Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đột nhiên ôm anh như vậy, có phải là muốn anh hôn em không?

Phiên bản Dịch · 2497 chữ

Hạ Nghiên Lạc nhanh chóng nhìn về phía Bác Ngự Thần, hơi ngại một chút, nhưng vẫn nhanh chóng đặt lên má Hoắc Khải Quân một nụ hôn.

Có thể nói hôm nay may mà có anh ta.

Bởi vì những cái chỉ trỏ và ánh mắt không có thiện ý của những người xung quanh nhìn cô đối với cô mà nói vô cùng quen thuộc.

Lúc đầu cô bị đuổi ra khỏi trường học, đi làm thêm một lần không cẩn thận gặp một người đàn bà mà người đàn bà này luôn miệng nói cô là người thứ ba.

Vậy là những người xung quanh không cần biết chân tướng sự thật cứ thế mắng chửi cô, cô đứng ở đầu phố chỉ cảm thấy tất cả âm thanh đều là chỉ trích.

Dường những người xung quanh lại biến thành những bạn sinh viên năm đó đứng trước tấm bảng thông báo của trường đại học đang chỉ chỉ trỏ trỏ vào cô, nói cô mới 18 tuổi đã có thai, không biết ngại…

Hơn nữa lúc ấy lại thêm cảm giác ốm nghén cô khó chịu đến mức không chịu nổi nữa nhưng cũng không dám lấy thân phận Hạ Nghiên Lạc ra ngoài đi làm.

Bởi vì cô đi đến đâu đều cảm được có rất nhiều đôi mắt đáng dán chặt vào cô.

Sẽ cảm giác có rất nhiều người đang bàn tán, họ nhìn cô như nhìn Hạ Nghiên Lạc tuổi còn nhỏ, chưa lấy chồng đã có thai, người phụ nữ rẻ mặt không biết xấu hổ!

Nghĩ đến những hồi ức đau khổ đó, Hạ Nghiên Lạc có chút thất thần, đôi tay cũng lạnh ngắt, bất giác cô nắm lấy cánh tay Hoắc Khải Quân.

Anh ta vẫn còn đang trầm luân với sự tiếp xúc như chuồn chuồn đạp nước trên má, nó quá dịu dàng, như chớp giật khiến anh ta cảm thấy trong lòng như một hồ nước đang dập dềnh, trôi nổi, đẹp không có từ nào miêu tả.

Mà cánh tay đột nhiên có một đôi bàn tay mềm mại chạm vào Hoắc Khải Quân cúi đầu nhìn thấy Hạ Nghiên Lạc dường như lại không vui rồi.

Anh ta hoài nghi hỏi cô: “Tuyết Tuyết, sao thế?”

Nói xong, nắm chặt tay Hạ Nghiên Lạc.

Cảm giác tay cô lạnh ngắt Hoắc Khải Quân đặt hay tay cô vào lòng bàn tay mình mê hoặc nói: “Lạnh?”

“Ừ.” Hạ Nghiên Lạc gật đầu.

Hoắc Khải Quân nhìn vào người mình.

Bây giờ trời vẫn nóng anh ta chỉ mặc một cái áo sơ mi nên dường như không thể cởi ra khoác lên cho cô đỡ lạnh được.

Vậy là anh ta dang tay ra kéo Hạ Nghiên Lạc vào lòng: “Như thế này còn lạnh không?”

Bởi vì chuyện cũ ấp đến nên Hạ Nghiên Lạc thực sự hy vọng có một cái ôm ấm áp như thế này, vì vậy cô lần đầu tiên chủ động ôm lấy eo Hoắc Khải Quân, cả người dán vào ngực anh ta: “Đỡ nhiều rồi.”

Nhưng tâm trạng của Hoắc Khải Quân lại biến đổi, anh ta bình tĩnh nói: “Người em nhỏ như vậy, sau này mặc đồ nhiều một chút không lại bị cảm.”

Bác Ngự Thần bên cạnh bị hai người này anh anh em em làm cho không chịu đựng nổi: “Anh, chị dâu hai người tiếp tục thân mật đi, em ra ngoài bận chuyện khác!”

Hoắc Khải Quân dường như mới phát hiện luôn có một cái bóng đen cực lớn đang phát sáng ở đây, vô cùng không khách khí nói: “Cậu còn chưa đi?”

