Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Em tha thứ cho anh, chúng ta bắt đầu lại từ đầu được không?

Phiên bản Dịch · 2308 chữ

“Cám ơn chú Hoắc!” Hạ Thần Hy cười lại càng đáng yêu, nó lập tức chạy đến tán thưởng Hoắc Khải Quân: “Cơ bắp của chúng xem ra rất rắn chắc! Giống như là ảnh trên lịch ý nhỉ!”

Trong lòng Hoắc Khải Quân rất vui nhưng lại không biểu hiện ra ngoài. Anh ta vỗ cánh tay Hạ Thần Hy nói: “Cháu chăm chỉ học, tương lai sẽ được như vậy.”

Thế rồi Hoắc Khải Quân điều chỉnh máy tập sau đó dạy cho Hạ Thần Hy tập.

“Bé con, lực nên dùng ở bụng, eo thả lỏng!” Hoắc Khải Quân vỗ sau lưng Hạ Thần Hy: “Ở đây thẳng lưng lên!”

“Chú Hoắc, cháu sắp không kiên trì được rồi…” tay của Hạ Thần Hy đang phát run.

“Giữ mười giây, chú bắt đầu đếm…” Hoắc Khải Quân mở miệng: “10, 9, 8, 7…”

Kết thúc thời gian, Hoắc Khải Quân giúp Hạ Thần Hy dần dần thả lỏng, sau đó nói: “Sau này mỗi ngày luyện 40 phút.”

“Vâng, cảm ơn chú Hoắc!” Hạ Thần Hy cười đến híp cả mắt lại.

“Đi tắm rồi ăn cơm.” Hoắc Khải Quân nói.

“Vâng.” Hạ Thần Hy dường như giống con côn trùng nhỏ, đi sau anh ta cho đến khi đến cửa phòng tắm.

“Cháu tự mình đi tắm đi!” Hoắc Khải Quân chỉ vào một phòng khác.

“Ồ.” Hạ Thần Hy trong lòng có chút mất mát. Vốn dĩ, nó muốn xem cơ bắp trên chân của Hoắc Khải Quân như thế nào!

Tắm xong đi ra Hạ Thần Hy đã đói đến da dán vào bụng rồi.

Thế nên người làm vừa mới bê đồ ăn lên nó đã lập tức ăn như chết đói mấy ngày.

Phía đối diện Hoắc Khải Quân nghiêng mắt nói: “Ăn cơm không nên có dáng vẻ như vậy.”

Hạ Thần Hy thoắt cái phản ứng lại, vội vàng ngồi thẳng lên, sau đó học cách ăn uống một cách tao nhã như Hoắc Khải Quân.

“Lý Nhược Tuyết đâu?” anh ta đợi một lúc rồi mà vẫn không thấy người đâu, trong lòng có chút không vui.

“Cô sớm đã đi ra ngoài rồi, có thể là đi làm thêm!” Hạ Thần Hy nói.

Anh ta khó khăn lắm mới có một ngày không phải đi làm thế mà cô ấy lại làm thêm, còn ném cho anh ta thằng nhóc con này nữa?

Hoắc Khải Quân không vui, ai là người sắp xếp công việc này, để người phụ nữ của anh ta cuối tuần đi làm không ở bên cạnh anh ta?

Bấy giờ Hạ Nghiên Lạc đã đến nơi diễn ra cuộc thi, bởi vì lần thi này là loại trực tiếp nên mọi người phải bốc thăm thứ tự. Từ sớm cô đã đi vào phòng vệ sinh thay một bộ trang phục đã được chuẩn bị từ trước, trang điểm sao cho béo một chút để người khác không nhận ra mình.

Sau khi làm xong những việc này cô mới đeo thẻ lên phía trước đi ra hậu đài để bốc thăm thứ tự.

Đúng là oan gia ngõ hẹp, lúc cô bốc thăm thế nào lại gặp Giản Vũ San.

