Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Riêu cá

Tiểu thuyết gốc · 1947 chữ

Người đàn ông vẫy tay, buông một câu chào xã giao cho có lệ. Đáp lại đó cũng là một cái gật đầu lịch sự từ Minh. Nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt tìu tuỵ và hốc mắt sâu hoắm của anh, người đàn ông nghệt ra, nghi hoặc, rồi lẩn vào nhà. Minh đứng trước cổng, rêu đã mọc xanh chân cột của cổng và mặt tường hàng rào. Anh lục tìm chìa khoá, hết túi quần, áo khoác rồi lại đến balo.

“Ừ nhỉ, mình làm mất chìa lâu rồi mà” - Anh tự cười mình bằng một cái thở dài

Minh nắm lấy ổ khoá, vận huyền năng, tiếng kim loại bật ra nghe thật giòn tai. Khoảng vườn hai bên lối vào đã um tùm cỏ, mấy tảng đá lát thành lối đều khuất dạng sau tán cây, còn lòng hồ gần hiên nhà thì đã cạn nước từ bao giờ. Minh làm lại trò ảo thuật với ổ khoá nhà, rồi hít sâu vặn cửa bước vào.

Căn phòng dẫu đã kéo kín rèm, đóng chặt cửa, nhưng những đồ vật, khung cảnh vẫn gợi cho anh về một chốn thanh bình từng ngập gió và ánh nắng dịu dàng. Minh thấy mình lạc lõng giữa những kỷ niệm bủa vây. Anh quyết định không bật đèn, bước nhanh qua phòng khách, bỏ qua phòng ngủ đã khoá chặt cửa. Trước bồn rửa ở nhà vệ sinh là ba túi giặt sấy, hai chiếc va li chất đầy quần áo, một giỏ đồ bẩn. Anh lấy từ túi bóng ra mớ quần áo đã mặc, đổ vào giỏ đồ bẩn đầy ắp, rồi vơ đại mấy bộ từ vali để nhét vào balo.

Minh mở tủ lạnh lấy một lon bò sốt đậu đóng hộp, khui nắp, bỏ vào lò vi sóng. Anh ngồi xuống sàn, tựa lưng vào tủ bếp, mở điện thoại để đặt vé xe, chuyến sớm nhất đi Đồng Tháp. Bóng anh đổ trên mặt tường đối diện, gãy khúc ở chân tường, rồi trườn bò tóm lấy gót giày anh. Như một thói quen, tay Minh lại lần mò đến chiếc nhẫn trên ngón áp út. Nó lấp lánh, phản chiếu lại ánh đèn của tủ bếp, trên mặt nhẫn khắc “M&M”, như tên một hãng kẹo sữa chocolate. Minh bật cười vì một câu đùa trong quá khứ hiện lại. Nhưng sợi vui vừa mảnh vừa căng, chỉ kéo là đứt. Ngay tức khắc cơn nhói lòng, tủi thân rơi bộp xuống người Minh, anh nghiến răng chống cự, giữ cho mình khỏi mếu máo, rưng rưng. Khi không thể ngăn cảm xúc lại nữa, anh thả cho những hình ảnh tràn vào tâm trí mình, lòng anh thắt lại. Anh siết chặt nắm tay, vùi mình vào đầu gối.

Căn bếp ám mùi cay của sa tế, Minh đang cặm cụi thái hành trên chiếc thớt nhựa màu hồng có hình bông hoa. Chiếc thớt chẳng ăn nhập gì với nội thất căn bếp, lại vừa quá nhỏ, nhưng Minh luôn dùng nó mỗi khi cần:

“Chị Mẫn đâu rồi? Con vào đây nấu thay chị hả?”

Con mèo tam thể lim dim mắt, dụi đầu vào chân anh đòi ăn.

“Mẫn ơi, anh cho hành vào nhé?”

Không thấy ai trả lời, Minh gạt đống hành trên thớt vào nồi riêu cá, vặn nhỏ lửa và ra ngoài phòng khách. Mẫn đang đứng đó, vẫn còn mặc tạp dề, tay trái cầm đũa bếp, tay phải cầm muôi canh. Cô đứng sau ghế sofa, mắt dán vào TV:

“Anh ơi, Guts tội nghiệp quá!” - Hoá ra Mẫn đang xem anime.