Bác Ngự Thần dường như chịu phải một vạn đòn công kích, cậu ta thổ huyết nói: “Anh, anh lợi hại! Em cút đây!”

Hạ Nghiên Lạc thấy vậy đột nhiên hơi ngại.

Cô đấy Hoắc Khải Quân ra: “Được rồi, tôi không lạnh rồi.”

“Thật sự không lạnh?” Hoắc Khải Quân kéo tay cô: “Đừng miễn cưỡng!”

Hạ Nghiên Lạc thấy dáng vẻ nghiêm túc của anh ta như vậy trong lòng cũng hơi ấm áp: “Khải Quân, có lúc anh thật sự rất đáng yêu!”

Mặt Hoắc Khải Quân đen lại: “Đáng yêu?”

Anh ta chớp chớp mắt: “Cô gái nhỏ này, gan càng ngày càng lớn!”

Hạ Nghiên Lạc cười, nhưng cũng không tiếp tục nói gì nữa.

Hoắc Khải Quân kéo tay cô đi tản bộ ở quảng trường, nhìn Giản Vũ San vẫn bị vân hãm giữa đám phóng viên hai người bật cười rồi cùng nhau rẽ sang một đường khác.

“Cuối tuần em không phải đi làm nhỉ?” Hoắc Khải Quân nói.

“Ừ, không cần đến công ty.” Hoắc Khải Quân nói: “Nhưng có thể phải mang tài liệu về nhà làm.”

“Vậy đừng làm nữa.” Hoắc Khải Quân nghĩ, người phụ nữ của mình không phải chỉ làm một trợ lý nhỏ sao?

“Không.” Hạ Nghiên Lạc lắc đầu, cương quyết nói: “Em không thích làm ký sinh trùng.”

Chủ yếu là vì quá khứ cô từng tin tưởng một người nhưng lúc cô đang vô cùng mong chờ để được gặp người đó thì anh ấy lại hỏi cô, cô là ai.

Sau này nhìn thấy cô lại càng chán ghét: “Tôi phản cảm nhất là người có dã tâm như cô đi cướp bạn trai của chị em mình!”

Lúc ấy cô phát hiện con người ta không thể hy vọng ký gửi bản thân lên một người khác.

Mặc dù khi tốt đẹp nó giống như pháo hoa rực rỡ nhưng thời khắc pháo hoa tan biến thì chỉ còn dư lại mùi thuốc pháo quay mũi mà thôi, cái gì cũng không có, ngay cảm cảm giác ấm áp cũng mau chóng biến thành lạnh lẽo.

Phụ nữ vẫn là nên dựa vào bản thân mình. Tự mình cho bản thân cảm giác an toàn vì người khác sao có thể mang lại được!

Hoắc Khải Quân thấy Hạ Nghiên Lạc nghiêm túc nói như vậy cũng gật đầu: “Được rồi, người phụ nữ của anh thích thế nào thì làm thế đó!”

Hạ Nghiên Lạc cười, cùng anh ta đi về phía trước chuẩn bị đến một cửa hàng dạo chút.

Nhưng lúc hai người vừa lại gần cổng đột nhiên một cơn gió lớn thổi đến, tiếp đó trên đỉnh đầu lại vang lên một âm thanh.

Lúc Hạ Nghiên Lạc phản ứng lại cô thấy một tấm biển quảng cáo bị vỡ đang rơi xuống đầu họ.

Họ cơ bản không có thời gian để tránh, bước chân của cô vẫn chưa nhấc lên trên đỉnh đầu đã có một bóng tôi che cho cô!

Khi mắt khôi phục lại tầm nhìn Hạ Nghiên Lạc cảm giác mình bị Hoắc Khải Quân lôi đi, tiếp đó hai người cùng nhau ngã xuống mặt đất.

Cơn đau trong dự kiến không có truyền đến, lúc nghe có tiếng đồ rơi xuống mặt đất Hạ Nghiên Lạc mở to mắt, lúc này cô mới ý thức Hoắc Khải Quân cả người ôm cô vào lòng, bảo vệ cô!

Nhất thời, trong đầu cô là một mảng trống không.

Tấm biển quảng cáo bị rơi ấy khiến cho không gian và tầm nhìn bị thu hẹp lại, Hạ Nghiên Lạc từ từ ngẩng đầu nhìn Hoắc Khải Quân.

