Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phi

Tiểu thuyết gốc · 3012 chữ

Minh bắt xe ôm từ bến xe Cao Lãnh đến đường Cách mạng tháng 8, trời trong cao, lợn cợn vài gợn mây. Anh ghé vào một quán cà phê cóc với bàn nhựa và ghế vải dù. Những giấc ngủ chập chờn và ngắn ngủi trên xe khách đã khiến anh cảm thấy tỉnh táo hơn. Minh gọi một ly bạc xỉu, đặt ba lô lên chiếc ghế trống bên cạnh và ngả lưng nhìn qua bên đường.

Đối diện là một cửa hàng mỹ phẩm có phần hơi bề thế quá so với các hàng quán bên cạnh. Căn nhà cao ba tầng, ngoại trừ sảnh vào ở tầng trệt thì mặt trước của các tầng khác đều phủ kính đen một chiều lớn. Mặt bằng tầng trệt dành ra một khoảng sân sâu 2m để xe máy và tủ đồ cho khách, tiếp đến là bức tường kính lớn nơi cửa ra vào giúp người đi đường có thể nhìn thấy từng kệ mỹ phẩm bên trong. Trên ô văng bằng thép là một logo hình tròn nổi mạ vàng, với đèn led xanh lá gắn âm nền. Logo mang biểu tượng đầu nai đang hướng về bên trái, phần sừng nai đè lên vòng tròn, cách điệu vươn ra ngoài viền, bên cạnh là dòng chữ thương hiệu “THE PLANET”

Minh nhấp ngụm cà phê, không mảy may liếc qua người khách bên cạnh. Hắn là một tên dong dỏng cao, mặc quần tây bó với áo sơ mi bỏ thùng, tay đeo một chiếc vòng tết bởi các viên đá nhỏ nhiều màu sắc, khuôn mặt hắn phảng phất nét gì đó không thực và giả tạo.

“Anh là ai? Đến đây có chuyện gì thế?”

“Từ bao giờ mà Đồng Tháp lại gắt gao hơn cả Sài Gòn vậy?” Minh đáp lại. “Bến xe có ba người, mỗi góc phố đều có một người"

“Cũng chỉ để phòng hờ mấy gã lạ mặt như anh. Từ lúc anh xuống xe, bọn tôi đã để mắt tới rồi. Anh cứ hiên ngang đi lại, chẳng thèm ẩn đi huyền năng của mình, đến ngay một cửa hàng của tập đoàn. Rốt cuộc anh là ai và muốn gì?”

“Người cùng hội thôi.”

“Vậy sao? Cho tôi xem con dấu chứ?”

Minh khẽ lắc đầu, tay lắc lắc ly cà phê.

“Hoặc không thì phải dùng đến vũ lực rồi.”

Ở bên đường, Minh nhìn thấy hai tên khác đã xuất hiện, đeo mặt nạ, ẩn mình khỏi mắt thường và hừng hực huyền năng.

“Có cần thiết phải như vậy không anh bạn? Tập đoàn giấu cổ vật hay nhốt nhân loại từ hành tinh khác ở Đồng Tháp à?”

Gã đó im lặng không đáp. Minh nhấp nốt ngụm cà phê rồi gọi tính tiền. Khi bà chủ quán tiến ra đứng chắn anh và gã kia, Minh cúi người đưa tay vào trong balo. Một vật kim loại chạm vào tay anh, đó là con dao, gã kia giật bắn mình như đánh hơi được nguy hiểm. Hắn kết ấn bằng một tay, hoán đổi vị trí với bà chủ quán trong tích tắc và tung một đòn đá vào thẳng lưng Minh.

Minh ngã lăn xuống đất, vừa định nhổm người dậy thì hai tên bên đường đã lao đến giữa không trung, giáng nắm đấm xuống người anh. Mặt đá lát vỉa hè nứt mẻ, Minh úp mặt nằm gục. Bà chủ quán lẩn vào trong nhà, mấy người xung quanh cũng quay mặt đi chỗ khác. Một chiếc minivan màu trắng xuất hiện ngay trong tích tắc như chỉ đợi có thế. Đám người đeo mặt nạ lôi Minh lên xe và chở đến cổng trung chuyển. Quán cà phê nhanh chóng quay lại nhịp sống như chưa từng có cuộc ẩu đả vừa diễn ra.

