Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Khi Nào

Phiên bản Dịch · 1952 chữ

Có thể nói tác giả là một vị chúa ở thế giới này, nhưng trên đời không có thứ gì là toàn cả. Theo cách này hay cách khác cũng sẽ khiến điều đó không thể xảy ra. Lúc vị chúa không theo dõi thế gian, có một thứ mang sức mạnh của người mà sắp đặt tất cả, chính là tự nhiên. Trái nghịch với tự nhiên chính là dị số.

Nhất chính là dị số đích thực nên tự nhiên muốn tiêu diệt hắn, không thể rung chuyển thì sẽ trục xuất đi.

Theo trí tuệ và quan điểm của Nhất, trên đời có thứ sức mạnh mạnh nhất chính là Trí tuệ hay suy nghĩ, thứ cho hắn quyền năng như vậy vì suy nghĩ chính là "luôn luôn". Nhất biết không có thứ gì là vô hạn và cũng không có thứ gì là "Toàn". Trí tuệ cho bản thân phát huy sức mạnh tối đa và cố gắng tăng nó lên.

Nhưng Nhất không biết rằng có một thứ sức mạnh khó hiểu hơn cả, đó chính là Tình Yêu. Không ai hiểu được đó là gì, vì sao, không thể định nghĩ được nó. Trí tuệ giúp sức mạnh phát huy hoàn toàn thì Tình yêu khiến cho ta không quan tâm đến giới hạn nữa.

....

Lý Dao mơ một giấc mơ, nàng thấy bản thân mình lúc nhỏ. Vốn là một đứa trẻ mồ côi được sư phụ nhặt về nuôi lúc còn chưa toàn hoàn có ý thức riêng. Nàng lớn lên cạnh một người con trai là Sư Huynh, hàng ngày cùng tu luyện, cùng nghe sư phụ giảng bài, cả hai là thanh mai trúc mã yêu nhau say đắm, không phải vì nàng chưa gặp ai khác mà nàng biết đó là tình yêu của đời mình.

Lý Dao mở mắt ra, xuất hiện trước mắt của nàng là Người cao nhân trước đó. Lý Dao bật dậy cúi đầu cảm tạ.

"Cảm ơn người đã cứu giúp."

Hả?

Nàng cảm thấy cơ thể rất khỏe mạnh như chưa từng trải qua chiến đấu vậy.

"Không có gì!"

Âm thanh của Nhất vang lên, như là âm thanh tươi đẹp nhất mà Lý Dao từng nghe thấy, nàng đắm chìm trong suy nghĩ đó thì bống nàng giật mình.

"Tinh môn"

Nhớ ra điều đó, nàng nói:

"Đa tạ cao nhân cứu giúp, nhưng tông môn có việc quan trọng, sau khi giải quyết xong Lý Dao này sẽ quay lại báo đám."

"Đừng đi"

Nhất nói câu đó, thân hình Lý Dao bỗng không thể di chuyển được.

"Xin ngài hãy để cho tôi đi, tôi nhất định sẽ quay lại."

Ánh mắt cầu xin đó khiến cho Nhất mềm lòng. Hắn xóa trí nhớ của nàng đi nhưng một lúc sau lại cảm thấy không được, hắn không muốn làm gì người hắn yêu thích, hắn không chịu được khi nhìn thấy nàng ấy nên lại khôi phục.

"Cùng đi đi."

Không gian xung quanh biến chuyển, trước mắt hiện ra cảnh hoang tàn của Tinh Môn.

"Sao có thể? Băng hỏa cốc không thể đủ sức mạnh như vậy được."

Lý Dao chạy đi tìm kiếm một người ở khắp nơi. Nhất lẳng lặng bay ở phía sau.

" Không "

Người sư huynh của Lý Dao đã chết, nàng khóc lóc trong đau đơn thảm thiết.

Nhất không nhịn được muốn hồi sinh cho hắn ta nhưng lại nghĩ biết đâu nếu để không như vậy hắn sẽ có cơ hội?

"Ngươi"

Chính là hai người đã giao chiến với Lý Dao lúc trước, nhìn thấy Nhất cả hai sợ hãi chạy đi. Nhất không quan tâm, hắn lúc này cúi xuống an ủi Lý Dao.

Một lúc sau một đoàn người tiến đến gần, đứng đầu một người có râu rậm, bề ngoài tuổi đã 50 hướng về phía này nói chuyện.

"Đạo hữu kia, người là thành viên của Tinh môn?"

