Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tham Quan Vườn Cây Ăn Trái

Tiểu thuyết gốc · 2964 chữ

Câu chuyện này xảy ra với 1 bạn học sinh cấp 3. Đây là câu chuyện mà cậu ta kể lại. Có lẽ bạn không tin.

Ghi chú: tình tiết và nhân vật cùng địa phương trong chuyện là hư cấu.

——

Tôi thầm lảm nhảm vì chán ghét cái năm lớp 10 này. Vô cấp 3 trường cũng chẳng khá hơn là mấy. Cũng là ngôi trường trong huyện, bạn bè toàn mấy gương mặt cũ. Không có hoạt động gì ngoài học. Giờ tệ hơn là lấy sân đá banh cũng không được. Thầy hiệu trưởng bảo cấm làm ồn cho lớp 12 học thi. Trường nhỏ xíu nên vậy đó. Rồi cũng mấy vụ học ngoại khóa đi thực tế kèm hướng nghiệp mà trường bày đặt. Hết tham quan nhà máy thì tham quan công xưởng. Và giờ thì tham quan vườn cây ăn trái. Trong tỉnh thì đâu chẳng có nhà xưởng, vừa rẻ vừa tiện cho nhà trường và thầy cô. Lần trước nhà máy với công xưởng thì họ dẫn đi để người quản đốc đó tự giới thiệu hết 1 lượt từ quy trình đến công nghệ. Nghe cũng vẫn là mấy vụ công ngiệp nặng làm như tương lai cả đám học rồi ra đó hết hay sao ấy. Còn mệt mỏi là tự cuốc xe đi rồi tự mang nước uống với thức ăn. Nên cứ điểm danh xong là nhiều đứa chuồn. Hay về hẳn trường rồi có thể tụ tập ở quán xá nào đó, ngồi trong chỗ chơi game hay được 1 hiệp bắn game cũng đỡ. Lần đi vườn cây ăn trái là siêu chán. Mấy bạn nữ còn thè lưỡi ra luôn. Cũng đúng, ở đây nah2 ai chẳng có vườn tược này nọ, vậy còn đi tham quan làm gì. Thằng bạn tôi còn cười bảo lần tới chắc đi coi trại chăn nuôi, bảo đảm. Cả đám phì cười với nhau vậy thôi.

Cũng chẳng đi đâu xa. Tới ngay vườn chú Ba Cẩm. Có cái biển to dựng ngay góc cây dừa đề ‘Vườn Cây Ăn Trái Ba Cẩm’. Mấy năm nay có phong trào du lịch miền Tây. Nói thiệt cũng nhiều dân du lịch đến huyện của chúng tôi lắm. Nhất là tham quan nhà vườn hay đi mấy tour du lịch sông nước miền quê. Nhà nào cũng mở mấy kiểu cho khách tham quan luôn. Họ hay tới mua trái cây với mấy cái đặc sản. Nhiều khi có cả du khách nước ngoài nữa. Chúng tôi thì còn lạ gì mấy cái vườn tược này. Nhiều đứa bà con với chú Ba Cẩm, nói thiệt tuần nào chẳng qua lại. Cả bọn định điểm danh xong thì chuồn cho rồi. Ấy vậy mà xui hôm đó có 2 ông thầy lận. Hai lớp đi chung 2 ông thầy chủ nhiệm. Thầy tôi nổi tiếng dữ nhất khối còn bảo cả đám phải tham quan đủ 2 tiếng đồng hồ. Cả đám phản đối lắm bị thầy quát còn bảo vườn trái cây Ba Cẩm từng lên clip của du khách nước ngoài, còn có bếp ăn miệt vườn, du khách rất thích hình thức này, giờ nhiều hộ mở lắm, cả đám phải coi rồi học hỏi trao đổi. Cả đám chẳng chờ nghe hết là thấy oải rồi. Thế là 2 ông thầy này như canh cả đám đó, thầy chủ nhiệm lớp 10A2 còn ngồi ở ngoài bảo không đi vì mệt. Ông thầy này thì già nhất khối, hay ậm ừ qua loa chứ dạy môn Hóa, đúng là ác chết, kêu lên bảng giải bài hay quát mắng lắm. Tiết của ông này cả đám chỉ hy vọng đừng bị vịn. Giờ ông ta ngồi hẳn ở phẳng, cái chòi biến tấu kiểu nhà hàng miệt vườn, có bàn ghế đầy đủ. Chú Ba Cẩm lại chẳng có ở nhà. Thằng bạn tôi nói giờ này chắc chú Ba lái xe chở chôm chôm đi rồi. Hời, thế thì đến làm gì. Thầy còn bảo các em cứ tự nhiên tham quan, thầy bảo chú Ba rồi. Đó, vậy đó. Tôi dòm qua lại thấy có mấy đứa có dự định chuồn rồi. Mà sao… Chà.. thấy có nhiều cặp quá kìa.

