Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Một Hoành Trình Mới (Cầu Linh Thạch)

Tiểu thuyết gốc · 2445 chữ

Ngạo Thiên thành.

Đã một năm nữa trôi qua kể từ khi Lục Nam kiến tạo tam ti lục đường, qua thời gian một năm chính lí cùng không ngừng phát cùng phát triển tam ti lục đường đã đi vào quỹ đạo.

Lục Nam biệt viện.

Lúc này Lục Nam đang ngồi tại biệt viện ghế đá uống trà, Kiếm Sinh cùng Lưu Vân cung kính đứng tại phía trước.

Mấy năm qua hai tên này tu vi có thể nói là tiến như vũ bão, bây giờ Kiếm Sinh đã là võ linh tạm trọng hậu kỳ, Lưu Vân cũng đã là tiên thiên đại võ sư đỉnh phong.

“Lần này vi sư muốn ra ngoài một đoạn thời gian, Sinh nhi ngươi cùng vi sư cùng một chỗ đi, còn Vân nhi ngươi tạm thời ở lại Ngạo Thiên thành tranh thủ đột phá võ linh cảnh, còn phải dành chút thời gian học tập luyện đan thuật, có gì không hiểu cứ đến hỏi Đông Phương Doanh, hắn luyện đan thuật không sai”

Lục Nam nhập ngụm trà nói, hắn mấy ngày nữa muốn đi Hạp Phong cốc bởi vậy lần này gọi hai đệ tử đến đây là để an bài.

“Cẩn tuân sư tôn chi lệnh”

Đối với Lục Nam phân phó Kiếm Sinh cùng Lưu Vân hiển nhiên không có ý kiến.

“Ừm nên làm gì thì làm cái đó đi”

Lục Nam khoát tay bảo.

“Tệ tử xin cáo lui”

Kiếm Sinh cùng Lưu Vân đồn thời lui xuống.

Lục Nam thấy hai đệ tử lui xuống hắn cũng khởi thân đi ra ngoài, mấy năm nay không ngừng tu luyện bản thân hắn cũng cảm thấy có chút khô khan.

Qua mấy năm không ngừng phát triển Ngạo Thiên thành đã trở nên vô cùng sầm uất, hai bên đường điều có gian hàng, nhà cửa đồ sộ, chen chúc nhau, trên đường chúng tu sĩ đi lại tấp nập, thi thoảng lại có người của Trấn Thành ti đi lại tuần tra, cả Ngạo Thiên thành là một mảnh bình yên.

Lục Nam lúc này đang tại trong thành đường phố đi dạo, không biết tại sao hắn phá lệ ưa thích khung cảnh như này, có thể là do quá nhiều năm không ngừng tranh đấu chém diệt.

Lục Nam thoáng cảm nhận trong thành trình độ nồng đậm linh khí, bây giờ Ngạo Thiên thành linh khí nồng đậm hơn so với lúc mới lập tu linh trận đây là do tu sĩ cấp cao số lượng không ngừng gia tăng gây nên.

Tu sĩ sẽ lôi keo xung quanh linh khí, tu sĩ cảnh giới càng cao hiển nhiên khả năng thu thập linh khí càng mạnh những linh khí này cũng không theo tu sĩ đình chỉ tu luyện mà tiêu tán mà sẽ lặng đọng tại nguyên địa dần dần đề cao nơi đó hoàn cảnh tu luyện.

Đây là lý do vì sao những cường đại tông môn cùng thánh địa kia linh khí lại nồng đậm đến vậy thậm chí là tự hành dưng dục ra linh thạch, đây cũng không phải ngày một ngày hai có thể làm được mà là những thành địa cùng tông môn kia một đời lại một đời cường giả tích lũy ra đến.

Hiển nhiên cũng có một số có thể tăng cao linh khí biện pháp tỉ như tu linh trận, tụ linh thạch các loại.

Đối với Ngạo Thiên thành linh khí nồng đậm Lục Nam vẫn là tương đối hài lòng, hắn trong thành đường phố đi lại một chút sau đó liền đến kiểm tra tụ linh trận trận nhãn.