Anh ta cũng chầm chậm mở mắt nhìn về phía cô.

Thấy ánh mắt cô đang ngây ngốc dán chặt vào anh ta, trong lòng Hoắc Khải Quân trầm mặc: “Tuyết Tuyết, không sao chứ?”

Lẽ nào người phụ nữ này thật sự bị rơi cái gì vào rồi, anh ta không sao, anh ta bảo vệ cô mà cô vẫn bị thương à?

Nghĩ đến đây Hoắc Khải Quân dùng lực xoay người, sau đó đẩy tấm biển quảng cáo trên người ra, đặt tay lên vai Hạ Nghiên Lạc ôm cô lên.

Cô chợt tỉnh lại, nhìn anh ta chăm chú mà nghiêm túc hỏi: “Tại sao anh cứu tôi?”

Hoắc Khải Quân nhìn cô đánh giá một chút, xác định cô thật sự không bị thương lúc này mới rất tự nhiên nói: “Em là bạn gái của anh, anh không cứu em thì cứu ai?” đúng là ngốc chết đi được, tự nhiên đi hỏi vấn đề mà chẳng chịu suy nghĩ này!

Hạ Nghiên Lạc lại nói: “Anh không biết biển quảng cáo rơi xuống sẽ làm anh bị thương à?”

Cô nói những lời này ngữ khí có chút xúc động, đỏ mắt hỏi anh ta.

“Anh là một người đàn ông, bị rơi vào cũng không sao.” Hoắc Khải Quân nói rồi nhéo má Hạ Nghiên Lạc, mang theo vào phần cưng chiều: “Đổi lại là em, dáng người nhỏ thế này nhất định sẽ bị thương nặng đó!”

Nói vậy anh ta là bảo vệ cô, cô còn tức giận sao? Đúng là một cô gái ngốc.

Chỉ là suy nghĩ này vừa mới hiện lên trong đầu anh ta thì Hạ Nghiên Lạc đột nhiên chạy tới ôm lấy anh ta.

Hoắc Khải Quân ngẩn ra, đây là lần đầu tiên cô chủ động ôm anh ta khiến anh ta hơi trấn động cùng kinh ngạc: “Tuyết Tuyết, thật sự không sao chứ?”

“Ừ.” thanh âm của Hạ Nghiên Lạc có chút ưu phiền, cả người dựa vào lồng ngực của Hoắc Khải Quân, tay ôm chặt lấy eo anh ta.

Anh ta không biết, cô đã rất lâu rồi không có cảm giác ấm áp giống như vậy.

Bảy năm này, mặc dù Trần Ngọc Đình và Lý Đại Hải rất tốt với cô nhưng bọn họ đều là người làm công ăn lương, năng lực thì có hạn, có thể giúp đỡ cũng rất hạn chế. Thật ra phần nhiều đều là dựa vào bản thân cô thôi.

Cho nên lúc cô tuyệt vọng cô cầu mong có người sẽ đến giúp đỡ mình, nhưng hồi đáp lại chỉ là thất vọng.

Dần dần cô cũng không mong chờ cái gì nữa, thật chí cũng tập cho mình thói quen lạnh lùng.

Càng không dám hy vọng có người sẽ lo cho sự an toàn và nguy hiểm của cô mà đến cứu cô!

Nhưng sự việc vừa rồi đột nhiên xảy ra, cơ bản cô không có bất cứ thời gian để suy nghĩ hoặc do dự nào, Hoắc Khải Quân tình nguyện vì cô mà bị thương, vì cô mà bảo vệ cô!

Anh ta trong lòng cô lúc nào cũng cao cao tại thượng, là đại thiếu gia được người ta cưng chiều.

Hơn nữa vì họ ký hợp đồng ba năm cho nên cô từ trước đến giờ đều rất rõ ràng vị trí của mình.

Cô hiểu rõ, một khi quan hệ kết thúc họ sẽ hoàn toàn là người dưng ngược lối. Cho nên những ám thị ngẫu nhiên của anh ta sự thân mật thoáng qua của anh ta trong sâu thẳm tâm hồn cô thực ra đều chỉ là cảm xúc nhất thời mà thôi.

