Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thế nào

Phiên bản Dịch · 2145 chữ

Một tháng trôi qua trong tình trạng mất hết lý trí, Nhất không nhận ra một điều rằng nếu bản thân không tự kiếm ăn thì cơ thể sẽ khiến cậu ăn những thứ đồ khủng khiếp. Ngay lúc nhận ra, hắn đứng dậy đi tìm một công việc,

Tuy không thể nói nhưng nhờ biết viết chữ, cuối cùng cũng nhận được công việc là lau dọn trong một võ đường, chỉ có nơi này hắn mới có thể kiếm ăn mà không cần nói chuyện hay kinh nghiệm.

Võ đường này thuộc về một ông lão tuổi đã rất cao, chuyên dạy cho đám trẻ con dưới mười tuổi về chữ viết và giải thích một chút về võ đạo.

Hằng ngày Nhất khiêng đồ ra ngoài sân, tối lại dọn vào, đêm thì ngủ ở kho binh khí nên cũng đỡ lạnh, ông não cũng cho Nhất 7 đồng tiền một tháng. Một gia đình nếu ăn tiết kiệm thì cần 50 đồng nên hắn một thân 1 mình lên thế này đã là đủ.

Khi trong giờ học, nhất ngồi bên ngoài lắng nghe, tuy đều là thứ Tam Hoàng Tử đã biết nhưng hắn cũng không có việc gì làm. Đám trẻ con hằng ngày thấy hắn thì trêu đùa, dần dần thì một số chơi với hắn và gọi Nhất là chú.

"Cảnh giới chia làm luyện khí 10 tầng, vượt qua luyện khí đã đạt cảnh giới thần tiên, có thể bay lượn có thể làm phép."

Nhất nhẹ nhàng gật đầu, hắn còn biết vượt qua Luyện Khí chính là Trúc Cơ, Kim đan.... Rất giống với một số tiểu thuyết. Đó đơn giản chỉ là cách gọi, hắn không biết chính xác từ nào bằng ngôn ngữ của hắn.

"Vậy sau Luyện khí là gì ạ?"

Một em nhỏ hỏi ông lão.

Gương mặt ông lão chỉ hiện nét bối rối trong chốc lát rồi trả lời.

"Cái này các con không cần biết, khi các con đến cảnh giới đó các con sẽ biết thôi."

Thấy gương mặt lũ trẻ ông lão lại bổ sung thêm lời nói.

"Cảnh giới nói chung cũng chỉ là một cách gọi tên cho sức mạnh của con. Bản chất của chúng là giống nhau."

"Chỉ là một cách gọi tên. Ừm cũng đúng mà cũng sai."

Nhất nhẹ gật đầu, rồi hắn lâm vào trầm tư. Theo ký ức của hắn thì cảnh giới cao nhất trong điển tịch ghi lại là ứng với Đại thành kỳ bên địa cầu, là cảnh giới cao nhất trên mặt đất. Nhưng lên bên trên là gì đâu? Thần? Tiên? Thứ gọi là phi thăng là đi đâu? Chẳng lẽ bay lên tầng trời? Ở trên địa cầu con người đã bay ra ngoài vũ trụ khám phá được hệ mặt trời, cũng sử dụng thiết bị tối tân để ngắm nhìn và đo lường vũ trụ, không tìm được như những bộ tiểu thuyết nói về một thế giới khác cao cấp hơn.

Đến lúc này Nhất lại có một ý nghĩ lạ lùng.

"Vũ trụ của ta là vũ trụ 3 chiều, nhưng theo điển tịch ở thế giới này thì lại có nhiều chiều không gian hơn kết nối với nhau như ma giới, yêu giới, vậy thần giới tiên giới hẳn là cao cấp hơn nhiều. Nhưng nên bên trên nữa thì sao? Đâu là điểm cuối cùng của tất cả? Liệu mọi thứ có thể là vô hạn? albert einstein đã có phương trình về định luật bảo toàn nhưng theo ta nghĩ chắc thần tiên phải vượt qua được tốc độ ánh sáng, vì sao họ làm được như vậy? Nhưng trong sử sách chưa từng có chuyện gì về việc xuyên thời gian, thời gian như là một thứ sức mạnh khó tưởng tượng nổi, hẳn có thể nhưng tiên thần vẫn chưa đủ? Liệu có phải là họ mượn được sức mạnh của tầng không gian sao cấp hơn?"

"Vì sao vũ trụ lại dãn nở liên tục? Nó lấy đâu ra năng lượng để làm như vậy? Nếu nói năng lượng lấy ra được tạo ra nhờ sinh vật trong vũ trụ nhưng sinh vật trong vũ trụ cũng là lấy năng lương ban đầu làm bàn đạp để tiến hóa, sinh sản, phá hủy. Thứ gì sinh ra trước vũ trụ, nếu năng lượng luôn bảo toàn thì vũ trụ không thể tự dưng mà xuất hiện được."