Trận nhãn hiển nhiên là Ngạo Thiên thành quan trong nhất khu vực, để bảo vệ trận nhãn, Diệp Thiên Hoành còn đặc biệt ra mệnh lệnh nghiêm cấm người không phận sự đến gần trận nhãn, người vi phạm giết không tha.

Hắn còn đặc biệt phân phó vị kia Diệp gia mới đột phá võ vương cường giả đến đây tọa trấn ngoài ra còn mười lăm vị võ linh cùng năm mươi vị tiên thiên đại võ sư.

Lục Nam đến gần trận nhãn dẫn đến bọn hắn chú ý.

“Kẻ đến là ai, sao dám tại nơi này đi lại”

Một tên tiên thiên đại võ sư hộ vệ đứng ra muốn ngăn cản Lục Nam nhưng hắn vừa nhìn đến Lục Nam trong nháy mắt hắn liền hột hoảng quỳ xuống.

“Bái kiếm thành chủ”

Tên kia hộ vệ hô lớn một tiếng, bọn hắn sớm đã được xem Lục Nam chân dung bởi vậy vừa nhìn đến Lục Nam hắn liền biết đây là bọn hắn thành chủ.

Những người còn lại nghe được tên kia hộ vệ tiếng hô liền chạy đến trước mặt Lục Nam quỳ xuống, vị kia võ vương cường giả cũng xuất hiện trước mặt Lục Nam.

“Tiểu nhân Diệp Thiếu Lương bái kiến thành chủ”

Diệp Thiếu Lương quỳ một gối trước mặt Lục Nam.

“Bán kiến thành chủ”

Còn lại người trăm miệng một lời hô, trong mắt bọn hắn đều là lửa nóng, đây là lần đầu tiên bọn hắn nhìn thấy thành chủ a.

“Đứng lên đi”

Lục Nam vung tay một cái một cỗ như hòa lục lượng đem tại trận đám người đỡ dậy, hắn không quan tâm đến đám người ngạc nhiên biểu lộ, hắn liền đi vào tụ linh trận nhãn.

Lục Nam đánh giá trận nhãn một chút cảm thấy trận nhãn không có vẫn đề gì hắn liền rời đi.

Luyện Ngục yêu hoàng động phủ.

Mấy năm trước Luyện Ngục sư vương liền đổi tiên làm Luyện Ngục yêu hoàng, làm Lục Nam tọa kỵ, Ngạo Thiên thành hộ thành yêu thú, Luyện Ngục yêu hoàng động thủ hiển nhiên cũng được chia sẽ Ngạo Thiên thành một bộ phận linh khí.

Làm Lục Nam vừa đến trước động phủ lúc Luyện Ngục yêu hoàng liền xuất hiện, hình thể của nó so với mấy năm trước tựu lớn hơn không ít thân thể đã cao hơn mười trượng.

Luyện Ngục yêu hoàng hạ thấp thân thể khổng lồ hướng Lục Nam hơi quỳ xuống

“Chủ nhân”

“Ừm, không tệ nha, mới mấy năm liền đột phá võ hoàng nhị trọng”

Lục Nam hài lòng nói, mấy năm qua không ngừng tu luyện Luyện Ngục yêu hoàng đã đột phá đến võ hoàng nhị trọng.

“Ta cả là nhờ chủ nhân đan dược cùng hoàng cảnh tu luyện”

Luyện Ngục yêu hoàng chân thành nói, thật vậy, nếu không có Lục Nam đan dược cùng ở đây hoàn cảnh tu luyện tốt hắn muốn đột phá võ hoàng nhị trọng còn phải đợi thêm mấy năm.

“Ừm cố gắng tu luyện”

Lục Nam phân phó một tiếng sau đó phiêu diêu rời đi, Luyện Ngục yêu hoàng nhìn lấy Lục Nam biến mất mới trở về động phủ tiếp tục tu luyện.

Đêm tối, Đan Đường, trong một gian mật thất.

Lục Nam cùng Đông Phương Doanh lúc này đang ngồi đối diện nhau.

Sau khi từ Luyện Ngục yêu hoàng động phủ trở về Lục Nam liền đến đây cấp Đông Phương Doanh giảng hoàng đan tri thức.

