Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Suy tính.

Tiểu thuyết gốc · 1499 chữ

Trương Vệ, nhìn thấy những thứ đang bài ra trước mắt thì có phần nghi kỵ. Vốn dĩ, những thứ này theo lệ đã là không hề bình thường.

Chú ý thật kỹ, có thể nhận ra điều đó ngay. Nếu chúng chỉ là vật trang trí, vậy người ấy lại bỏ công sức ra đến như thế, để thu lại được gì chứ.

Chàng nghĩ, càng không thông. Trương Vệ, lại làm ra dáng vẻ tuy tư bằng cách, đưa bàn tay lên cằm. Khuôn mặt, cũng theo đó mà làm ra, một hình ảnh tri thức.

"Xem ra, thứ trước mắt ta lúc này, là một trận đồ. Quy Nguyên Trận chăng? Không! Thứ này không thể, là Quy Nguyên Trận được, vì thiếu một hành pháp. Vậy rốt cuộc, nó là thứ gì đây chứ."

Đột nhiên, chàng nhìn vào trụ màu đỏ, ánh mắt cực kỳ chăm chú một lúc lâu, thì đã nhận ra ngay lập tức.

"Bắt Đẩu Thất Tinh Trận! Tệ thật..."

Vừa nghĩ đến đó thôi, mà chàng đã khẽ run lên một cái, sau đó cười gượng. Nếu thật sự, là Bắt Đẩu Thất Tinh trận như chàng nhận định thì quả thật là điều tồi tệ. Đó là pháp trận trong truyền thuyết được xuất hiện vào đại chiến Cửu giới lần đầu tiên hơn 10 triệu năm về trước.

Để tạo ra trận pháp này không hề đơn giản. Vì nó cần rất nhiều yếu tố, nên đã được liệt vào hàng truyền thuyết. Suốt thời gian dài đằng đẵng chưa từng xuất hiện trở lại.

Nay rất có thể thứ chỉ còn trong tưởng tượng kia lại đang xuất hiện trước mắt Trương Vệ, khiến chàng không nhịn được mà đưa ngón tay lên gãy phần tóc mai.

Đây là thói quen đã được chàng hình thành từ nhỏ, mỗi khi có chuyện gì căng thẳng hoặc thú vị thì sẽ vô thức mà làm như vậy.

Để mọi chuyện trở nên chắc chắn hơn, chàng lại đưa ánh mắt quan sát thật kỹ từ cách bố trí, đến từng vị trí của các trụ. Cuối cùng vẫn là thở dài ngao ngán:

"Quả thật, là Bắc Đẩu Thất Tinh Trận. Xem ra chuyện này mỗi lúc một thú vị rồi đây."

Thú vị ư! Đương nhiên là vậy rồi. Những điều tương tự như thế này đã từng diễn ra rất nhiều trong dòng chảy của lịch sử.

Đại Lục Liên Hoa không chỉ là nơi của những con ong chăm chỉ, cả ngày chỉ biết tu luyện để thành thần hay thánh. Mà còn là nơi mở đầu cho thứ được gọi là kỳ tích.

Kỳ tích thì nhiều vô số kể và tồn tại ở muôn vàn hình dạng khác nhau. Nhưng thứ mà nổi bật hơn hết thảy, mang đến cho người tu hành cảm xúc hưng phấn đến tột cùng, đó chính là "Kỳ Ngộ."

Nói một cách đơn giản thì kỳ ngộ như là một cơ duyên mà ông trời ban cho con người. Ví dụ như một lần bị kẻ thù truy sát, vô tình rơi xuống núi, nhặt được công pháp thất truyền. Hoặc những thứ đại loại như vậy.

Hay thần bí hơn thì nghề nghiệp làm khoáng công, vô tình vào nơi hoang sơn cùng cốc đặng đào khoáng, lại tìm được bí thuật.

Đó là những điều kỳ bí đã và sẽ tiếp tục xuất hiện trên thế giới này. Nó có thể là những thứ người tiền bối đi trước để lại, hay những thứ đã từng bị thất lạc, lưu truyền ở nhân gian.

Điểm chung của những sự việc đó là họ đều may mắn và nó đến rất bất ngờ. Khiến kẻ sở hữu một bước chạm chân đến vị trí vô song.

Điển hình tiêu biểu nhất đó chính là Gia Cát Chính Ngã được kế thừa sức mạnh độc tôn của Thanh Long và hiện đang là người được coi là mạnh nhất Cửu giới .

Chính vì lẽ đó nên U Vân Địa Cung này rất có thể đang ẩn chứa một thứ tương tự như vậy. Nếu như Trương Vệ không rơi xuống đây thì có lẽ cả đời này chàng cũng không biết được có thứ bí ẩn đến nhường ấy ở thế giới này.

Vậy thì làm sao chàng có thể cam tâm mà bỏ qua điều này cho được. Chàng cũng là một người đang truy cầu sức mạnh tuyệt đối cơ mà.

