Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cháu không có người bố đẹp trai như chú

Phiên bản Dịch · 2610 chữ

Đèn cầu thang cũng coi như sửa rồi, hoắc Khải Quân đứng trước cửa nhưng tay vẫn chưa gõ cửa.

Anh ta chỉ là đột nhiên rất nhớ cô. Hay chỉ vì không gặp nên đứng ngoài cửa một lát cũng được.

Sau khi ánh đến sáng được một lúc thì lại hoà vào bóng tối. Trong cơn hoảng loạn anh ta dường như nghe thấy tiếng chuột nhưng lại không có tiếng hét của cô gái rồi chủ động lao vào lòng anh ta.

Trong lòng càng bức bí khó chịu.

Mà lúc này trong phòng đột nhiên truyền đến một tiếng động rất lớn!

Hoắc Khải Quân kinh ngạc, dường như không có bất kỳ do dự nào lập tức đập cửa: "Tuyết Tuyết!"

Bên trong lung tung lộn xộn khiến Hoắc Khải Quân cho rằng đã xảy ra chuyện gì nhưng lúc muốn phá cửa lại có tiếng bước chân truyền tới, cửa được mở cửa ra, một cô gái gầy gầy nhìn anh ta: "Tìm ai?"

"Xin hỏi Lý Nhược Tuyết còn ở đây không?" Anh ta nhìn lại một chút, số nhà không sai.

"Lý Nhược Tuyết?" cô gái lắc đầu: "Chuyển nhà rồi! Tôi vừa mới dọn đến tuần trước."

Lúc này tâm trạng bao trùm của Hoắc Khải Quân là vô cùng thất vọng, anh ta gật đầu: "Làm phiền rồi." sau đó xoay người rời đi.

Anh ta lái xe nhìn ánh đèn cao áp hai bên đường lại nhớ đến hôm đó anh ta nắm tay Lý Nhược Tuyết đi tản bộ quanh biệt thự.

Hoá ra có những thứ khi ta chưa chạm vào thì sẽ không có ấn tượng sâu sắc gì nhưng một khi chạm tới thì đột nhiên trở thành không có cách nào ngừng khắc sâu trong lòng.

Đúng, Thời Khâm Tín nói đúng, anh ta không cho cô được sự thừa nhận thì đứng ở xa nhìn cô cũng được.

Tối hôm đó Hoắc Khải Quân lái xe lòng vòng quanh thành phố mấy lần sau đó mới về nhà.

Chỉ là vốn cho rằng gặp một người rất dễ dàng nhưng đợi sau khi người đó biến mất anh ta mới phát hiện ra vốn muốn gặp thì duyên phận đúng là lại trêu đùa nhau.

Vì vậy hai ngày sau khi Hoắc Khải Quân không chịu được nữa phải cử Thẩm Nam Thông đi điều tra chợt anh ta nhớ ra một nơi.

Mặc dù không biết cô đi đâu nhưng anh ta lại biết Hạ Thần Hy học ở trường nào.

Cho nên Hoắc Khải Quân căn đúng thời gian Hạ Thần Hy tan học đến sớm đợi trước cổng trường học.

Quả nhiên anh ta mới xuống xe không bao lâu đã trông thấy Hạ Nghiên Lạc lái một chiếc xe đạp đi đến.

Mới một tuần không gặp, lúc bóng hình của cô ấy xuất hiện trước mặt anh ta Hoắc Khải Quân mới cảm giác mình nhớ cô vô cùng.

Anh ta đứng dưới gốc cây, khóa chặt bóng nhìn cô gái nhỏ ở phía xa, nhìn cô đi vào cổng trường tức thì tầm nhìn của anh ta cũng biết mất.

Không lâu sau học sinh trong lớp Hạ Thần Hy xếp hàng đi ra.

Hạ Nghiên Lạc nhìn thấy Hạ Thần Hy hai mắt sáng lên mau chóng đi đến.

Nhưng lúc cô tới bên cạnh con thì lại có một phụ huynh từ trong trường đi ra.

“Cô là phụ huynh của thằng bé này à?” người phụ nữ có vòng eo lớn kia nhìn Hạ Nghiên Lạc hỏi.

“Vâng.” Hạ Nghiên Lạc nắm tay Hạ Thần Hy nhìn người phụ nữ đó nói: “Có chuyện gì sao?”

“Nó đánh con trai tôi!” người phụ nữ nói, từ phía sau kéo ra một cậu bé: “Cô xem, mặt con trai tôi bị nó đánh ra thế này! Thế này là bị hủy dung nhan đấy!”

