Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chỉ Có Thể Làm Lại

Phiên bản Dịch · 1058 chữ

“Đạo trưởng, an nguy của chúng ta phải giao lại cho ngươi rồi.”

“Ừm.”

Đạo sĩ nghiêm túc gật đầu, cũng chính vào lúc này, ở trong một ngõ nhỏ ở cách đó không xa, một nữ nhân tóc dài bay lả lướt đang đưa lưng về phía này.

“Đạo trưởng, nữ nhân đó e rằng chính là Sở Nhân Mỹ, ngươi nên đối phó với Sở Nhân Mỹ đó như thế nào đây?”

Tô An Lâm nhắc nhở.

“Thật sự… thật sự là quỷ….”

Sở Nhân Mỹ trước mặt tóc dài lả lướt, âm khí dày đặc, khi Sở Nhân Mỹ chầm chậm ngẩng đầu lên, cái miệng rách toạc của nàng ta kéo dài đến tận mang tai, méo mó quỷ dị.

Ánh mắt Lý thúc trừng to hết cỡ, trái tim đập nhanh dồn dập, hơi thở cũng dường như cũng nghẹn lại không thông.

Bỗng nhiên, Sở Nhân Mỹ thoáng hiện, xuất hiện ra ở trước mặt Lý thúc:

“Lang quân…”

Đạo sĩ trợn tròn mắt ôm ngực ngã xuống đất, bắt đầu co giật dữ dội.

“Tình huống gì đây?”

Chẳng phải Lý thúc đã từng nói ông ta có thể đối phó với quỷ sao?

“Liệu có phải là do Sở Nhân Mỹ quá mức khủng bố hay không!”

Thấy Lý thúc không ổn, nếu tiếp tục thế này có thể sẽ dọa Lý thúc tỉnh lại.

“Thôi vậy, chỉ có thể làm lại.”

Hiếm khi Lý thúc ngủ sâu như vậy, không thể để lãng phí cơ hội nằm mơ lần này, nhất định phải nhân cơ hội này tìm hiểu xem ông ta đối phó với quỷ thế nào trong mộng cảnh của ông ta.

Nghĩ đến đây, Tô An Lâm thấy dáng vẻ Lý thúc co giật không ngừng thì quả quyết móc ra một khẩu AK hoàng kim từ trong đũng quần, bắn vào đầu Lý thúc.

“Cạch cạch cạch…”

Là loại bắn ra ánh sáng xanh.

Đây là mộng cảnh của hắn, ở trong mộng cảnh, về lý thuyết hắn có thể giết chết bất kỳ người nào.

Trong mộng cảnh, Lý thúc nhất thời bị đánh thành cái sàng, ngã xuống đất chết đi.

“Đùng đùng ầm ầm…”

Bên bờ Tây hồ, bên trong một rừng cây nhỏ.

Một đạo sĩ đột ngột giật mình tỉnh dậy từ trong mộng vì tiếng sấm.

“Ta… ta vừa mới nằm mơ sao.”

Đạo sĩ nhớ lại giấc mơ ban nãy, chỉ cảm thấy kỳ lạ.

Ông ta nhớ mình sắp đối phó với một con quỷ tên là Sở Nhân Mỹ, nhưng sau đó khi thấy nữ quỷ đó, ông ta đã bị người ta bắn chết.

Đạo sĩ ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, tiếng sấm rền vang cuồn cuộn không dứt.

“Trời sắp mưa rồi, phải mau chóng tìm chỗ trú thôi.”

Đạo sĩ vội vàng đi qua một con đường nhỏ đầy cỏ dại mọc thành bụi, chỉ chốc lát sau đã thấy được một gian nhà kiểu cổ.

Ngôi nhà rất to, trông có hơi giống trang viên, ngoài cửa treo đèn lồng màu trắng, khi có gió lạnh thổi tới hiện ra âm khí dày đặc.

“Đùng đùng ầm ầm…”

Trên bầu trời, mưa bắt đầu rơi rả rích.

Đạo sĩ không còn cách nào, chỉ có thể đi về phía cánh cửa lớn của trang viên kia.

“Đùng đùng đùng!”

Đạo sĩ gõ cửa nói:

“Đồng hương, xin chào, ta đi ngang qua nơi này, bên ngoài trời mưa to, có thể cho ta trú mưa một lát hay không?”

Không có ai trả lời.

Trong không khí chỉ có tiếng những giọt mưa rơi xuống nền đất, càng lúc càng nặng hạt.

“Đồng hương, ta là người tốt, không lấy một cây kim một sợi chỉ nào đâu, ngươi không trả lời, ta tiến vào đấy nhé.”

“Ta vào nhé?”

Đạo sĩ dùng sức đẩy vào, nhưng không vào được.

Ngay khi ông ta đang không biết phải làm thế nào mới tốt, cánh cửa tự động mở ra.

“Ta đi vào đây.”

Ầm ầm!

Cơn mưa càng lúc càng lớn, bên trong lớp mây đen trên bầu trời dường như có một cự vật xẹt qua.

Sau khi đạo sĩ đi vào nhà, ông ta cau mày thật chặt.

Bên trong ngôi nhà này có hơi khác thường.

Khắp nơi đều treo vải và ruy băng màu trắng bay phất phơ theo gió, vẻ u ám mờ mịt cùng với trận cuồng phong bão táp bên ngoài, trong lúc mơ hồ giống như có người đi qua đi lại trong nhà vậy

“Đồng hương, ta là đạo sĩ, trong lúc dạo chơi nơi đây xin nhờ trú mưa một lúc, mong chớ quở trách.”

Đạo sĩ hô lên, sau đó ông ta xuyên qua từng hàng vải trắng, đi vào bên trong.

Ở bên trong nhà, cửa lớn bốn phía đều mở toang.

Trên nền đất còn đặt hai tấm đệm cói, bốn góc còn có ánh nến sáng lập lòe.

Tuy rằng trời tối, nhưng đạo sĩ miễn cưỡng cũng có thể thấy rõ bên cạnh ngôi nhà này lại có một dòng sông lớn.

Ông ta cẩn thận nhìn kỹ lại, bỗng nhiên phát hiện ra bên dưới dòng sông dường như có một con cự vật đang chậm rãi bơi đi.

“Đùng đùng ầm ầm…”

Tia chớp xẹt ngang bầu trời.

Lần này ông ta thấy rõ ràng hơn nữa, cự vật đó dường như là một con bạch xà khổng lồ.

Đạo sĩ giật mình, vội vàng móc súng ra.

Ở phía sau ông ta, Tô An Lâm co giật khóe miệng, đã nói là có thể đối phó yêu quỷ mà, sao hở chút cứ móc súng ra thế?

Tô An Lâm bất lực, tiếp tục chuẩn bị để Lý thúc hành động.

“Vị đạo trưởng này!”

Tô An Lâm đi đến.

Bộ dạng của hắn lúc này là một hòa thượng đầu trọc, trên người khoác áo cà sa, tay cầm quyền trượng, dưới cằm mọc râu bạc trắng, dáng vẻ của một cao tăng đắc đạo.

Lý thúc quay đầu lại, khi nhận ra là một hòa thượng, ông ta thở phào một hơi:

“Lừa trọc… à không đúng, xin chào cao tăng, ngươi cũng đến nơi này trú mưa sao?”

Bạn đang đọc Nhìn Thấy Thanh Máu Ta Liền Vô Địch của Kiếm Vô Vân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Buu.Buu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 31

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.