Lý Dao nghe thấy vậy ngửa mặt dậy nhìn lại. Nàng bỗng tức giận cầm kiếm lên định lao lên tử chiến vì đoàn người đó chính là cao tầng của Băng Hỏa cốc.

"Đừng! Người sẽ chết đó."

"Ta phải báo thù cho sư huynh."

Lý Dao quyết liệt trả lời.

"Nếu ta giết hết bọn họ, ngươi có vui hay không?"

Nhất hỏi.

Lý Dao vừa khóc vừa nói;

"Có CÓ CÓ"

Đoàn người phía trước nghe thấy lời của Nhất thấy điên cuồng, có người định chửi rủa thì bị Lão nhân đứng đầu ngăn lại.

"Im"

"Xin đạo hữu..."

Lão nhân vừa nói chưa hết lời, Nhất vung tay một cái.

Tất cả đoàn người đó đều tan thành bụi và cát. Nhất quay về phía Lý Dao.

"Điều gì ta cũng có thể làm cho ngươi, ngươi có vui không?"

Lý Dao đầu óc đang không được minh mẫn nhìn thấy cảnh này thì thẫn thờ, trong đầu nàng nghe được vậy thì lóe lên một tia suy nghĩ kỳ lạ. Giết người là dễ, hồi sinh là khó nhưng biết đâu cao nhân này có thể được?

"Ta có! Cao nhân, người có thể hồi sinh sư huynh hay không?"

"Nếu ta hồi sinh hắn, ngươi sẽ yêu ta chứ?"

Trong đầu óc Lý Dao kháng cự, vì tim nàng đã yêu sư huynh, đâu thể thêm được ai, nhưng nếu có thể hồi sinh sư huynh, dù nàng có hi sinh cái gì nàng cũng có thể chấp nhận.

"Được"

Nàng nhìn Nhất trước mặt, Nhất đã tháo mặt lạ ra từ lâu, khuôn mặt bỏng vĩnh viễn không thể sửa chữa bởi vì cơ thể của hắn là bất diệt. Hắn có thể thay đổi cách nhìn của người khác với mình.

Nhìn nhất là một trung niên đã qua 30, 40 lại có khuôn mặt đáng sợ nhưng nàng cũng mở mồm chấp nhận. Nhất phất tay một cái, Tinh môn phục hồi lại như cũ, tất cả mọi người đều sống lại. Tên sư huynh tỉnh dạy nhìn thấy Lý Dao liền lao đến ôm nhưng không thể, Nhất cùng Lý Dao cùng biến mất ngay trước mặt hắn.

"Ngài có thể xóa ký ức của sư huynh về ta hay không?"

Lý Dao vừa khóc vừa đưa ra yêu cầu.

"Được rồi."

Trở lại căn nhà đó, cả hai cứ đứng giữa nhà không nói gì.

"Ngồi đi!"

Nhất biến ra một chỗ ngồi tốt nhất cho cả hai, hắn vừa nói vừa nhìn Lý Dao không chớp mắt.

Những ngày sau đó, Nhất cứ biến ra đủ thứ trên đời thỏa mãn cho Lý Dao, hắn thậm chí không động vào nàng một lần, chỉ có đúng nhìn nàng. Lý Dao thì buồn rầu và cũng bất an, lúc đầu nàng buồn chán không làm gì, lại ngại trước ánh mắt của Nhất. Với nàng ánh mắt đó như soi chiếu tất cả, nàng không còn gì để giấu diếm trước chúng kiến cho cảm giác của nàng còn khó chịu hơn chết.

Nhất cũng dần nhận ra điều này, hắn biến mất trong khoảng không, Lý Dao không nhìn thấy hắn nhưng hắn vẫn ở đó nhìn nàng.

"Ngài đi đâu rồi?"

"Ngươi có thể gọi ta là Anh"

"Đừng làm hại đại sư huynh"

Lý Dao sợ bản thân làm Nhất giận khiến hắn đi báo thù nên nói.

"An... anh?"

"Ta sẽ không."

Nhất có chút buồn.

Dần dà Lý Dao cũng quen với cảnh này, nàng bắt đầu ngồi vào tu luyện, nàng muốn gì sẽ có đấy nhưng nàng vẫn buồn. Vì nàng không có tình yêu, vậy thì nàng tu luyện làm chi?

Từ đó nàng cứ ngồi không như vậy không tu luyện, mắt cứ nhìn ngắm phía xa xa.

10 năm, 20 năm, 100 năm, Lý Dao cứ đợi cho mình chết đi nhưng nàng thậm chí còn không già thêm chút nào.