Khi chiếc còng tay chạm mặt bàn kim loại, một giọng nói sắc lẹm vang lên:

“Mày là người của bên nào? Đang có âm mưu gì ở đây?”

Minh đã đã bị áp giải đến một gian phòng thẩm vấn, nằm trong cổng trung chuyển Cao Lãnh. Trong căn phòng là hai tên, một ngồi đối diện anh, một ngồi đi lại quanh phòng. Minh khó nhọc nói qua lớp vải của túi bịt mặt:

“Xin hãy tha cho tôi, tôi chỉ làm theo lệnh mà thôi!”

“Mày người của Q phải không?”

“Tôi không biết bọn thuê tôi là ai cả!”

“Thật vậy sao?”

Tên thẩm vấn rướn người lên tát vào mặt Minh: “Khôn hồn thì nói ra! Nói ra!”.

Sau một loạt bạt tai, Minh mếu máo lắc đầu: “Tha cho tôi đi mà, tôi không thể nói được, đây là thông tin tuyệt mật.”

Câu trả lời ấy như càng chọc tức thêm bọn chúng. Tên thẩm vấn hất mặt ra hiệu, gã còn lại bước đến chỗ Minh định dở đòn tra tấn. Chỉ đợi khi gã đó đến sát mặt bàn, không còn quan sát được khu vực chân của Minh nữa, anh dùng mũi giày trái cởi giày phải ra. Phần đầu chiếc vớ đã bị cắt rách, để lộ ngón chân cái.

Minh trượt dọc xuống lưng ghế, hạ trọng tâm, dùng chân đá văng mặt bàn lên, đẩy tên thẩm vấn ngã ngửa. Đòn đá theo quỹ đạo tìm đến mặt tên đang đứng sau lưng ghế, tựa như cú sút đạp xe lộn ngược của các cầu thủ bóng đá. Dù hắn kịp giơ tay lên đỡ, nhưng ngón chân cái của Minh đã chạm ngay phần thái dương, một dòng điện phóng ra khiến hắn lập tức bất tỉnh. Tên thẩm vấn vừa hất chiếc bàn sắt ra thì Minh cũng lao đến ngay trước mặt, anh vươn đôi tay đang bị còng, chạm vào trán đối phương. Không tránh khỏi số phận, hắn cũng ngất lịm trong tích tắc. Minh lần mò chìa khoá trên người hai tên đó rồi khéo léo gỡ còng tay cho mình, sau đó là tháo túi che mặt xuống. Anh đã hạ gục cả hai chỉ trong nháy mắt, dù không có tầm nhìn lẫn đôi tay bị khoá.

Minh nhét đống quần áo bị lục tung vào balo, mở cửa phòng thẩm vấn. Tên gác cửa đang bỏ viên kẹo vô miệng thì giật mình hoảng loạn, chưa kịp vận huyền năng đã bị đánh gục trong một đòn. Minh lấy mặt nạ của hắn đeo lên, tay kết thủ ấn:

< Kỹ nghệ múa bóng, lồng giam >

Bóng dưới chân anh run rẩy, lõm xuống mặt sàn như đang mở ra không gian khác. Một bàn tay với lên, bám lấy chân Minh.

“Gà Trống Trắng phải không? Mày đổi mặt nạ à?”

Một ngạ quỷ ngoi lên từ bóng Minh, quanh người bị trói bởi những sợi dây thừng tạo bằng bóng. Nó có cái đầu hói nặng, chỉ còn lún phún tóc, miệng cười nham nhở với hai cái răng nanh mọc ngược đâm vào má. Làn da màu tím than của nó làm nổi bật cặp mắt xanh dương sáng rực, ánh lên vẻ ranh mãnh. Đôi tay đang bám lấy chân Minh thì gầy gò toàn da bọc xương.

“Thuật của mày dở lắm Gà Trống ạ, dưới đó chẳng thoải mái tí nào, sao mày không cải thiện thêm cho tao được nhờ?”