Thằng bạn tôi hớn hở nói: “Ê, mày, cái này coi bộ có lý đó. Bắt chuyện mấy nhỏ rồi biết đâu. Nhỏ Thu hay nhỏ Hồng… Coi kìa, thằng Thành với nhỏ Châu cặp bồ bịch rồi đó. Trong lớp đồn ầm lên. Bố mẹ nhỏ Châu giờ thấy thằng Thành đâu là la đó, cấm dụ con gái bố. Ha ha… Không biết nên quen nhỏ nào đây ta. Lớp 2A đâu nhỏ nào đẹp. Mà nhỏ Phương lớp đó hôm nay đi còn trang điểm kìa.”

Tôi cũng dòm quá chừng thấy nhỏ đó có đánh son. Bị mấy thằng trong lớp chọc liền. Xem ra đi tham quan lần này khác hẳn. Chứ trong mấy công xưởng cứ theo đốc công nghe nói cũng khó mà nói chuyện riêng. Ở đây có không khí. Thằng Bảo đang trèo cây hái me cho mấy bạn nữ kìa. Cả đám rối rít quá chừng. Chà.. thì ra cũng vui, chứ nếu không thằng Bảo cầm đầu cả đám dọt đi bắn game rồi.

Thầy tới la nói: “Cấm yêu đương, phụ huynh mấy đứa toàn dặn bọn thầy coi chừng tụi mấy đứa, lo học hành đi. Cứ xáp vô là có chuyện. Đừng có học hư theo con Hạnh với thằng Đạt. Bày đặt bỏ nhà ra đi. Còn cái thằng Cường láo lếu đó nữa, giờ chắc theo băng cướp nào rồi, nó dám cướp xe máy rồi cướp giật của khách du lịch.”

Chà… tự nhiên làm mất không khí. Đám nữ đang cười nói cũng hết cười còn xầm xì cái gì đó. Tụi thằng Hoàng buồn hẳn. Anh Đạt là tiền vệ của cả bọn. Lớn hơn cả đám 3 tuổi. Quen con Hạnh rồi hay lén hẹn nhau. Dĩ nhiên bị bố mẹ chị đó la còn cầm cây rượt. Có lần trên đường thấy bố mẹ chị ta vừa nắm tóc vừa tát chị ta. Chị ta khóc quá chừng, bị mang về nhà cấm cửa. Anh Đạt có xe máy chở chị ấy đi chơi thôi. Rồi sau đó thì cả 2 chắc bỏ nhà đi luôn rồi. Tối đó đi rồi không thấy nữa. Còn Cường là tên côn đồ du đảng trong xóm ai cũng sợ. Hồi xưa còn nhỏ đi học cả đám hay bị nó chặn đánh giật tiền hay có đồ gì cũng bị giật. Lớn lên còn dám cướp xe giật dây chuyền với túi của khách du lịch. Dạo này có 2 khách du lịch bị mất tích. Hình họ người thân dán ở trên mấy cái xe ở trạm xe. Chắc đi đường gặp cướp giật rồi vụ gì không may rồi. Nghe nói là 2 đứa con nhà giàu đi du lịch quay clip. Ui… đang nghĩ ngợi thì ai đập vai tôi… Biết ngay, là bà nội Hằng này.

