Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1124 chữ

Năm Nguyên Thú thứ tám, quận Trần Lưu, huyện Nhạc Đình, thôn Tiểu Nguyên.

Tiết trời đầu thu tháng chín, bầu trời xanh thẫm trong vắt, mặt trời to lớn phơi nắng nơi sơn thôn nhỏ bé hẻo lánh, ve Sầu trên cây vẫn còn đang liều mạng ca hát.

Dưới gốc đại thụ bên bờ sông Khê Lăng ở đầu thôn, tiểu nhi tử nhà họ Tống - Tống Diên Niên đang ngồi chồm hổm trên mặt đất, nhìn vây cá ở trên mặt nước cứ như lò vi ba, không tiếng động thở dài.

Ngồi xổm một lúc thấy mệt rồi, lại tùy ý nằm ở trên một tảng đá lớn, hai mắt trống rỗng ngẩn ngơ.

Đi đến niên đại này cũng đã bốn năm rồi, năm nay y cũng đã bốn tuổi, trải qua khoảng thời gian từ khi được sinh ra tới nay, ngoại trừ hoảng sợ lúc cử động tay chân, cho dù có nói cái gì cũng toàn là hu hu oe oe khóc lóc lung tung, hiện tại Tống Diên Niên bốn tuổi cũng đã tự động trưởng thành rồi, ngoại trừ ăn uống vui chơi, là thời điểm nên suy nghĩ về một ít vấn đề thâm sâu.

Ví dụ như, nên làm thế nào để cho gia đình nghèo khó này của y, tạo ra được chút ít tài phú, chưa nói nhiều nhặn gì, ít nhất cũng phải chạy theo con đường khá giả một chút.

Nghĩ tới nghĩ lui, Tống Diên Niên cũng không nghĩ ra chủ ý gì, chỉ cảm thấy đầu càng đau.

“Cái thứ canh Mạnh Bà kém chất lượng này!” Tống Diên Niên thấp giọng phỉ nhổ.

Không sai, y vẫn còn giữ lại được một ít ký ức của tiền kiếp, nhưng không nhiều lắm, như việc kiếp trước y là ai, làm việc gì, y hoàn toàn không nhớ rõ.

Nhưng cố tình y vẫn nhớ rõ cuộc sống kiếp trước không hề gian khổ như thế này.

Nói đến gia đình cả đời này của y, nhà lão Tống, đúng thật là nghèo thôi rồi.

Đương nhiên ở trong mắt Tống Diên Niên, không đơn giản chỉ có mỗi nhà y nghèo, cả thôn cũng không giàu có gì.

Y nhớ lại cú sốc của mình khi được cha bế đi dạo cũng như lần đầu tiên nhìn thấy toàn cảnh ngôi làng.

Trên thế giới này, thì ra vẫn còn có nơi nghèo khổ như vậy hay sao!

Đập vào mắt toàn là mấy căn nhà xập xệ xây bằng bùn vàng cỏ nát, thỉnh thoảng cũng có điểm xuyết mấy căn nhà làm bằng gỗ ở bên trong, coi như là nhà giàu trong thôn.

Còn những tòa nhà cao tầng thì sao? Cao ốc đâu hết cả rồi? Còn cả giao thông tắc nghẽn làm cho con người ta chửi thề nữa?

Không được nữa thì chí ít cũng phải có nhà nông gạch xanh ngói xanh chứ!

Rồi từ từ, y cảm thấy, hẳn là y đã không còn ở trong thời đại vốn có nữa.

Nhiều hơn, y cũng nghĩ không hiểu, suy nghĩ nhiều não sẽ đau.

Trong lòng lại oán giận canh Mạnh bà chất lượng không đạt tiêu chuẩn.

Những ký ức kia ngoại trừ làm cho y thêm phiền lòng, cũng chẳng còn tác dụng gì khác cả. Còn chả bằng không có, ít nhất như thế thì y còn có thể làm một đứa nhóc không lo không nghĩ.