“Nhốt mày chỉ cần nhiêu đó là đủ. Giờ thì quét xem trong toà nhà này có Phi không?”

“Thằng Phi sao? Nó thèm nhìn mặt mày nữa à?”

“Chuyện của bọn tao. Đừng hỏi nhiều! Quét và tìm đi!”

“Tao không làm, tao không muốn ăn gà rán nữa!”

Nó siết lấy chân Minh, mắt trừng lên tức giận. Minh gãi đầu tặc lưỡi, thở dài làm bộ thương lượng:

“Được rồi, được rồi! Lần tới tao sẽ cho mày một tảng thịt chân gio.”

“Hề hề… Mày nói đó nhá!” Ngạ quỷ liếm mép bằng cái lưỡi dài ngoằng nhớp nháp “Thằng Phi ở tầng hai, hành lang phía Đông bên ngoài toà nhà. Nếu tao là mày, tao sẽ không làm phiền nó lúc này đâu!”

Dứt lời, ngạ quỷ buông chân Minh ra, chậm rãi lặn xuống dưới bóng.

Minh men theo hành lang, đi qua hai tầng cầu thang. Cứ mỗi một kẻ đứng gác chạm mặt, là lại thêm một người khuỵu xuống. Anh đẩy cánh cửa exit ra, bên ngoài là ban công tầng hai phóng tầm mắt xuống một khoảng sân rộng đậu nhiều container. Xa xa là tường rào với vài kẻ đeo mặt nạ đang đi lại quan sát. Minh đang đắn đo, không biết mình sẽ mở lời với Phi thế nào, dù trước đó anh đã nghĩ rất nhiều đến viễn cảnh này. Những áng mây nơi góc trời xà xuống, nhón chân chậm rãi trên rừng cây trải khắp lưng đồi, nom thật nhẹ nhàng, chẳng giống với lòng Minh lúc này. Vào đêm ấy, khi vừa về nhà sau bữa tối, Minh đưa Mẫn vào phòng nghỉ ngơi. Number 47 đã đứng sẵn ở góc ban công, báo với anh về cái chết của John. Anh đã không tin vào tai mình cho đến khi gặp Phi ở trạm trung chuyển, ánh mắt hận thù và những lời buộc tội của người đàn anh thân thiết khiến Minh như khuỵu xuống vì đau đớn.

Minh nuốt khan, nhìn dàn container bên dưới sân, tay khẽ xoay xoay chiếc nhẫn trên ngón áp út. Anh bước đến gian phòng thứ ba nằm bên trái từ cửa exit. Anh chạm tay vào nắm cửa, dòng huyền năng chảy ra bỗng va đập với lượng huyền năng đã gài vào sẵn ổ khoá. Minh gồng người, nhắm mắt, cảm nhận từng kết cấu vật lý lẫn các cơ quan được biến hoá thêm, nhưng vẫn không được. Anh thử thêm vài thuật khác lẫn những cách tiếp cận mới, sau một hồi tập trung cao độ, chốt khoá đã được mở. Anh định đẩy cửa bước vào thì khựng lại khi bất giác nghe thấy âm thanh bên trong.

Tiếng thở gấp gáp của đàn ông, lẫn với tiếng rên rỉ của phụ nữ:

“Nhanh hơn, ngoáy đi!”

“A…chú ơi… chú ơi… Cháu không chịu được nữa…”

“Đúng rồi, cứ như vậy, như vậy…”

Minh bỏ tay nắm cửa ra, tựa lưng vào tường chờ đợi. Hoá ra đây là lý do tên ngạ quỷ lúc nãy khuyên không nên gặp Phi vào bây giờ.

Chốc sau, một cô bé tóc ngắn ngang vai, chạc tuổi sinh viên bước ra. Áo sơ mi trắng thì xộc xệch cài vội nút, váy bút chì đen ngắn cũn cỡ vẫn chưa kéo hết khoá eo, đó là đồng phục nhân viên bán hàng của chuỗi mỹ phẩm The Planet. Mặt cô bé vẫn còn ửng đỏ, chán lấm tấm mồ hôi với hơi thở gấp giấu dưới lồng ngực phập phồng. Cô bé không thấy Minh vì anh đã ẩn mình dưới dòng huyền năng.