Minh day trán cười trừ, lại gần ôm cô vào lòng. Mẫn trước giờ chỉ xem Đô rê mon, Shin cậu bé bút chì hay Ninja loạn thị, những bộ hoạt hình rất nhẹ nhàng và vui tươi. Nhưng vừa rồi có cô bạn giới thiệu cho Berserk, thế là cô cày ngày cày đêm. Mỗi khi xem phim, bất kể từ chính kịch, tài liệu, kinh dị đến hoạt hình, cảm xúc của Mẫn đều như bị cuốn theo nhân vật. Có lúc cô phẫn nộ dậm chân trên sàn, có lúc cô sung sướng ríu rít cả hôm sau, có lúc thì khóc thút thít cuộn mình trong chăn. Minh vừa thấy buồn cười, vừa thấy đáng yêu.

“Còn nồi riêu cá thì sao? Nó cũng rất tội nghiệp đó!”

“Thật vậy sao anh?”

“Thật chứ, bọn nó đang khóc đợi em vào đấy! Nãy anh thái hành, nhìn bọn nó khóc anh cũng rưng rức khóc theo”

“Anh lại trêu em, anh thái hành nên mới cay mắt đấy!”

“Vậy à, chết thật. Nhưng mà có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu, em phải vô đây khóc cùng anh!”

Mẫn bĩu môi, phồng má:

“Tưởng gì chứ riêu cá em nấu cái một. Anh thái hành xong rồi phải không? Giờ anh chỉ cần ngồi đây, trên chiếc sofa mềm mại này, xem phim và chờ em bưng đồ ăn ra thôi. Hãy cứ để việc khổ cực chiến đấu lại cho em.”

“Em đang nói thật hay hờn dỗi anh vậy?”

“Kim tự tháp là do UFO hay người Ai Cập xây dựng?”

Minh nhún vai lắc đầu.

“Đúng vậy, cả hai đều là một bí mật mà anh không tài nào biết được đâu!”

“Dẫu thật hay không anh vẫn sẽ cùng em chiến đấu, vào bếp đánh bại nồi riêu cá.”

“Quân tử!”

“Rất quân tử!”

“Nhưng anh đừng tắt TV nhá, em để đó nghe tiếng”

“Chỉ nghe tiếng thôi?”

“Chỉ nghe tiếng thôi!”

“Rồi tối em cũng xem lại phải không?”

Mẫn rướn ánh mắt nài nỉ về phía Minh:

“Vậy tối em sẽ xem mỗi hình thôi"

Minh bật cười, xoa đầu Mẫn. Đối với Minh, ánh mắt cô như một viên nước đá trong veo giữa lòng ly rượu mạnh, vừa thuần khiết, vừa dịu dàng:

“Để đó anh làm luôn cho, anh có xem video hướng dẫn rồi”

“Anh sẽ nấu thành nồi cháo cá mất”

“Có cơm ăn cơm, có cháo ăn cháo”

“Mà không được đâu, hôm nay đến em nấu chính. Coi như đây là phần thưởng cao quý cho anh!”

“Vậy sao?”

“Vì anh đã tắm cho Miu Miu chiều hôm qua, rồi còn bị cào nữa. Vô cùng xứng đáng! Em hơi bị công tư phân minh.”

“Quả là độ lượng, thưởng phạt rõ ràng!”

“Còn phải nói!”

“Thế anh phải làm gì để được phạt đây?”

Mẫn lườm một cái hờn dỗi, nhéo Minh đau điếng rồi chuồn vào bếp. Minh nhăn mặt suýt xoa, cầm lấy remote để tăng âm lượng lên.

Ánh nắng nhẹ nhàng, mân mê dải rèm cửa, cứ chốc chốc lại khẽ bay. Trên vách tường cạnh bếp, Miu Miu đã nhảy lên từ lúc nào, miệng kêu hoài không ngớt. Minh chùi chân lên mặt thảm ở phòng khách, cảm nhận từng sợi bông dụi đầu vào chân mình, trong lòng anh thấy thật giản dị và bình yên. Cách anh chỉ ba bước chân, đang đứng trong căn bếp ấy vật lộn với nồi riêu cá, tai thì nghe ngóng tiếng TV, chính là người phụ nữ anh muốn che chở cả đời.

“Ting”

Âm báo của lò vi sóng lay Minh trở về thực tại, nơi căn bếp tối tăm và hiu quạnh. Vẫn chỉ có Minh và bóng anh nằm gãy chân tường. Minh thở dài thườn thượt, ăn hết hộp bò rồi xách balo lên rời đi.