Đối phương bây giờ đã đạt đến đan vương cực hạn tinh thần lực cũng đã vô hạ cấp bốn mươi chỉ là chậm chạp không thể đột phá bởi vậy Lục Nam quyết định đơn độc cho đối phương giảng đạo.

“Được rồi ta chỉ giảng đến đây thôi còn lại có đột phá hay không vậy phải xem ngươi rồi”

Giảng đạo kết thục Lục Nam nói với Đông Phương Doanh một câu sau đó đứng dậy đi ra ngoài.

“Đa tạ thành chủ”

Đông Phương Doanh đối Lục Nam khom người nói, lần này có Lục Nam giảng đạo mọi nghi vấn của hắn đều được giải khai, hắn có tự tin rất nhanh bản thân liền có thể tiến vào đan hoàng.

Sáng này hôm sau, Ngạo Thiên thành của nam.

Bốn bóng người bí mật tự nơi đây ra ngoài sau đó hướng Hạp Phong cốc phương hướng mà đi, bốn người này chính là Lục Nam, Diệp Thiên Hoành, Kiếm Sinh cùng Lạc Hà Đức.

Phong Hạp cốc khoảng cách bên ngoài sáu trăm dặm.

Nơi đây rừng cây rậm rạp không thua gì hung thú sâm lâm, nơi đây một bóng người thiếu nữ đang hướng một phương hướng gấp rút phi hành, phía sau nàng mười bóng người đang không ngừng đuổi theo.

Thiếu nữ tuy có võ linh tam trọng tu vi càng là am hiểu một loại nào đó phi hành công pháp khiến tốc độ của nàng rất nhanh nhưng mười bóng người phía sau thuần một sắc đều là võ vương cường giả, thậm chí người dẫn đầu kia tu vi không thua gì bây giờ Diệp Thiên Hoành, là nửa bước đặt đến võ hoàng cảnh.

Đội hình này nếu đặt tại trước đây đại Chu quốc chỉ sợ liền là bá chủ, cho dù trước đây Hoàng thất cùng Huyền Vân tông cho dù ra hết lực lượng cũng không thể so sánh.

Lại nói thiếu nữ kia, tuy là nàng tốc độ rất nhanh nhưng bản thân vẫn là võ linh cảnh giới linh lực chung quy có hạnh, trường kỳ phi hành khiến nàng linh lực không ngừng suy yếu nhưng nàng vẫn cắn răng vận dụng phi hành võ kỹ bởi lẽ chỉ cần chậm lại nàng liền bị đám người kia bắt lại, đến lúc đó hậu quả liền có thể nghĩ.

Chỉ là nàng có cố gắng đến mấy cũng không thể so với mấy tên võ vương kia, theo thời gian trôi qua thiếu nữ tốc độ ngày càng chậm lại, phía sau mấy vị võ vương cũng cảm nhận được điều này, bọn hắn nhao nhao tăng nhanh tốc độ.

Phía sau một vị võ vương đưa ta kết một loại thủ ấn, theo đó một mũi tên bằng linh lực bay thẳng về phía thiếu nữ.

“Oanh”

Mũi tên đánh thẳng vào thiếu nữ sau lưng, oanh một tiếng thiếu nữ như diều đứt dây rơi xuống đất.

“Ầm”

Thiếu nữ bị rơi xuống đất khiến mặt đất cày thành một cái hố lớn.

“Khụ, khụ, khụ”

Thiếu nữ từ dưới đất bò dậy, nàng không ngừng ho ra máu, hiển nhiêu chiêu vừa rồi khiến nàng bị thương không nhẹ.

“Tứ công chúa ngươi đừng ngoan cố nữa theo chúng ta trở về đi”

Mười vị võ vương cường giả vây quanh thiếu nữ kia, vị kia nửa bước võ hoàng trước lên tiếng nói.

“Hừ, muốn ta trở về vậy trừ khi giết ta đi”

Thiếu nữ một mặt kiên cường nói, muốn nàng trở về trừ khi nàng chết.

Nói rồi thiếu nữ chủ động phát kích về phía võ vương thủ lĩnh nhưng nàng một cái võ linh làm sao có thể là võ vương đối thủ công kích vừa đến gần vị kia võ vương trong nháy mắt liền bị cản lại.