Chủ nhiệm lớp Hạ Thần Hy đứng bên cạnh nhìn Hạ Nghiên Lạc nói: “Cô là phụ huynh của Thần Hy đúng không? Vừa nãy liên tục gọi điện thoại cho cô không được.”

Hạ Nghiên Lạc cầm điện thoại xem, phát hiện không biết từ lúc này điện thoại đã hết pin, cô cúi đầu hỏi Hạ Thần Hy: “Thần Hy, con có làm không? Nếu làm thì nói cho mẹ nguyên nhân, nếu không làm thì không cần sợ, mẹ sẽ bảo vệ con.”

“Là con đánh nhưng bạn ấy cũng đánh con!” Hạ Thần Hy nói rồi đưa cánh tay ra: “Chỗ này bị bạn ấy đánh!”

“Nói lung tung, con tôi sao đánh con cô được? Con tôi từ trước đến giờ đều rất thật thà!” người phụ nữ nói rồi chỉ vào vết thương trên mặt con trai mình: “Hơn nữa con cô nhằm vào mặt nó, còn xước da không biết là có bị nhiễm bệnh truyền nhiễm gì không, chúng tôi phải đi bệnh viện kiểm tra từ đầu đến cuối một lần!”

“Mẹ, con không đánh bạn ấy! Là bạn ấy đánh con trước” thằng bé kéo tay người phụ nữ béo nói: “Các bạn học có thể làm chứng cho con!”

Lúc này có một bé gái chạy đến nói: “Chúng cháu nhìn thấy Thần Hy đánh trước, cậu ấy đánh vào mặt Trần Khiêm!”

Cô bé nói xong lại có mất đứa trẻ phụ họa theo: “Đúng, là Thần Hy động tay!”

Hạ Nghiên Lạc biến sắc, cô nhìn mấy đứa trẻ này chợt phát hiện trong tay chúng cầm một túi bánh quy, hơn nữa còn cùng hãng.

Đây rõ ràng là người phụ nữ kia đã thương lượng với mấy đứa trẻ trước làm chứng cứ giả!

Hơn nữa, giáo viên chủ nhiệm dường như quen biết phụ huynh này, cơ bản không cần tìm hiểu mà mặc định là đúng! Trái tim của Hạ Nghiên Lạc nổi lên một cơn giận dữ!

“Không phải con, các bạn đã cầm đồ của Trần Kiêm nên nói dối, không phải là đứa bé ngoan! "Đôi mắt Hạ Thần Hy chứa đầy sự căm phẫn.

"Này, rất nhiều bạn nói điều như thế, lẽ nào toàn bộ đều là giả dối sao?!" Người phụ nữ béo kéo tay Hạ Thần Hy: "Thằng con cô, đánh người còn giảo hoạt! Nhanh chóng xin lỗi con trai tôi đi! Chồng tôi là một cảnh sát, để anh ấy về xem có bắt nó không?! "

"Chị bỏ nó ra!" Hạ Nghiên Lạc tức giận nói: "Tôi ngược lại muốn xem xem, một xã hội có vương pháp thì chồng chị có dám bắt người không?!"

"Ha ha, cô không có chồng sao? Thảo nào trong giờ học vẽ ngày hôm nay thằng bé này chỉ vẽ mẹ đã mà không vẽ bố?" Người phụ nữ chế giễu.

Lúc này, đứa trẻ bên cạnh người phụ nữ ấy cũng nói theo: "Con nói nó không có bố thế là nó đánh con!"

Hóa ra con cô là vì điều này sẽ chủ động đánh người ... Hạ Nghiên Lạc cảm thấy như có tiếng thở dài nghẹn lại, cô nắm chặt tay Hạ Thần Hy định nói chuyện với con thì lại có một giọng nói hướng thẳng vào màng nhĩ của cô!

"Ai nói rằng thằng bé không có bố?!" Hoắc Khải Quân đi đến bên Hạ Nghiên Lạc và Hạ Thần Hy, anh ta đưa tay ra nắm lấy tay Hạ Thần Hy: "Người lớn trong nhà không làm tấm gương cho con cái, vị đại thẩm này, nếu chúng tôi đi cáo trạng không biết chồng chị có vì đại nghĩa diệt thân mà bắt chị không nhỉ?! "

Hạ Nghiên Lạc kinh ngạc khi thấy sự xuất hiện bất ngờ của Hoắc Khải Quân, không biết anh ta như thế nào mà lại đến đây, càng không hiểu tại sao anh ta lại giải vây cho cô.