Có điều cô bây giờ như bèo trôi nên Giản Vũ San cơ bản cũng không nhận ra cô.

“Cô chính là cô gái đeo mặt lạ lần trước sao?” nhân viên này có ấn tượng sâu sắc với Hạ Nghiên Lạc: “Cho nên cô à, cô dự định đeo mặt nạ như thế này biểu diễn sao?”

Hạ Nghiên Lạc gật đầu: “Quy tắc cuộc thi không nói là không được đeo mặt nạ biểu diễn.”

“Đúng là không nói, nhưng chúng tôi hy vọng cô đem giọng ca của mình thu hút quần chúng nhiều hơn chứ không phải là cảm giác thần bí này.” người nhân viên nói: “Bốc thăm đi!”

“Được rồi, cảm ơn.” Hạ Nghiên Lạc đi qua rút một lá phiếu.

Thợ quay phim phía trước đã nhanh chóng chuẩn bị xong, lần này là phát trực tiếp cho nên MC cũng đã vào vị trí rồi.

Hạ Nghiên Lạc nghe thấy có người nói chuyện với Giản Vũ San, lúc này cô mới phát hiện vị trí của bọn họ tương đối gần, sau khi cô hát xong người thứ ba chính là Giản Vũ San.

Lúc này trợ lý bên cạnh Giản Vũ San vừa giúp cô ta trang điểm vừa nói: “Chị San San, một lát nữa sau khi kết thúc có phải chị lại đến bệnh viện không?”

“Đến Kiều gia.” Giản Vũ San nói: “Dịch Dương đã xuất viện rồi, kết thúc cuộc thi chị đến với anh ấy.”

Trợ lý gật đầu: “Vâng, vậy em đặt đậu đũa mà anh Kiều thích ăn nhất nhé?”

“Được, nhưng không cần cho ớt, bây giờ anh ấy không ăn được các loại thức ăn có chất kích thích.” Giản Vũ San nhớ lại, trước đây khi Kiều Dịch Dương và Hạ Nghiên Lạc cùng ăn cơm thích ăn nhất là đậu đũa.

Nhưng sau khi Kiều Dịch Dương mất trí nhớ quên mất Hạ Nghiên Lạc thì khẩu vị của anh vẫn không thay đổi.

Có thể thấy có những thứ phải biến đổi thì cuối cùng cũng biến đổi, không biến đổi thì bất luận lâu bao lâu cũng không thay thế được.

Nó giống như bây giờ cô ta đã là vị hôn thê của anh, sớm hay muộn cũng có một ngày gả vào Kiều gia vậy.

Lúc cô ta ngước mắt lên đột nhiên trông thấy một cô gái béo béo, không biết tại sao khiến cô ta có cảm giác quen thuộc.

Có điều Giản Vũ San cũng không nghĩ nhiều, cô ta cầm điện thoại gọi cho Kiều Dịch Dương: "Dịch Dương, anh dậy chưa?"

Giọng nói của Kiều Dịch Dương có chút lạnh lùng: "Ừ, đang nghỉ ở nhà, có chuyện gì về nhà hẵng nói."

"Vâng Dịch Dương, lát nữa thi xong em sẽ đến... " nhưng Giản Vũ San chưa nói xong bên kia đã truyền đến tiếng tút tút.

Cô ta không chút không quen lắm, có điều nghĩ là tâm trạng của anh không tốt nên cũng không nghi ngờ gì.

Trong vòng loại trực tiếp, mỗi thí sinh tham gia sẽ có 60 giây thể hiện, trong 60 giây này thông qua sự bình chọn của giám khảo và khán giả tại trường quay sẽ lựa chọn xem bạn có thể tiếp tục vào vòng trong hay bị loại.

Nếu kết quả là 50-50 thì tuyển thủ có thể căn cứ vào phần chuẩn bị của mình mà hát hoàn chỉnh ca khúc, sau đó nhận thêm đánh giá của giám khảo.