Không khí tĩnh lặng, thỉnh thoảng xuất hiện những âm thanh tiếng nước đọng rơi xuống trong không gian kín. Đi kèm với mùi ẩm mốc, của những thiết kế về kiến trúc viễn cổ.

Lại càng thôi thúc trí tò mò của Trương Vệ lên đến đỉnh điểm.

Một nơi như thế này được bảo vệ bởi Bắt Đẩu Thất Tinh Trận. Thì phải nói rằng, thứ bên trong đang được bảo vệ đó. Chắc hẳn là một thứ cực kỳ giá trị.

Mới nghĩ đến đây thôi mà chàng đã nôn nao hết cả người, khi muốn tận mắt chứng kiến thứ đồ vật kia.

Tuy nhiên hứng thú là một chuyện nhưng làm sao để xuyên qua trận pháp này để bước đến cánh cổng to lớn bên kia là một câu chuyện khác.

Trước mắt vấn đề cần giải quyết là phải vượt qua được nó. Nên Trương Vệ bắt đầu suy nghĩ đặng tìm ra hướng đi cho chính mình.

Đầu tiên nói về khoảng cách, thì từ chỗ chàng đến khoảng sân trong là gần 100 trượng. Với khoảng cách này, nói gần cũng được mà xa cũng không sai.

Chàng có thể tận dụng khinh công để vượt qua, và sẽ có hai phương án là nhảy hoặc là chạy qua.

Tuy nhiên vấn đề lại đương nằm ở chỗ đó. Vì Bắt Đẩu Thất Tinh trận từ lâu đã không còn xuất hiện. Mọi thứ về nó đều hoàn toàn là mơ hồ.

Chỉ được ghi lại bằng vài dòng sơ sài trong Kỳ Sĩ Pháp Lục. Với chừng đó thông tin thì không thể liều lĩnh mà thực hiện những bước đi không được tính toán trước.

Vì nếu sai một ly thì cái mạng quèn của chàng. Chẳng phải lại xong rồi sao.

Liều chỉ nằm trong từ điển của kẻ mạnh, khi mà những biến số chỉ được giải quyết bằng vũ lực. Nhưng riêng chàng thì không, một kẻ yếu đuối như chàng thì kỳ tích là điều gì đó xa xỉ.

Suy đi tính lại vẫn không có kế hoạch chu toàn. Vậy là chàng nhiều lúc tự nhủ nên bỏ cuộc và tìm phương án thoát khỏi đây cùng Thẩm Y Y thì hơn.

Nhưng bạn biết đấy, một khi thâm tâm đã muốn một điều gì đó. Mà lại phải đưa ra lựa chọn từ bỏ thì nó sẽ khó chịu vô cùng. Cảm xúc như thể bị kiến lửa cắn trúng, ngứa ngáy và bức rức.

Đến cuối cùng cũng là chàng phải chịu khuất phục trước thứ quá là quá hấp dẫn trước mắt. Mà bắt buộc phải nghiêm túc ngồi xuống mà suy nghĩ phương án.

Bàn tay chống lên đùi, rồi làm điểm tựa chi cằm. Chàng lấy một viên đá nhỏ, tiếp đến dùng nó vẽ ra những phương án có thể thực hiện được.

Thời gian cứ trôi, chàng vẽ rồi lại xóa. Nhưng vẫn không tìm được một phương án khả thi nhất để thực hiện. Suy cho cùng thì vẫn là do bản thân chàng quá yếu kém.

Điều đó chẳng mấy chốc lại khiến chàng trở nên chán nản. Nhưng rồi một bước ngoặt đã diễn ra.

Do tư thế ngồi của chàng là nghiêng về một bên. Mà lọ đan của Kinh Như Tuyết lại được chàng để ở thắt lưng.

Khi nãy chàng quên thâu nó lại vào nạp giới theo thói quen nên đặt ở đấy. Mà nơi đấy lại có vết rách của y phục lúc đầu đã khiến tín vật của mẫu thân rơi xuống.

Lần này là đến lọ thuốc.

Nó rơi ra xuống đất. Phát ra một tiếng.

King.

Rồi lăn vài vòng. Chạm vào viên đá bên cạnh mà dừng lại. Âm thanh đó đã gây sự chú ý nhất định, khiến chàng đưa ánh mắt nhìn theo.

Chợt chàng liền nảy ra một ý tưởng không kém phần táo bạo nhưng cũng không kém phần rủi ro.

Chàng liền đứng lên mà đi lại cầm lấy lọ thuốc lên tay. Sau đó đưa tầm nhìn về lại Bắt Đẩu Thất Tinh Trận rồi nở nụ cười ma mãnh.

"Xem ta phá trận này như nào."

Bắt Đẩu Thất Tinh Trận vẫn như vậy. Im lặng và chờ đợi chàng thiếu niên trẻ tiến vào. Đồng thời những tiếng gió bên tay như thể là lời thách thức kẻ chinh phạt.

Bạn đang đọc Nhược Thủy Động Thiên. sáng tác bởi Kingdom88
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Kingdom88
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.