“Trả truyện tranh cho tớ ngay. Lần trước nói mượn 1 ngày đọc mà giờ cả tuần chưa trả truyện. Tính thêm tiền.”-Hằng nó nói thiệt to.

“Truyện Songoku cũ quá mà. Để mai trả.”-Tôi ậm ừ nói. Nhà nhỏ này mở chỗ mướn truyện sách. Tôi cũng muốn trả lắm mà có điều không nhớ để đâu rồi.

“Trả liền đây. Có tụi nhỏ hỏi tập 21 đâu hoài đó.”-Nhỏ gắt gỏng nói.

Ờ, chắc phải về tìm rồi. Hằng với bố mẹ nó dữ lắm. Tới coi sách mà coi lâu 1 cái cũng bị nhắc. Tôi hứa trả mà nhỏ cứ cầu nhầu. Nhỏ Lan đi cùng nhỏ Hằng nhiều chuyện phải biết còn vừa đi vừa trầm trồ bảo vườn Ba Cẩm lớn mà ngon lành, biết làm giàu quá, vườn nhà tớ chẳng được vậy, dư tiền mà nuôi thợ trong nhà luôn. Cũng đúng, dạo này chú Ba này phất lên lắm. Có 1 đám đi đâu về bịt mũi nói khiếp, hôi rình. Tôi dòm qua thấy là chỗ đất trước kia là ao cá mà giờ lấp rồi, bắt đầu ươm cây trồng trên đó.

Thằng Bảo nói: “Thì kiểu này là lấp đại rồi, cá tôm chết tanh hôi cũng phải… trời, gió lên… thối thiệt đó.”

Trời.. cả tôi còn chịu không nỗi cùng cả bọn chạy đi. Thối thiệt… Nhớ tháng trước lúc lấp ao cá có thấy chú Ba này vớt cá tra lên mà. Chắc ổng không vớt hết rồi. Mà cả tháng rồi mà, sao còn… có mùi cá chết thối chứ. Còn.. có ruồi nữa… Ghê quá… Mấy nhỏ khiếp luôn lo đuổi ruồi bỏ chạy. Thằng Quang chạy chỉ nói chắc ổng vứt xác mèo chó gì trong hố rác. À, có 1 cái hố chứa rác để ủ làm phân bón. Đậy nấp rồi mà thấy toàn ruồi bu ở đó… Trên miệng còn có dòi. Ghê quá… nhưng mùi thối không phải từ đó thì phải mà ở bên cạnh, cái chỗ ao cá cũ. Hè trời nóng đổ lửa nên vậy đó. Nhiều bạn chạy đi máng vốn thầy.

Thầy tới la nói: “Nhà vườn thì là vậy, tôi muốn là các em học tập cái này.”

Cả đám trề môi. Nhỏ Lan nói: “Vườn trái cây nhà em lớn mà, có mất vệ sinh vậy đâu cơ chứ. Còn có mấy cái lu đựng nước kìa. Đừng nói cho khách uống đó.”

Thầy lại la nói: “Cái đó là để chưng. Nhờ mấy cái lu cái chum với mấy đồ như nón lá với cầu khỉ mà thu hút du khách đó. Lấp ao cá tiếc ghê, hồi trước cái cầu khỉ được lên clip.”

Ờ.. cũng phải. Cả đám sâm soi còn mở ra thấy trong mấy cái chum nào cũng rỗng không. Tôi cũng dòm vô thấy có cả mạng nhiện vết nứt. Ủa… Thấy có nhiều vết gì nên tôi thò đầu vô xem… Gì như hình vẽ đó… Hình vẽ của con nít à… Nhìn trong lu ghê ghê sao đó.

Nhỏ Lan xì xào nói: “Chú Ba đó ác ghê, con bé con ông ấy hay bị nhốt trong lu hay trong nhà vệ sinh đó. Lại hay say xỉn. Dữ vậy hèn gì vợ con bỏ.”

“Cũng thường thôi mà. Bố tớ còn bắt quỳ lên vỏ mít với lấy roi mây quất đau muốn chết.”-Thằng bạn tôi cảm thán.