Hoắc Khải Quân quay đầu nhìn Hạ Nghiên Lạc nói: "Vợ ơi, em nói xem có cần mang giấy chứng nhận kết hôn của chúng ta cho vị đại thẩm này xem không? Hơn nữa, thân là một giáo viên chủ nhiệm lớp lại bao che cho học sinh đây chính là phản lại nguyên tắc giáo dục của nước ta sao?”

Anh nói xong quay sang nhìn cô giáo lớp Hạ Thần Hy, đáy mắt mang theo lời cảnh báo sâu sắc.

Giáo viên chủ nhiệm lớp mặt biến sắc nhưng nhanh chóng nở một nụ cười: "Anh là phụ huynh của Thần Hy sao? Thực ra chỉ là bọn trẻ đánh nhau gây sự thôi mà, dù sao bố mẹ hai nhà đều đến, hai đứa trẻ cũng không sao, vậy thì Trần Khiêm và Thần Hy mau bắt tay nhau làm một đôi bạn tốt được không? "

Hạ Nghiên Lạc nhìn cô giáo nhìn kiểu thấy gió thì đẩy thuyển, trong lòng cười lạnh.

Tuy nhiên, Hạ Thần Hy vẫn còn học ở đây, vì vậy cô không thể làm gì tuyệt tình quá thế nên đành gật đầu. "Được rồi, nhưng tôi hy vọng tương lai sẽ không xảy ra những việc như thế này nữa."

Vị phụ huynh của học sinh được Hoắc Khải Quân gọi là "đại thẩm" sắc mặt từ đỏ biến thành trắng. Tuy nhiên, cô ta vốn dĩ là người lăn lộn kiếm sống, khi nhìn thấy trang phục và phong thái của Hoắc Khải Quân, cô ta biết mình không thể mạo phạm.

Vì vậy chỉ đành cười phụ họa: "Được rồi, trên thực tế, không có gì, Trần Khiêm nắm tay Thần Hy đi, sau này làm bạn tốt của nhau nhé!"

Bàn tay của hai đứa trẻ miễn cưỡng nắm lấy nhau, nhưng những đứa trẻ xung quanh chúng lại thấy có gì không đúng.

Có một cô bé nhìn Hoắc Khải Quân, sau đó hướng về mẹ Trần Khiêm nói: “Dì lừa cháu, rõ ràng Thần Hy có bố!”

“Đúng rồi, bố của Thần Hy cháu gặp rồi, rất đẹp trai, chính là chú này!”

“Chắc là chú đẹp trai quá, Thần Hy sợ vẽ không đẹp nên không vẽ!”

Nghe những đứa trẻ bàn tán rôm rả sắc mặt của người phụ nữ kia càng không giữ nổi, nhất thời nắm tay con kéo nhanh ra ngoài.

Giáo viên chủ nhiệm lớp cười nói vài câu với Hoắc Khải Quân, sau đó mọi người bắt đầu tản ra.

Hoắc Khải Quân luôn luôn nắm tay Hạ Thần Hy, đi đến đầu đường anh ta lại nhìn thấy cửa hàng nhỏ. Đang định cúi đầu và hỏi Hạ Thần Hy có muốn ăn chè trôi không thì đứa trẻ đột nhiên rút tay ra khỏi tay anh ta.

"Chú Hoắc, cảm ơn chú." Hạ Thần Hy ngước nhìn Hoắc Khải Quân: "Nhưng cháu thực sự không có một người bố đẹp trai như vậy!"

Khuôn mặt Hoắc Khải Quân cứng lên.

Hạ Nghiên Lạc cũng đứng yên và mỉm cười khách khí với anh ta: "Hoắc tổng, việc hôm nay cảm ơn anh đã giúp đỡ! Lịch trình của anh nên rất bận rộn, chúng tôi không làm phiền anh nữa!"

Hoắc Khải Quân nhìn thấy sự xa cách trong đôi mắt cô, cánh môi khẽ chuyển động. Vốn dĩ muốn hỏi cô ấy gần đây sống có tốt không, có bận rộn không, nhưng lời bị mắc kẹt trong cổ họng không phát ra được.

Anh ta gật đầu: "Ừ, anh đi đây!"

Tuy nhiên nói xong Hoắc Khải Quân vẫn đứng yên mà ngược lại Hạ Nghiên Lạc đã dắt Hạ Thần Hy rời đi.

Hai người dường như không có ý định lái xe mà đi bộ về phía trước. Hoắc Khải Quân trong lòng giao động nên cũng đi theo bọn họ.