Minh chặn cánh cửa đang khép, chậm rãi bước vào. Căn phòng tối đèn, không chút ánh sáng mặt trời, dậy mùi tinh dịch xen lẫn nước hoa và da thịt phụ nữ. Sảnh vào là một lối đi hẹp trước nhà vệ sinh và kệ giày. Khi vừa bước qua chiếc tủ lạnh nhỏ thì gai tóc anh dựng đứng, một chiếc đao lớn chém xuống trước mặt anh.

Ở góc phòng, một Atula cao hơn 3m đang ngồi khom lưng. Da hắn vàng đỏ như đồng thau, mình mặc giáp trang trí bằng sọ người, tay cầm đao có cán dài. Khuôn mặt hắn hung tợn với lông mày vểnh, mũi hếch, răng nanh dài chấm cằm, tóc tết thành dây vắt trước ngực. Hắn trừng cặp mắt vàng rực sáng đe doạ Minh. Anh lùi lại sau phía tủ lạnh mini, tay phóng ra một lưỡi dao bằng điện nhọn hoắt, có ánh sáng lập loè phả lên tường nhà tắm. Cả hai thủ thế như chỉ đợi một động tĩnh của đối phương là sẽ phá tung căn phòng này lên.

“Dừng lại!" Một giọng đàn ông mỏng cất lên từ cuối phòng, âm vực hơi cao, có chút khàn.

Atula nhấc thanh đao lên vai, ánh mắt sáng rực ánh vàng vẫn không dời Minh. Anh cũng hoá giải lưỡi dao bằng điện rồi tiến lên phía trước, định cất tiếng chào nhưng không biết nói gì nên chỉ khẽ cúi đầu. Từ góc phòng, một bóng người dần xuất hiện kèm theo tiếng cọt kẹt của kim loại. Ông ta đã mất hai tay lẫn hai chân, chỉ mặc một chiếc quần lót xám, đang ngồi ngả mình về một bên của xe lăn. Nom tuổi thì chạc ngoài 30, trán cao hói nhẹ, tóc dài mềm xoã lưa thưa trước mặt. Môi của ông ta mỏng, sống mũi cao, ánh mắt sắc lẹm nhưng ánh lên đôi nét u tối.

“Mày đến đây để giết tao à, Gà Trống Trắng? Mày đổi phe rồi sao?”

Minh khẽ lắc đầu, cố nặn lên một nụ cười nhưng không nổi.

Chiếc xe lăn tự di chuyển về phía trước như có một bàn tay vô hình đang đẩy. Trên mặt giường gần đấy là một khay nhôm với ít lá cần và vài túi zip không.

“Mày biết thứ tồi tệ nhất khi bị tàn phế là gì không? Trước đây tao cứ nghĩ rằng đó là cảm giác ngứa ở một bộ phận nào đó, cho dù nó không còn tồn tại. Kiểu mày cảm thấy ngứa ở cái chân đã cụt, mày muốn với tay ra gãi, đoán xem, cái tay của mày cũng mất tiên sư nó rồi.” Phi cười: “Công nhận rằng cảm giác đó tệ thật. Nhưng giờ thì tao biết thứ gì tệ hơn rồi, mày biết không, đó là mấy trò đùa về bọn tàn phế mà hồi trước tao hay nói, giờ tao ngẫm lại nó còn buồn cười hơn cả khi xưa.”

Minh không đáp lại, chỉ cúi mặt, đánh mắt nhìn quanh phòng.

“Sao vậy? Thằng Minh hoạt bát ngày thường thích đùa cợt đâu rồi?”

“Em vẫn vậy thôi.”

“Thế à, nhìn cái mặt nạ này. Xem chừng một thời gian làm lao công vẫn không thui chột đi khả năng của mày nhỉ?”

“Bọn nhóc canh gác này cũng thường thôi!”