Chú Ba bình thường vui tính chứ có tật rượu chè. Say thì bố tôi bảo ông ta đánh vợ con dữ lắm. Còn đập cả chai rượu vào đầu của 1 ông bạn nhậu. Mấy ông bạn nhậu của chú Ba như bố tôi dần cũng hết rủ chú ấy nhậu. Nhưng mấy ông nhậu say xỉn gây chuyện cũng nhiều.

Nhỏ Hằng đi đâu nãy giờ giờ về nói: “Chạy hẳn sang bên nhà hàng xóm xin đi vệ sinh, chứ nhà vệ sinh ở đây dơ kinh, còn trơn trượt, xém bị rượt luôn đó”

Ra là vậy. Thấy cái nhà vệ sinh bằng máng tôn đó. Có đường mươn ra rồi đi xong là múc nước dội là thấy oải rồi. Bởi vậy khách du lịch ghé tới vài chập do clip chứ đi vài buổi ở xóm tôi là hãi. Trên clip thì toàn mấy cảnh đẹp hay đáng tham quan, đồ ăn nom ngon lành. Thấy nhỏ Hạnh đang cỡi giầy chà chà ở trên thân cây. Tôi tới xem. Nhỏ bảo là đạp trúng đá mắc ở giầy nè. Không phải mấy thứ giơ gì chứ. Nhỏ la bảo là như cục đá. Nên tôi lấy cành cây giúp nhỏ nậy ra. Ai biểu mang guốc làm gì. Cậy ra được. Gì giống như cục đá vôi.

Nhỏ Hằng nói: “Ê, như răng đó, có chân răng.”

Gì thế chứ. Tôi dòm kỹ cái như cái răng hàm dính đầy đất. Còn dùng cây khều. Nhỏ Hằng đi te te đi mất nữa. Tôi thấy chẳng đáng quan tâm nên chẳng để ý còn quăng mất cành cây. Có mấy thằng uống nước quăng chai đi bị thầy la cho 1 trận. Đúng là quăng bừa bãi bị la thiệt. Thầy còn la vì kêu quăng đàng hoàng lại quăng vô hố rác ủ phân của chú Ba, rồi bắt cả bọn nhặt ra hết. Cũng may không sâu lắm nên dùng cây khều ra rồi cầm lên bỏ. Í ẹ.. Thấy bỏ cả xương rồi giấy tập giấy báo với mắt kính… Cả điện thoại di động nữa. Nhiều thằng tố nói thầy thấy chưa, chú Ba cũng bỏ rác thường vô thôi. Thầy la nói chắc đồ của du khách bỏ lại. Nhiều đứa tiếc rẻ cái điện thoại. Đúng là tiếc thiệt. Chắc thằng khùng làm công cho chú Ba dọn đồ của khách quăng đi tưởng rác rồi. Mới đó có đứa nhảy vô lượm rồi kìa. Chà.. thằng Sáu moi lên cả cái gì như xương sườn. Tôi thấy ghê ghê sao đó. Lớp xương còn như cháy qua… Tôi dòm phắt lại thấy có 1 vài cái thùng tônô nhôm có vết cháy. Cái này nhiều nhà dùng để nướng cá hay nướng thịt nên không có gì lạ. Còn xương thì… chắc là xương bò hay heo, dù sao chỗ này cũng là nhà hàng miệt vườn. Nhưng nhìn giống cho xương vào đốt cháy chứ chẳng phải là nấu ăn rồi đem quẳng xương. Tôi vội lẳng đi. Chắc là đốt cho mau phân hủy để làm phân ủ phần xương thừa chứ… Đi qua lại nãy giờ nhiều đứa chuồn đẹp rồi kìa. Giờ còn lại chừng khoảng 20 đứa, kiểu này thấy thấy cũng la. Thầy Hóa về trước rồi cđâu. Còn thằng Bảo chuồn lúc nào chẳng biết, lại chẳng rủ mình.

Thằng bạn mình nói: “Chúng lo chuồn êm, chứ rủ là thầy phát hiện. Phải có đứa thế ở đây chúng chuồn mới không bị phát hiện.”