= = =

Chiếc hồ bơi cạn nằm ở giữa gian phòng lớn với bốn khán đài 2 tầng bao quanh. Nó đã từ lâu không còn dùng cho mục đích bơi lội, được The Planet mua lại và xây dựng thành một cổng trung chuyển. Giữa lòng hồ, có một ông lão đang cặm cụi lau đi vết máu trên mặt gạch men. Ông dắt bên hông ông có chiếc đài mini đang phát liên khúc nhạc tiền chiến quen thuộc. Lại một đêm tẻ nhạt đối với ông. Khi vũng máu cuối cùng được lau sạch, ông lão lao công vươn vai như tán thưởng chiếc lưng già cỗi của mình. Trớ trêu thay, từ hư không, một loạt tia máu phóng ra tung toé, kéo theo một bãi máu và nội tạng hiện ra giữa lòng hồ, ngay chỗ chuyển tiếp độ sâu từ một mét rưỡi qua hai mét. Trên bãi máu là một người đeo mặt nạ đang hấp hối, với thân dưới bị xé toạc.

Có ba người nhảy từ khán đài xuống, hai người ngồi ở băng ghế gần đó cũng tiến lại. Gã cao kều đeo mặt nạ hình lạc đà ghé sát mặt và hỏi kẻ đang nằm. Sau một lúc hắn đứng lên và thông báo:

“Hắn bỏ chạy khỏi một nhiệm vụ. Một tên Đoạ Thần xuất hiện”

Tất cả đều sững người. Gã lạc đà ra lệnh:

“Báo lên tập đoàn đưa ba nhóm xuống cổng trung chuyển Củ Chi”

Một lát sau, một nhóm gồm 15 người lần lượt hiện ra giữa lòng chiếc hồ bơi cạn. Tất cả đều đeo mặt nạ với các hình dạng khác nhau, một số mang vũ khí như kiếm, súng, giáo, mác, một số chỉ có tay không.

“Báo cáo tình hình đi!” - Một gã đeo mặt nạ có chất liệu như nham thạch tiến ra từ nhóm người, hắn mặc một chiếc ba lỗ đi kèm quần thun thể thao.

“Đây là người của bên chúng tôi, đang thực hiện nhiệm vụ trục xuất ‘Xà Nữ’ một ác quỷ cấp 2.”

Gã nham thạch cúi xuống, ngó kẻ xấu số chỉ còn thân trên. Hắn đã ngất lịm, bên cạnh là hai người khác đang ra sức chữa trị bằng huyền năng. Tên lạc đà đưa tờ bụi bẩn ra:

“Tầm 10 phút trước, hắn bỏ trốn về cổng trung chuyển trong tình trạng bị xé toạc nửa dưới. Trước khi hôn mê hắn nói đã là chạm trán một Đoạ Thần.”

“Kiểm tra ký ức chưa?” - Gã nham thạch nhận lấy tờ bụi bẩn, vận huyền năng, tâm trí gã đón nhận những hình ảnh về cảnh vật và hình dáng của ác quỷ mang tên ‘Xà Nữ’.

“Đã kiểm tra, tất cả đều là thật.”

“Địa điểm ở đâu?”

“Xã Tân Thông Hội, cách đây 5 phút đi xe. Chúng tôi đã chuẩn bị ba xe bán tải, đang nổ máy đậu trước cửa!”

“Di tán khu vực đó chưa?”

“Nơi đó dân cư tương đối thưa thớt, đa số hộ dân ở ngoài rìa đã bị bên chúng tôi đã gây mê. Công an huyện và công an xã đã được thông báo là không can thiệp dù bất cứ lý do gì. Tuy nhiên vẫn còn ba hộ dân tầm 13 người ở gần sát khu vực Đoạ Thần xuất hiện thì chưa thể tiếp cận.”

“Không sao, số lượng ít không đáng quan tâm.”

Gã nham thạch quay về phía nhóm người, hai tay chắp sau lưng, lớn giọng:

“Tất cả chú ý! Mục tiêu của chúng ta là một ác quỷ cấp 2 và một Đoạ Thần, nhiệm vụ là tiêu diệt toàn bộ! Không thực hiện hành vi giải cứu hay sơ tán dân thường, cho phép gây thương vong lên dân thường nếu cần thiết khi giao tranh. Hãy cẩn trọng cao độ, sẵn sàng cho tình huống tệ nhất là hy sinh! Không được phép dịch chuyển bỏ trốn, mọi hành vi bỏ trốn đều tương đương với cái chết.”

Bạn đang đọc Những Thế Kỷ Buồn sáng tác bởi trdanghuy
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi trdanghuy
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.