“Cu Niên, lại nghịch nước chung đi?” Trong con sông ở phía xa, đồng bọn gọi lớn về phía Tống Diên Niên ở trên bờ.

“Không thích.” Tống Diên Niên từ chối, suy nghĩ một chút, tốt bụng nhắc nhở.

“Tốt nhất là các ngươi nên lẹ lẹ cái chân lên một chút đi, cẩn thận bị đánh đấy, người lớn sắp tới rồi.”

“Không đâu.” Những đứa trẻ khác suỵt y, “Bọn họ đều bận rộn ở dưới ruộng rồi.”

“Không, họ đang đến gần rồi đấy, ta nghe thấy tiếng bước chân.” Lỗ tai của Tống Diên Niên khẽ giật, trong lòng yên lặng trở lại.

Nói ra mọi người cũng sẽ không tin lỗ tai của y thính như thế, tất nhiên, Tống Diên Niên cũng không muốn cứ thế nói ra, y cũng không muốn khiến cho người khác cảm thấy mình không giống với mọi người.

“Cu Niên là kẻ nhát gan, mẹ nó không cho nó xuống sông nghịch nước, nó cũng không dám. Để cho nó chơi bùn đi, chúng ta tự chơi!”

“Đúng vậy đúng vậy, Cu Niên nghe lời mẹ nó nhất.”

Đại Hổ lớn lên vừa đen vừa cường tráng lại càng lớn tiếng cười hét lên, mấy đồng bọn nhỏ bên cạnh chỉ sợ không loạn nói hùa theo.

Trong lúc nói đùa, mấy đứa nhóc có lớn có nhỏ dùng sức vỗ mặt sông, đập ra bọt nước lớn hơn nữa.

Rất nhanh lại loạn thành một đoàn.

Tống Diên Niên mới không thèm để ý tới lời khiêu khích của bọn nó, xê dịch cái mông nóng hôi hổi ngồi xuống, nương theo tảng đá bên kia mang đến cho y một chút cảm giác lạnh lẽo.

Cha mẹ y đúng thật là cưng y như trân bảo, chuyện này cũng có nguyên do sâu xa cả, y cũng có thể hiểu được vì sao cha mẹ lại trông chừng y chặt chẽ đến thế.

Lại nói tiếp mấy đời nhà họ Tống ở trong thôn cũng coi như là một gia đình giàu có.

Đương nhiên, nơi này dù có giàu cũng chẳng đến lượt nhà y có tiền, mà là ý trên mặt chữ, nhà của y nhân khẩu nhiều.

Mấy chục năm trước thời thế không tốt, lão Thiên gia không ban cơm cho ăn, tai họa nổi lên bốn phía, từ đời thái gia gia của y đã di chuyển chạy nạn khắp nơi, phải rất vất vả mới ổn định lại được trong thôn Tiểu Nguyên hẻo lánh này.

Thôn Tiểu Nguyên tuy rằng hẻo lánh, nhưng lại có thế tựa núi nhìn sông, khí hậu dễ chịu, chỉ cần cần cù, sẽ không làm bản thân chết đói được.

Mà thái gia gia đã trải qua trận chạy nạn, coi trọng nhất chính là việc không bị đói.

Chạy nạn đến lúc cuối, một người có thể đại biểu cho cả nhà của thái gia gia, trong cuộc đời sau này coi trọng nhất chính là khai chi tán diệp, lời thường treo trong miệng nhất là tuyệt đối không thể không có đời sau, nếu không thì chính là không xứng đáng với liệt tổ liệt tông.

Bạn đang đọc Những Ngày Tháng Làm Huyện Lệnh Trong Truyện Thần Quái của Đại Thế Giới

Truyện Những Ngày Tháng Làm Huyện Lệnh Trong Truyện Thần Quái tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi SuiCaoY
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.