Ui.. đợt gió này làm tôi lạnh sương xống… Mùi hôi thối xộc lên với gió làm tôi hơi choáng. Thấy nhứt đầu khó thở lắm. Tiếng gió thổi lá cây làm tôi nghe như tiếng lào rào tiếng như tiếng cười nói hay rên. Chà… chắc là tiếng các bạn chuyện trò hay mấy đôi đi nói chuyện nhưng… Chắc tôi bị trúng nắng rồi. Tôi xây xẩm dòm xung quanh. A… thấy… thấy có 1 bàn tay đang nắm cái hố rác với 1 cái đầu dòm lên… Tôi té ra cả đất. Nghe tiếng thằng bạn nói: “ê… trượt hả mày… coi chừng…” Trong vô vàn tiếng lạo rạo của lá cây cành cây. Tôi hoảng vội chạy nắm tay tụi nó nói chạy… mau chạy… Tôi chạy ra trước vì ngộp thở quá. Tụi nó chẳng hiểu gì. Tôi chạy qua lùm cây thoáng thấy lưng của 2 đứa bạn đang rì rầm mấy câu như: “Tối nay tới đây hẹn nhau không”… “Kỳ quá hà”… “Ai mà để ý, chứ không lẽ buổi sáng cho ông bà la, ở đây là vắng vẻ lắm, đêm hôm người trong nhà cũng chẳng ra ngoài này đây mà lo.”…

Tôi vội chạy ra ngoài vả mồ hôi. Tôi chạy qua nhóm của thằng Long A… Thấy 1 đứa mặc đồ ngược lưng nó quay lại mà đầu nó quay sang cúi đầu… quần áo dơ dấy như đầy bùn đất bẩn thỉu. Tụi nó lo đứng dưới tán cây chuyện trò không để ý là 1 người đứng vào nhóm hay như chúng không thấy người đó vậy. Tôi hãi hùng nhưng hình ảnh đó chỉ thoáng 1 cái, trong 1 cái chớp mắt. Lúc nhìn lại không thấy đâu, nhóm nó vẫn có 3 người đứng nói chuyện chứ không có người thứ 4, tụi nó lại la bịt mũi vì mùi hôi thối quá…. Thấy chú Ba đi xe cùng 2 thằng thợ làm vườn đi về. Tôi chạy qua bọn họ… sợ hãi.. tim tôi đập rất nhanh. Chú Ba chặn trước tôi cười nói đi đâu vậy.

Tôi vội vã ôm bụng: “Cháu gấp đi lắm rồi, nhà vệ sinh trong vườn dơ quá, đứa nào cũng chạy sang hàng xóm đi… Cô Hai cho cháu đi nhờ.” Tôi làm bộ dáng vẫy tay chạy thẳng tới nhà bên. Thầy còn chạy theo la: “Ê, ê, lại lấy lý do đi vệ sinh rồi trốn hả… Nhớ trở lại đó… Thiệt tình mới có 40 phút, cả lũ cúp tiết. Về tôi báo hiệu phó.”

Chẳng biết sao tôi lại sợ như thế. Hôm đó tối về nhà tôi có hỏi dò bố tôi bạn nhậu của chú Ba. Tôi chỉ nói qua là hôm nay tham quan vườn cây ăn trái. Bố tôi còn làm rơi đũa rồi bảo là không được tới đó nghe chưa. Sáng hôm sau ổng còn nhắc lại nhiều lần trước khi tôi đạp xe đi học.

—-

Có thể là sự tưởng tượng của tôi. Hay hôm đó tôi bị trúng nắng xây xẩm. Vườn cây ăn trái của chú Ba vẫn đông đúc như thường, trái cây vẫn bán đắc, vườn trái cây càng lúc càng xum xuê trĩu quả. Thật sự thì ở vùng quê sông nước miền Tây của chúng tôi thì 1 vài thanh niên mất tích hàng năm hay khách du lịch vãn lai có biến mất thì người ta cũng cho là bỏ nhà đi bụi hay đâu đó dọc đường không may.

Bạn đang đọc Những Câu Truyện Ngắn Kinh Dị sáng tác bởi gocnhonho
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi gocnhonho
Thời gian
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.