Thí sinh dự thi trước Hạ Nghiên Lạc không nhiều, không bao lâu đã đến lượt cô.

Cô đeo mặt nạ bước lên sân khấu, cúi chào ban giám khảo và khán giả, âm nhạc vang lên.

"Yêu anh chính là sai lầm của em, sự sai lầm này cả hai chúng ta đều phải chịu trách nhiệm. Phải chăng em yêu người không nên yêu, thực ra em rất muốn chúng mình đừng chia tay."

Cô mới bắt đầu hát được hai câu thì tại một góc khuất dưới sân khấu, có một người đàn ông đeo kính râm và mũ đột nhiên đứng dậy.

Thực ra Kiều Dịch Dương sớm đã đến rồi.

Anh biết, hôm đó Hạ Nghiên Lạc nhất định sẽ được chọn, nhưng anh kêu người đi nghe ngóng nhưng lại không tìm thấy tên của Hạ Nghiên Lạc, anh biết cô nhất định là dùng nghệ danh.

Trước mắt là vòng loại trực tiếp, tối hôm qua anh đã cho trợ lý thầm điều tra, đem băng hình ghi lại cho anh nghe nhưng anh lại không nhận ra sự quen thuộc nào.

Vì vậy hôm nay anh bảo một trợ lý đưa anh đến, anh muốn tận tai nghe.

Trên sân khấu âm thanh xa lạ mà thân thuộc lại tiếp tục vang lên: "Thậm chí em không dám thừa nhận từng yêu anh, vì là sai lầm nên chúng ta không cần tranh luận. Có lẽ hạnh phúc này là sai trái, thành phố này thật quá đau thương...."

Anh từng nghe cô hát, phong cách bài hát không giống cho nên anh để ý đến kỹ xảo, giọng hát của cô dù không giống nhưng anh có thể nghe ra.

Lúc này trong ánh mắt anh là một khoảng đen tối, nhưng bên tai anh là âm thanh quen thuộc, nó cứ đánh vào tai anh, từng chút từng chút khắc sâu vào trái tim anh.

Tại sao anh lại nhầm lẫn tận bảy năm liền?

Đều tại anh sai, bây giờ anh không thể tiếp tục sai được nữa.

Anh muốn làm phẫu thuật, anh muốn khi tỉnh lại sẽ nắm tay cô thừa nhận sẽ cho cô tất cả, toàn bộ đều dành cho cô.

Chỉ là anh cũng từng nghĩ đến, rủi ro của phẫu thuật rất cao, anh có 50% cơ hội không tỉnh lại được, cho nên nếu anh thật sự không qua khỏi, anh muốn trước lúc chết 'gặp' cô một lần.

"Tình yêu của chúng ta sâu đậm đến mức khó có thể chia lìa, vậy tại sao khi gặp lại chỉ như người xa lạ? Trái tim em trong đêm tối không âm thanh này buốt lạnh, sự tuyệt vọng còn đau đớn hơn cả lời chia tay."

Trên sân khấu Hạ Nghiên Lạc nhớ đến câu nói hôm ấy Kiều Dịch Dương nói với mình, trong lòng không tránh khỏi lại thêm đau buồn.

Đúng vậy, họ cuối cùng cũng vẫn là người xa lạ. Có điều anh cũng đã tỉnh rồi, như vậy thì tốt thôi.

Sau này anh vẫn tiếp tục là người thừa kế cao cao tại thượng của Kiều thị, mà cô từ bảy năm trước đã sớm cùng anh chia đôi con đường rồi.

"Tình yêu của chúng ta sâu đậm đến mức khó có thể chia lìa, yêu đến cuối cùng cũng không thể chia cắt. Anh mang đến cho e nỗi đau không có sẹo, cũng lấy đi nước mắt chống cự của em... "

Cô hát xong câu cuối lại một lần nữa cúi chào sau đó ưu nhã rời đi.

Hạ Nghiên Lạc về hậu đài, khi cô cầm túi lên thì phát hiện Hoắc Khải Quân gọi cho cô hai cuộc điện thoại.