Nhất triệt để lâm vào trạng thái suy nghĩ trầm tư, ngày của hắn vẫn cứ thế trôi qua, hắn vừa làm vừa suy nghĩ, vừa ăn vừa suy nghĩ. Thời gian cứ thế trôi qua, hắn đã quên nhiều chuyện.

10 năm trôi qua.

"Nhất ca"

Một thiếu niên 17 18 tuổi chạy về phía Nhất, cậu nhóc này chính là một trong đám trẻ khi xưa học nơi đây. Tên Lâm Vẫn. Nhất nhẹ nhàng gật đầu, 10 năm trôi qua đi bao nhiêu đứa trẻ mới đến lại đi như sự bảo toàn. Duy có cậu thiếu niên này nhà cũng không đủ tiền để học thêm võ công lên phải đi làm công cùng với hắn, mong được lão nhân truyền dạy cho.

10 năm trôi qua, Đại minh phát triển mạnh mẽ, Nhất cũng phải công nhận tân đế có tài trị quốc, quốc lực phát triển rất mạnh mẽ, người luyện võ cũng tăng đáng kể về cả chất và lượng. Nhất đã không còn quá chú ý về báo thù, hắn coi đây là việc nếu có cơ hội sẽ làm chứ không còn qua tâm nhiều nữa.

Người hoàng gia cũng đã không quá để ý đến hắn lúc này, có lẽ họ cho là hắn đã vô phương quay đầu.

"Đệ dự đinh ghi danh Tinh Môn!"

Lâm Vẫn nói. Nghe vậy Nhất quay sang nhìn cậu ta, hai người đang ngồi trước cửa võ đường ngắm người qua đường đi lại. Nhất viết xuống đất.

"Ngươi có lắm chắc?"

"Đệ có!"

Nghe trong lời nói của Lâm Vẫn tràn đây nhiệt huyết, Nhất không thể không tưởng tượng đến những nhân vật chính khi xưa, nhận được bảo bối hay truyền thừa mạnh mẽ mà quật khởi.

"Đệ sẽ tìm thuốc chữa cho huynh."

Nhất nhẹ gật đầu, không mấy quan tâm, mất đi khả năng nói hắn cũng thấy thanh thản hơn nhiều, bớt được nhiều mệt nhọc. Lý do Lâm Vẫn muốn giúp hắn như vậy vì khi xưa chính hắn cũng đã dạy dỗ cho Lâm Vẫn khá nhiều tri thức. Tính ra hắn chính là nửa cái thầy. Nhất tự vi sư bán tự vi sư. Hắn chính là thầy của Lâm Vẫn.

Lâm Vẫn lấy ra một thỏi vàng, đưa cho Nhất.

"Có thỏi vàng này, có lẽ huynh không cần lo ăn nữa, có thể tìm được một chỗ ở đàng hoàng, nếu có cơ hội chúng ta sẽ gặp lại."

Lời nói vừa dứt, thân hình Lâm Vẫn đã biến mất.

Dựa theo kinh nghiệm bản thân từng nhìn thấy nhiều cường giả, Nhất có thể đoán đây đã là đỉnh cấp luyện khí kỳ.

Ở trên không, Lâm Vẫn nhìn Nhất vẫn đang ngồi nơi đó lẩm bẩm một mình.

"Tại sao ta không thể đưa thêm cho huynh ấy vài đồng?"

"Đồ ngu, nhìn tình trạng của tên đó có thể đoán ra hắn bị người khác nhằm vào, cho hắn thêm tiền chỉ hại hắn thôi."

Nhất vẫn không hề cho ai viết vừa thân phận của bản thân, mười năm qua hắn chỉ kết thêm Lâm Vẫn làm bạn. Giọng nói trong đầu Lâm Vẫn tiếp tục nói.

"Đi thôi, nếu tiếp tục ở đây, cao thủ trong hoàng cung có thể sẽ tiến đến."

"Chúng ta thật sự đi Tinh môn? Ta tưởng đó là kẻ thù của ngươi?"

Lâm Vẫn hỏi.

"Đúng vậy, vì vậy chúng ta càng phải phá từ bên trong, nhưng tâm cơ của ngươi cần trao dồi thêm nếu không không thể đấu lại bất cứ ai."

Nhất vẫn ngồi nơi đó, tiếp tục suy nghĩ. Hắn bây giờ có thể nói trong lòng chỉ mang theo 3 câu hỏi lớn.

Thứ nhất. "Thứ gì xuất hiện đầu tiên?"

Thứ hai. "Thứ gì là tận diệt cuối cùng?"Thứ ba. "Thế nào là trước sau?"