Hạ Nghiên Lạc đưa Hạ Thần Hy đến một siêu thị ở ngã tư trường, mua một ít đồ ăn và sau đó nói: "Hy ca, cửa hàng ăn vặt của mẹ sẽ khai chương vào ngày mai, mẹ sợ rằng sẽ không thể đón con lúc tan học được. Con tan học nếu không thấy mẹ đến thì hãy đi thẳng đến cửa hàng nhé."

"Biết rồi mẹ!" Hạ Thần Hy trả lời, nó cầm hoa quả đang muốn đưa nó cho Hạ Nghiên Lạc nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc dưới gốc cây bên đường.

"Mẹ xinh đẹp, con nhìn thấy chú Hoắc ở bên đó!" Đôi mắt Hạ Thần Hy chớp chớp: "Chú ấy có phải là lại bắt đầu chú ý đến mẹ không?"

Hạ Nghiên Lạc mỉm cười nói: "Kệ chú ấy, Ninh Thành là địa bàn của chú ấy, đừng nói là theo dõi nếu chú ấy thực sự muốn tìm ai đó thì cũng sẽ tìm được thôi.

Trừ khi người đó là Hạ Nghiên Lạc …

Cô tự cười trào phúng, quả nhiên cô gái xinh đẹp biến mất mấy ngày anh ta không chịu được cảm giác cô đơn nên đã đi tìm cô gái bình thường này rồi!

Chỉ là Hạ Nghiên Lạc không ngờ được, cửa hàng ăn vặt cô mới khai chương ngày đầu tiên Hoắc Khải Quân đã xuất hiện trước cửa rồi.

Hoắc Khải Quân thực sự là đến lúc Hạ Nghiên Lạc vừa mới cửa chỉ là anh ta luôn luôn đứng nhìn từ phía xa.

Nhưng khi Hạ Nghiên Lạc khai chương đã lâu lắm rồi mà vẫn không có một mống khách anh ta thực sự không nhẫn nhịn được, vậy là từ trên xe đi xuống rồi tiến vào trong cửa hàng.

Hạ Nghiên Lạc khai chương không ổn đang buồn thối ruột, ngẩng đầu lên thấy có người trong lòng vẫn chưa kịp vui mừng thì đã thấy Hoắc Khải Quân hiện lên trước tầm mắt.

Anh ta quần áo nghiêm chỉnh, so với không khí nơi này không phù hợp lắm. Dáng vẻ khi tiến vào dường như là hoàng đế thị sát hậu hoa viên.

Anh ta là đến xem náo nhiệt sao? Chỉ là Hạ Nghiên Lạc vẫn đang đợi Hoắc Khải Quân rời đi thì anh ta lại ngồi xuống!

Cô ngẩn ra hai giây, nghĩ đến mình là bà chủ không chào hỏi khách hàng thì không được. Thế là cô đi qua hỏi: “Xin hỏi anh muốn dùng gì?”

Nói xong đặt thực đơn trước mặt Hoắc Khải Quân.

Cô bán đều là đồ ăn vặt là trà sữa, là món mà các cô gái trẻ thích ăn, Hạ Nghiên Lạc nghĩ Hoắc Khải Quân xem xong sẽ đi.

Nào biết anh ta xem xong lại chỉ vào nói: “Lấy hết.”

Hạ Nghiên Lạc thu thực đơn lại, trong miệng hừ một tiếng, đánh chết anh ta!

Không bao lâu cô bưng ra sữa chua cramer và trà sữa tự làm nhìn Hoắc Khải Quân nói: “Tiên sinh dùng thong thả.”

Anh ta ngước mắt nhìn cô: “Cám ơn” nói xong thật sự bắt đầu năm những món ăn mà từ trước đến giờ anh ta chưa bao giờ nếm qua.

Lúc này có mấy cô bé sinh viên đại học đi ngang qua cửa, vốn muốn xem xem có gì không lại nhìn thấy Hoắc Khải Quân vậy nên cũng vào hàng luôn.

“Soái ca, bên cạnh anh có ai không?” một cô bé nói.

“Có.” Hoắc Khải Quân ngay mắt cũng không thèm nhìn: “Có vợ anh.”

“Hả?” khuôn mặt cô bé lộ sự thất vọng: “Vợ anh ở đâu vậy?”

“Kia kìa.” Hoắc Khải Quân chỉ về hướng có Hạ Nghiên Lạc đang bận rộn.

Bạn đang đọc Nhất Niệm Tình Thâm của Mộ Hàn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi SongTuDong
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 167

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.