Cô dùng khoảng thời gian bảy năm xây cho mình một bức tường thành kiên cố, không cho bất cứ người nào bước vào, mà bản thân cô cũng không muốn ra.

Chỉ là lúc này cô đột nhiên có chút giao động.

Sau lưng đột nhiên truyền đến một cảm giác ấm áp, Hạ Nghiên Lạc bị Hoắc Khải Quân ôm chặt. Giọng nói của anh ta mang theo sự thoải mái: “Đột nhiên ôm anh như vậy, có phải là muốn anh hôn em không?”

Trong lòng Hạ Nghiên Lạc hơi cảm động, đối với lời nói này của anh ta lại không biết nên khóc hay cười đây: “Ừ.”

Cô vừa nói xong, Hoắc Khải Quân lập tức kéo cô ra một chút sau đó cúi đầu hôn xuống.

Chỉ là khóe mắt của Hạ Nghiên Lạc chợt hướng về phía tấm biển quảng cáo trên mặt đất, có chút không yên tâm: “Anh thật sự không bị thương chứ?”

“Tấm biển nhựa mỏng như thế vỡ sau lưng anh chỉ hơi đau một tí thôi, sao có thể bị thương được?” Hoắc Khải Quân rất tự nhiên nói: “Nếu đổi lại là người phụ nữ bé nhỏ như em thì cũng không biết thế nào! Được rồi, sau này một mình đừng đi lung tung nữa”

Hạ Nghiên Lạc nghe đến mức trong lòng càng nhộn nhạo, cô cọ cọ vào ngực anh ta nói: “Được.”

Nói xong mới từ lồng ngực của Hoắc Khải Quân đi ra.

Anh ta kéo lấy tay cô: “Vừa rồi không phải muốn anh hôn em sao?”

Trí nhớ của anh ta tốt thật, vẫn còn nhớ đến cái này… Hạ Nghiên Lạc cắn môi chân tay có chút loạn lên không đứng vững.

Hoắc Khải Quân lập tức ôm lấy khuôn mặt cô cúi xuống hôn một cái.

Vẫn là nụ hôn chuẩn của Hoắc thị, rất nhanh chiếm lấy toàn bộ không khí của Hạ Nghiên Lạc.

Anh ta ôm chặt lấy cô dường như nhấc cô lên khỏi mặt đất, trọng tâm của cô không ổn định bèn đưa tay ra ôm chặt lấy cổ anh ta.

Hoắc Khải Quân bị sự chủ động của cô mà càng lúc càng dùng lực, tay anh ta xuyên qua mái tóc dài của cô cảm giác khi nó chạm vào vô cùng trơn mềm, dường như người phụ nữ trong lòng anh ta cũng mềm mại như vậy đó!

Họ trước cổng quảng trường hôn đến quên hết mọi thứ cảnh này lại được một phóng viên chỗ Giản Vũ San chụp được.

Mà phóng viên này vỉ nằm ở vòng ngoài cùng trong đội quân phỏng vấn Giản Vũ San hôm này nên có chút buồn bực, thế nên cô ta bèn xoay người chụp chỗ khác.

Sau khi chụp được bức ảnh của hai người cô ta cầm điện thoại tùy ý đăng một tin lên weibo: “Tại quảng trường của Hoắc thị Giản Vũ San đang nhận phỏng vấn của phóng viên, mà cách nơi phỏng vấn 20m có một đôi tình nhân đang hôn nhau không tách rời. Mặc dù nhìn không rõ dáng vẻ của họ nhưng nhìn vào khí chất của họ nhan sắc nhất định là rất cao.”

Cô ta không ngờ được khi mình đăng tin này chẳng biết là ai chia sẻ mà nó đột nhiên vô cùng hot.

Trong bệnh viện, Kiều Dịch Dương lướt weibo vô tình bị bức ảnh này thu hút ánh nhìn.

Tại sao lần đầu tiên nhìn thấy bức ảnh này anh ta cảm thấy bóng dáng người phụ nữ trong đó có chút quen mắt vậy?

- Like và Bình luận để mình có động lực lên chương nào!

- Đẩy Kim Phiếu hoặc Donate mình sẽ bạo chương nhé!

Bạn đang đọc Nhất Niệm Tình Thâm của Mộ Hàn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi SongTuDong
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 161

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.