Lúc cô đi sợ làm phiền nên không nói cho anh ta biết. Có khi nào anh ta lại lên cơn không?

Vậy là cô cầm lấy điện thoại, đi đến hành lang chuẩn bị gọi về cho anh ta.

Nhưng lúc cô đang đi đến chỗ yên tĩnh để gọi điện, đột nhiên có một âm thanh quen thuộc từ một góc phía sau vang lên: "Nghiên Lạc."

Hạ Nghiên Lạc xoay người đã trông thấy Kiều Dịch Dương.

Anh tiến về phía trước, vừa bám vào tường vừa đi đến trước mặt cô, sau đó đột nhiên dang tay ra ôm cô vào lòng.

Phía sau Kiều Dịch Dương trợ lý đã hoàn thành công việc nên cũng lặng lẽ rút lui.

Sao anh lại ở đây? Hạ Nghiên Lạc bị anh ôm chặt cứng trong lòng vội vàng giãy giụa: "Anh ơi, anh buông tôi ra, tôi không quen anh!"

"Nghiên Lạc mặc dù giọng nói của em thay đổi nhưng giọng hát sẽ không thay đổi." Kiều Dịch Dương ôm càng chặt: "Anh biết đó là em, Nghiên Lạc bài hát đó của em là hát về anh đúng không?"

Giọng nói của anh như thêm vài phần bi thương: "Xin lỗi, mấy năm này đều là lỗi của anh."

Hạ Nghiên Lạc ngẩng đầu, nhìn vào mắt Kiều Dịch Dương.

Cô phát hiện anh đáng lẽ phải nhìn cô nhưng con ngươi của anh lại không có tiêu cự.

Trong lòng cô trấn động. Anh đây là?

Kiều Dịch Dương không nghe thấy Hạ Nghiên Lạc nói gì bèn lên tiếng: "Nghiên Lạc, xin lỗi, là tai nạn xe năm đó khiến anh đối xử không tốt với em, nhưng bây giờ anh nhớ lại rồi, em tha thứ cho anh nhé, chúng ta bắt đầu lại từ đầu nhé?"

"Anh Kiều tôi không biết Nghiên Lạc trong lời nói của anh là ai." Hạ Nghiên Lạc lạnh lùng nói: "Có điều tôi đã đọc tin tức về anh, anh là thái tử gia của Giải trí Kiều thị? Trên đó có nói anh chỉ có duy nhất một vị hôn thê, nhưng cô ấy họ Giản không phải họ Hạ."

"Nghiên Lạc em vẫn giận anh phải không?" giọng nói của Kiều Dịch Dương đã mềm mỏng hơn nhiều: "Đều là anh không tốt, Nghiên Lạc anh xin lỗi, anh sẽ không chia tay với em, bởi vì trong trái tim anh, em mới là người duy nhất anh muốn cưới làm vợ."

Cho nên anh thật sự nhận ra cô rồi!

Trong lòng Hạ Nghiên Lạc cảm thán, bây giờ lại nhớ đến sâu sắc như vậy? Chỉ dựa vào tiếng hát mà khẳng định được thế tại sao lúc đầu lại quên cô?

Đáng tiếc cô sớm đã không còn là Hạ Nghiên Lạc ban đầu rồi.

Cô nhìn Kiều Dịch Dương nhấn mạnh từng chữ: " Anh Kiều, không có ai sẽ đứng nguyên một chỗ đợi anh. Bảy năm rồi, Hạ Nghiên Lạc lúc đầu đã chết rồi, nó giống như chiếc nhẫn đáng yêu mà anh tặng cho cô ấy năm đó, bắt đầu từ thời khắc anh ném nó xuống đất, tất cả đều kết thúc rồi! Hy vọng anh Kiều tự trọng."

Bạn đang đọc Nhất Niệm Tình Thâm của Mộ Hàn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi SongTuDong
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 213

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.