Nhất ban cho Lý Dao một đôi mắt có thể ngắm nhìn thế giới. Một ngày nàng tình cờ nàng nhìn trúng trốn cũ, có vị sư huynh nọ. Vị sư huynh tư chất và tài nguyên nếu kém nên lúc này thọ nguyên đã hết. Đúng lúc Lý Dao nhìn thấy thì hắn cũng qua đời trong động phủ của bản thân.

Lý Dao đã lâu không cảm xúc lại bật khóc. Nàng gọi Nhất xuất hiện, đã lâu hắn cũng chỉ trong hư không ngắm nàng không chán. Kể cả lúc nàng ra bên ngoài hắn cũng đi theo yểm trợ.

"Rốt cục ta phải thế này đến khi nao? Ta có thể chết đi không?"

"Vì sao?"Nhất hỏi nhưng hắn biết Lý Dao đang nghĩ gì.

"Ngươi yêu ta ư?"

Tuy Nhất là ân nhân, nhưng Lý Dao không biết mình phải trả giá đến bao giờ là đủ.

"Đúng vậy! Ta yêu ngươi."

"Tình yêu của ngươi thật kỳ lạ! Ngươi yêu cái gì?"

Đúng! Nhất yêu cái gì? Sắc đẹp này ư? hắn có thể biến ra hàng ngàn cái giống hệt và hàng ngàn cái đẹp hơn. Hắn không biết câu trả lời này, có lẽ hắn đơn giản là yêu Lý Dao, không cần lý do, hàng ngày chỉ cần ngắm nàng nhưng hắn sẽ không chịu nổi nếu để nàng rơi vào tay kẻ khắc, hắn sợ nàng sẽ bị kẻ khác vấy bẩn.

Đã từng hắn có một lần khiến Lý Dao yêu hắn nhưng được vài năm, hắn nhận ra đó là giả, cái đó không hoàn hảo theo một khía cạnh nào đó. Hắn không đủ sức mạnh làm nàng yêu hắn một cách tự nhiên nhưng hắn lại quá thừa sức mạnh cho tất cả.

"Yêu là phải tôn trọng người mình yêu."

Lý Dao nói, trong quá trình ngắm nhìn thế gian, nàng có ngắm nhìn qua nhân gian nơi quê hương cũ của Nhất, với những tư tưởng của tình yêu mới mẻ nhất.

"Đúng vậy"

Nhất thất thần gật đầu nói.

Hắn tan biến, nơi đây cũng tan biến theo hắn. Chỉ còn Lý Dao ở lại, nàng cũng trở lại năm đó, lúc Nhất hồi sinh Tinh Môn. Cảm nhận cái ôm ấm áp của vị sư huynh đó, nàng khóc nhưng nhẹ nhàng đẩy sư huynh ra. 200 năm, đủ khiến tình yêu cỏn con mà nàng tưởng là đích thực đó thay đổi, nàng chỉ khóc vì kỷ niệm thôi. Nàng cảm động trước tình yêu của Nhất nhưng nàng không yêu hắn.

Cả Tinh môn người ngơ ngác khi bản thân còn sống. Lý Dao bay về động phủ tu luyện, nàng cần suy nghĩ thứ bản thân muốn là gì.

Từ nơi xa, Nhất đứng đó nhìn về phía Lý Dao. Hắn quay mặt đi, giọt nước mắt rơi vào khoảng không vũ trụ. Lúc này Lý Dao cũng bị hắn xóa trí nhớ về hắn, vì Nhất muốn nàng từ giờ chỉ cười vui. Từ giờ nàng luôn đạt được thứ bản thân muốn đủ để nàng luôn vui vẻ.

Ngồi trong căn nhà, nơi không thuộc nơi đâu cả. Nhất suy tư vài điều.

"Tất cả tại "hắn" đã khiến mình như vậy. Nếu mình chỉ cần suy nghĩ đơn giản, sống một cuộc đời vui sướng rồi chết chứ không tự sát như ở kiếp trước gì đã không như vậy."

"Phải báo thù."

Nhất nhìn lên.

"Bằng cách nào, mình vẫn chưa đủ sức."

Nhất làm xuống ngủ, hắn nhắm mắt lại thì lúc này ở đâu đó, có những người mơ về hắn.

Đợi đến lúc hắn tỉnh dậy thì có lẽ hắn sẽ siêu thoát.

Bạn đang đọc Nhất Nói của Người qua đường

Truyện Nhất Nói tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi YYgiả
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.