“Tứ công chúa đã ngươi không chịu đi theo vậy đựng trách hạ quan vô tình, phụng bệ hạ chi lệnh hạ quan xin đắc tội”

Võ vương thủ lĩnh trầm giọng nói, tiếp theo hắn duỗi tay ra một cỗ lực lượng trói buộc lấy thiếu nữ kia.

Thiêu nữ chỉ cảm thấy một cỗ không thể phản kháng lực đang cuốn lấy mình, nàng muốn phản kháng nhưng vô dụng lúc này trong mắt nàng đều là tuyệt vọng.

Thiếu nữ nhớ đến bản thân quá khứ.

Nàng từng là một đại hoàng chiều công chúa, được phục hoàng mẫu hậu yêu thương, được đại ca, nhị tỉ, tam tỉ bao bọc nhưng ngay hôm đó đã thay đổi cuộc đời nàng.

Ngày hôm đó một tên thanh niên đã đến, hắn là nàng hoàng triều phục thuộc thế lực thiên kiêu, tại lần đầu tiên nhìn thấy nàng hắn đã để ý sắc đẹp của nàng.

Đối với mọi người đây là điều tốt có thể một bước lên mây nhưng nàng biết đó là địa ngục, tên kia thiên kiêu có sở thích hành hạ nữ nhân, trước nàng đã có không biết bao nhiêu mĩ nữ chết dưới tay của hắn.

Bởi vậy nàng trực tiếp từ chối tên kia nhưng cuộc sống này làm sao có thể như ý nàng.

Phụ hoàng nàng vì lấy lòng tên kia thiên kiều không ngần ngại hi sinh nàng, nàng cấu cứu mẫu thân, cầu cứu hoàng huynh hoàng tỉ nhưng không ai chịu giúp nàng, nhị hoàng tỉ còn trực tiếp cho người giam lỏng nàng.

Nàng không chấp nhận số phận, nàng đã cố gắng thoát khỏi hoàng cung, nàng nghĩ chuyện này như vậy là đã kết thúc nhưng phụ hoàng bên kia lại phái người truy bắt nàng.

Nàng trăm trốn nghìn tránh chạy đến tận nơi rừng núi này nhưng những người này vẫn là tìm thấy nàng, nàng đã phản kháng nhưng vô dụng.

Bọn hắn đều là võ vương cấp bậc tu vi, nàng một cái võ linh có cố gắn đến đâu cuối cùng vẫn là vô ích.

“Haha, muốn ta trở về cưới hắn trừ khi ta chết”

Thiếu nữ cuồng tiếu một tiếng sau đó linh lực trong cơ thể nàng không ngừng đảo ngược phá hoại kinh mạch nàng là lực chọn ngọc thạch câu phần.

“Hừ”

Võ vương thủ lĩnh hừ lạnh một tiếng, hắn thi triển thủ đoạn bảo vệ linh hải cùng linh hồn của nàng.

Thiếu nữ vốn muốn lựa chọn ngọc thạch câu phần nhưng nàng hoảng sợ phát hiện bản thân vậy mà không thể hủy đi linh hải cùng linh hồn.

Lúc này thiếu nữ đã nhận mệnh, nàng nhắm mắt lại không phản kháng nữa, nàng lần này thật sâu cảm nhận được tình người ấm lạnh, luôn yêu thương nàng gia đình vậy mà vì lợi ích lại lựa chọn hi sinh nàng.

Thiếu nữ dừng lại phản kháng nàng bị nhấc bỗng lên giữa không trung sau đó từ từ bay về phía vị kia võ vương thủ lĩnh.

Trong đám người, hai vị võ vương đi lên trước bắt lấy nàng sau đó đem nàng không chế.

“Được rồi chuẩn bị trở..”

Võ vương thủ lĩnh vừa định hạ lệnh trở về đột nhiên bốn bóng người xuất hiện trước mặt bọn hắn, bốn người bày chính là Lục Nam bốn người.

Bạn đang đọc Nhất Niệm Trọng Sinh Thiên Đế Vô Thượng sáng tác bởi VoThuong1901
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi VoThuong1901
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 133

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.