Mười năm tiếp qua đi, một ngày Nhất đang ngồi suy tư trong một căn nhà nhỏ trong rừng, 10 năm này lão nhân kia đã qua đời, võ đường đã có người thay thế nên Nhất phải chuyển đi, hắn tìm mua 1 căn nhà gỗ nhỏ, hàng ngày chỉ ăn và ngồi suy nghĩ. Phía bên ngoài là khu vườn nhỏ hắn trồng lấy rau xanh để ăn uống.

Đến ngày hôm nay cuối cùng hắn đã trả lời được những câu hỏi của bản thân.

Nhất giơ tay về một cây lớn bên nhà, hắn nói.

"Đây là một bông hoa thật đẹp."

Cây lớn bỗng thu nhỏ lại trở thành một bông hoa đẹp nhất trên đời, ánh hào quang tỏa ra khiến ai nhìn thấy cũng phải sai đắm.

Đúng vậy, Nhất cũng đã có thể nói lại được, hắn nói mà không cần lưỡi mọc trở lại.

Nhất đứng dậy, thân hình của hắn biến mất khỏi nơi đây, không biết xuyên qua bao nhiêu thế giới, hắn đã xuyên qua cái gọi là các chiều không gian, chiều không gian bây giờ với hắn thì như một tờ giấy. Nhưng rồi một lúc lâu sau, Nhất dừng lại, hắn không thể đi tiếp được nữa. Trước mặt hắn là một màng chắn nhìn thì như những mảnh giấy nhưng vượt qua mọi quyền hạn mà hắn sở hữu. Nhất đưa mắt nhìn xuyên qua màng chắn, hắn triệt để hiểu ra mọi sự, hóa ra tất cả tri thức cũng như vũ trụ mà hắn biết chẳng qua là một cuốn tiểu thuyết không hơn không kém, nhưng ánh mắt của hắn lại nhìn qua tiếp nhiều tầng không gian của vũ trụ bên ngoài đó bằng quyền năng hiểu biết của bản thân, bởi vì vũ trụ đó cùng của hắn là giống nhau về bản chất, được tạo dựng nên từ kiến thức của tác giả này. Hắn nhìn xuyên qua đến một tầng màng chắn khác, lại là một thế giới khác.

Lúc này Nhất ngồi xuống suy tư, đây chính là câu hỏi thứ 3 của hắn. Thế nào là trước sau? Đây là một vòng tuần hoàn lớn nhất, vượt qua sức tưởng tượng của mọi vật.

Vũ trụ, thế giới của hắn chỉ là một tiểu thuyết của người khác nhưng những tiểu thuyết của vũ trụ hắn cũng sẽ tạo ra những vũ trụ khác. Những trí tưởng tượng của người lại sẽ tạo ra một thế giới riêng của họ.

Trả lời được những câu hỏi của bản thân, Nhất cảm thấy như cắt đứt được sợi dây níu kéo hắn. Ngay lập tức, thân hình của Nhất quay lại căn nhà nhỏ, mục tiêu của hắn là cái chết, đa vũ trụ này cũng như vô số vũ trụ khác đã không có khả năng giết chết hắn nữa. Hắn đã tồn tại nằm ngoài tất cả, kể cả tác giả có xóa truyện này đi hắn cũng vẫn tồn tại. Nhưng hắn không biết liệu bản thân có chết đi nếu tên tác giả viết ra như vậy?

"Một cuốn tiểu thuyết tạo ra một vũ trụ, nhưng chỉ tập trung cho một nhân vật và một vùng cố định, nên với tên tác giả đó ta chỉ là một sinh vật ngẫu nhiên được tạo ra và chết đi, nếu không xuất hiện quanh vùng cố định đó thì tên tác giả thậm chí không thể biết ta là ai."

"Nhưng tên đó là ai?"

Dẫu cho có quyền năng to lớn đến đâu, Nhất cũng không phải không gì không biết. Quyền năng của hắn được tạo ra nhờ ý chí, trí tuệ riêng biệt, có thể tính là dị số. Hắn cũng có khả năng như tác giả, thay đổi mọi thứ đã, đang và sẽ được viết ra.

"Nếu có thêm vô số dị số? Liệu sẽ có một người vượt qua ta, tiến đến tầng cao hơn chăng? Hay ta phải kết hợp trí tuệ của vô số sinh vật, lúc đó mới có thể vượt qua được HẮN."

Tất của các vũ trụ là giả, vậy thì ngược lại tất cả chính là thật, đó chính là lý do khiến Nhất không bị khủng hoảng hiện sinh, cái cảm giác tất cả cuộc sống là giả dối. Hiện tại hắn muốn siêu thoát nhưng bản thân lại bất diệt.

Bạn đang đọc Nhất Nói của Người qua đường
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi YYgiả
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.