?”

Độc Cô Thiên Ẩn sờ trâm bạc trên tóc mình một cái, khép mi mắt nói:

“ Một đoạn thời gian nữa. Liên Dĩnh, việc của Độc Cô nhất tộc đành nhờ ngươi.”

Đừng nghĩ làm người của đại gia tộc là cỡ nào sung sướng, cỡ nào vinh quang, thật ra là mệt đến muốn chết đi.

Lương Liên Dĩnh hỏi nàng khi nào trở về, một phần là thật sự mong nàng trở về Thánh Địa, phần còn lại chính là đến nhận lại số công việc kia.

Con mẹ nó hắn bận đến nỗi chân sắp không chạm đất rồi đây!

Nếu không phải lần này ra ngoài tìm dược liệu, hắn hoài nghi mình có phải sắp trở thành phạm nhân rồi không? Cả ngày đều có việc cần hắn xử lý. Hắn chỉ là đường thiếu gia thôi có được không!

Nhưng hắn không thể không nhận mệnh.

Lương Liên Dĩnh thầm mặc niệm cho bản thân dưới đáy lòng, lại không nhịn được mà thở dài một hơi.

“Ầm!”

Lương Liên Dĩnh giật mình nhìn về phía phát ra âm thanh.

Độc Cô Thiên Ẩn cũng quay lại nhìn.

Cửa sổ vốn được đóng nghiêm nghiêm cẩn cẩn bị mở tung ra. Chỉ thấy trên bệ cửa sổ, một con chim ưng trắng muốt đậu ở đó.

“…”

Lương Liên Dĩnh sắc mặt có chút biến hóa.

Đừng nói với hắn là con chim kia chính là kẻ tạo ra tiếng “Ầm” chói tai kia nhé.

Dù là con người đâm sầm vào cửa sổ một cái mạnh như vậy cũng hai mắt mọc lên đầy sao chứ đừng nói đến một con ưng.

Nó sẽ không phải bị đụng đến ngốc rồi chứ?

Chim ưng trắng dù sao cũng không dễ tìm.

"..."

Khoan đã!

Chim ưng trắng!!!

Lương Liên Dĩnh có chút hấp tấp đứng dậy, đi về phía bạch ưng. Lúc đi còn không cẩn thận vấp một cái, suýt thì ngã cắm đầu xuống.

Hắn ngó nghiêng một chút, xác định không có Hồng Tụ trong phòng nữa mới thở ra một ngụm, lại tiếp tục muốn tiếp cận con bạch ưng kia.

Bạch ưng hai mắt vàng kim lộ ra hung quang, giương cánh ra, kêu một tiếng chói tai.

Tư thế kia thật sự có chút đáng sợ.

Lương Liên Dĩnh rất không mặt mũi mà rụt tay lại ngay tức khắc.

Hắn còn chưa ngốc tới nỗi đợi con vật hung hăng kia tấn công mình rồi mới tự vệ.

Lương Liên Dĩnh áp chế ham muốn bắt bạch ưng lại, quay đầu nhìn Độc Cô Thiên Ẩn phía sau, kích động mở miệng:

“ Tiểu Ẩn, là Hải Đông Thanh! Bạch ưng Hải Đông Thanh!”

Hải Đông Thanh, chúa tể bầu trời núi tuyết, một tiếng kêu cũng có lực khuếch đại đến vài trăm dặm, làm tầng tầng lớp lớp băng tuyết nứt toác, đổ sập, ngay cả con người đối với loại sóng âm cực đại này cũng sẽ sinh ra tổn thương nhất định với thính lực và não bộ. Tất nhiên, vừa rồi Hải Đông Thanh chỉ là kêu một tiếng cảnh cáo, nếu không, chỉ sợ Lương Liên Dĩnh còn chưa vượt qua được dư chấn đâu.

Có thể nói, Hải Đông Thanh sở hữu vũ khí giết người vô hình.

Điều đó cũng lý giải phần nào hưng phấn của Lương Liên Dĩnh đối với Hải Đông Thanh.

Nhưng chân chính làm hắn hứng thú là tinh huyết của Hải Đông Thanh.

Nghe nói, tinh huyết của Hải Đông Thanh có thể phối chế ra kịch độc thiên hạ vô địch, cũng có thể làm dược dẫn giải trăm ngàn loại độc.

Thứ này đối với mỗi người, đặc biệt là y giả đều có sức hấp dẫn lớn vô cùng.

Nhưng loài chim này không dễ tìm, càng không dễ bắt.

Nhìn thử xem, mới đến gần thôi nó đã có thể tùy thời phát động công kích, chưa kể đến ưng trảo của nó sắc bén thế nào, chỉ cần nó thét một tiếng nhẹ nhàng thôi cũng có thể làm cho người ta chấn động.

Ngay cả trong Thánh Địa cũng chỉ có vài con mà thôi.

Độc Cô Thiên Ẩn nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng, gương mặt cứng đờ đã không còn chút biểu cảm nào.

Lương Liên Dĩnh xoay người nhìn Độc Cô Thiên Ẩn nên tạo ra một góc nhìn cho Hải Đông Thanh.

“Vù~”

Hải Đông Thanh vững chãi hạ xuống trước mặt thiếu nữ, hung tàn trong mắt đã rút đi, như một sủng vật tìm thấy chủ nhân, ngoan ngoãn lạ thường.

“…”

Lương Liên Dĩnh lần nữa cảm thấy bị đả kích.

“Tiểu Ẩn, nó là của ngươi?”

“Ừ”

Được thôi.

Huyết Tùng thì “vô tình” có được, hiện tại còn thêm một Hải Đông Thanh. Nếu hỏi không chừng nàng cũng nói là “Vô tình có được”.

Lật bàn!

Sao lão tử một cái cũng không có?

Độc Cô Thiên Ẩn đến trước thư án.

Lương Liên Dĩnh không biết nàng viết cái gì nhưng rất nhanh đã viết xong.

Tờ giấy được cuộn nhỏ, buộc vào chân Hải Đông Thanh.

Hắn thấy nàng lấy ra một mảnh tử ngọc, nhìn không rõ đồ án bên trên, đeo vào cổ Hải Đông Thanh.

Từ khi Hải Đông Thanh rời đi, Lương Liên Dĩnh vẫn chưa bình tĩnh được.

Người khác nếu có được Hải Đông Thanh chỉ hận không thể đặt lên trên đầu mà cung phụng.

Còn nàng, lại xem nó như bồ câu!

Đầu nàng bị cửa kẹp rồi đúng không?!!!

Bạn đang đọc Niết Bàn Chi Phượng Hoàng Tái Xuất sáng tác bởi lacly
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi lacly
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.