“Phải rồi, hạng tép riu. Xưa tao với mày còn xử cả khối thằng dữ tợn hơn thế nhiều.”

“Dạ,”

“Ngay từ những ngày đầu gặp mày, tao đã thấy mày không phù hợp để làm một lao công. Một công việc tẻ nhạt và lãng phí tài năng. Chắc tao cũng kể hoài, tao là một trong những thằng tán thành việc đổi vị trí cho mày đấy.”

“Vâng, anh nhắc hoài, cơ mà trục xuất sư cũng không tệ đến thế, em được chủ động hơn, cũng có nhiều thời gian rảnh hơn trước.”

“Khà khà… Mày nói giống y như lời thằng John hay nói…”

Phi ngửa cổ ra thành ghế, nhìn vào một điểm vô định trên trần nhà. Cả hai đều im lặng, dẫu chỉ giây lát nhưng không khí lại ngượng nghịu vô cùng. Minh miễn cưỡng đổi chủ đề.

“Có một Atula lúc nào cũng kè kè như bảo mẫu bên cạnh như vậy, cảm giác có thú vị không anh?”

“Ban đầu thì phiền chết đi được, nó cứ nhìn chằm chằm tao mỗi lúc tao chơi gái. Lúc vào đồ có nó bên cạnh cũng dễ bad trip nữa. Nhưng một thời gian là quen, giờ tao cũng chẳng để tâm đến nó. Thôi xem như là tận hưởng cái đặc quyền bảo vệ mà bao năm cày cuốc có được.”

“Khu Cao Lãnh, Đồng Tháp xem bộ cũng thắt chặt an ninh phết anh nhỉ. Khác gì giai đoạn chiến tranh khi xưa đâu?”

“Mày định hỏi xem có liên quan gì đến việc tao về hưu ở đây phải không? Đừng bày mấy trò nghiệp vụ ấy với tao. Nói thẳng ra thì chẳng có gì là tình cờ cả, The Planet không thể đánh cược hết vào mày được Minh à, quá rủi ro! Tao và đám lãnh đạo cũng biết thừa mày chẳng còn mặn mà cống hiến như xưa…”

“Vậy nên anh về đây để hỗ trợ mấy dự án về cổ vật à? Hay hợp tác với nhân loại từ hành tinh khác?”

“Chuyện đó là hiển nhiên, tập đoàn nào cũng đầu tư vào các cuộc chơi như vậy cả. Nhưng tao chỉ nói đến thế thôi.”

“Em cũng chẳng tò mò gì cả. Chỉ tán gẫu thế thôi.”

Phi dùng cái nhìn sắc lẹm hướng vào ánh mắt của Minh qua lớp mặt nạ.

“Mày chỉ đến đây để tán gẫu?”

Chiếc xe lăn đổi hướng, tiến về phía cửa sổ. Lớp màn cản sáng được một bàn tay vô hình kéo ra, chỉ chừa lại lớp voan mỏng dẫn sáng vào căn phòng nhỏ bừa bộn. Trên bàn, tủ và mặt sàn là vỏ hộp đồ ăn, quần áo, chai nhựa và các hộp giấy được niêm phong xếp thành chồng.

“Tao tưởng những thứ cần tán gẫu đều đã nói hết vào 2 năm trước, khi thằng John chết và tao ra nông nỗi này.”

“Em xin lỗi…” Minh nuốt khan, khó nhọc nặn ra từng chữ.

Phi thở dài, hàng chân mày nhíu lại. Không khí trong phòng trở nên đặc sệt, các vật dụng bỗng khẽ rung lắc.

“Em đã lần mò được rồi! Tung tích của Đoạ Thần 2012. Kẻ đã gây ra tất cả mọi thứ cho chúng ta.” Minh lấy thỏi sắt từ trong ba lô ra, giơ lên trước mặt.

“Mày vẫn chưa từ bỏ việc tìm kiếm sao? Nó thì có ích gì hả Minh?”

“Em cũng không biết, nhưng đó là lẽ sống duy nhất của em.”

Bạn đang đọc Những Thế Kỷ Buồn sáng tác bởi trdanghuy
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi trdanghuy
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.