Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Người của tôi, đừng ai mong động vào!

Phiên bản Dịch · 1018 chữ

“Vâng, Hoắc tổng.” Thẩm Nam Thông tiến vào trong, trông thấy tất cả mọi người đều đang hướng mắt nhìn về phía Hạ Nghiên Lạc.

Giám đốc khách sạn thấy anh ta vội vàng hành lễ, sau đó giải thích ngắn gọn sự việc đã xảy ra một lần nữa.

Thẩm Nam Thông không đưa ra bất kỳ quyết định nào mà trực tiếp quay về báo cáo sự tình cho Hoắc Khải Quân.

Không quá 3 phút sau, đám fan vừa nãy vẫn còn kích động, phẫn nộ đã bị khí chất bá đạo của Hoắc Khải Quân làm chấn động toàn bộ, tự động nhường cho anh một đường để đi vào.

Hoắc Khải Quân đi vào phòng lớn, trực tiếp đi đến trước mặt Hạ Nghiên Lạc, nhìn vào mắt cô nói: “Cô có làm không?”

Hạ Nghiên Lạc ngẩng đầu nhìn anh ta, đáy mắt có chút ủy khuất nhưng kiên cường nói: “Không.”

Cô chỉ có thể cho anh ta một kết quả, thậm chí giải thích cô cũng không có năng lực nói rõ.

“Cô Giản, cô nói cô ấy trộm đồ của cô, có chứng cứ trực tiếp không?” Hoắc Khải Quân quay đầu nhìn Giản Vũ San, vẻ mặt bình tĩnh.

Nhưng Giản Vũ San không biết tại sao trong lòng có một cơn hoảng sợ, bất giác dựa vào lòng Kiều Dịch Dương.

“Chúng tôi tìm thấy nhẫn từ trong túi của cô ta ra.” Giản Vũ San hít sâu một hơi nói.

Hoắc Khải Quân nghe xong, trên khuôn mặt không có bất kỳ gợn sóng nào, chỉ đưa cổ tay lên sau đó tháo đồng hồ trên cổ tay ra, trước mặt mọi người bỏ nó vào trong túi áo của Kiều Dịch Dương.

Tiếp đến anh ta đánh mắt về phía Giản Vũ San nói: “Bây giờ, cổ tay của tôi không có đồng hồ, nhưng lại tìm thấy từ trong túi vị hôn phu của cô. Nói vậy thì, tôi cũng có thể nói anh ta ăn trộm đồng hồ của tôi?”

Giản Vũ San nhất thời á khẩu, có điều cô ta mau chóng phản ứng lại: “Hoắc tiên sinh, nhưng rõ ràng là anh bỏ nó vào mà…”

“Vừa nãy chỉ là biểu diễn mà thôi! Nhưng nếu động tác của tôi nhanh một chút, mọi người sẽ không nhìn rõ đâu, vậy thì hiệu quả sẽ không giống nhau sao? Hơn nữa nhẫn lại bé hơn đồng hồ nhiều.” Hoắc Khải Quân như cười như không mà quay sang Kiều Dịch Dương: “Anh Kiều, anh nói đúng không?”

Bởi vì vừa nghe nói Hoắc Thị tiến quân vào giới giải trí, phân chia miếng mồi với Kiều Thị, Kiều Dịch Dương trong lòng hận đến nghiên răng nhưng lúc này không dám manh động.

Anh nở nụ cười dịu dàng nói: “Đúng là như vậy.” nói xong trả lại đồng hồ cho Hoắc Khải Quân.

Hoắc Khải Quân chầm chậm đeo đồng hồ vào tay, trong ánh mắt lại như băng tuyết, nguyên túc dọa người, anh lướt qua mọi người một lượt ngữ khí có phần bá đạo: “Lý Nhược Tuyết là quản gia của tôi, trong phòng tôi tùy ý lấy một món đồ cũng có giá trị vô cùng lớn cô ấy cũng không động đến thì sao có thể trộm một chiếc nhẫn nhỏ chứ?”

Giản Vũ San lúc này không nói được gì nữa, cô ta đứng đó nắm chặt tay Kiều Dịch Dương, không biết là vì hận hay là do không còn mặt mũi nào nữa, ngón tay cô ra run run, nụ cười trở nên cực kỳ khó coi: “Vậy thì ngại quá, có lẽ là chúng tôi sai rồi!”

Hoắc Khải Quân không thèm để ý cô ta mà đi đến bên cạnh Hạ Nghiên Lạc nói: “Chúng ta đi!”

Trong lòng Hạ Nghiên Lạc hiện lên sự cảm động, nhưng thời khắc này cô không nói điều gì, chỉ trầm mặc mau chóng đi theo Hoắc Khải Quân.

Lúc đi giám đốc khách sạn, anh ta còn nói bên tai ông ta: “Người của tôi, ai cũng đừng mong động vào!”

Nói xong câu này, dưới ánh mắt sùng bái của đám fan dẫn Hạ Nghiên Lạc rời đi.

Đợi anh ta biến mất, fan của Giản Vũ San mới phản ứng trở lại: “Trời ơi, người vừa nãy là ai vậy? Đẹp trai quá, bá đạo quá!”

“Đúng! Có điều, tôi thích!”

“Tôi cũng thích!”

“Ha ha ha, không ngờ có thể nhìn thấy nhân vật như vậy, hôm nay vui quá thôi!”

“Đúng, tôi bị anh ấy bắt mất rồi, không biết anh ấy là ai, làm thế nào bây giờ?”

“Vừa nãy có chụp ảnh không?”

“Chết rồi, quên mất! A a a cứ mải nhìn nên quên mất chụp ảnh rồi?!”

“Này, mọi người sao thế, quên mất chuyện bảo bối San San nhà chúng ta bị người phụ nữ kia trộm đồ à?” có mấy fan vội giáo huấn mọi người.

“Hừ, anh chàng đẹp trai kia không phải nói rồi sao, phòng của anh ấy còn có nhiều đồ quý giá hơn, cô phục vụ kia không trộm thì sao có thể trộm nhẫn được?”

“Đúng, bộ vest mà anh đẹp trai đó mặc dường như là làm thủ công theo phiên bản có giới hạn đấy!”

“Đúng đấy! Lời của anh ấy nói không sai đâu!”

Trong phòng lớn, Giản Vũ San nghe được những lời bàn luận này trong lòng như châm dầu thêm lửa. Kiều Dịch Dương bên cạnh cũng không tốt hơn cô ta là bao.

Mà giám đốc khách sạn còn bị dọa đến phát run. Ông ta chỉ muốn nâng cao hiệu suất công việc mà hỏi ý kiến Kiều Dịch Dương thôi, sao mà biết được, Hoắc Khải Quân lại từ đâu đi đến, còn xuất đầu vì Lý Nhược Tuyết nữa?

Lẽ nào, Hoắc Khải Quân thật sự nhìn trúng cô gái Lý Nhược Tuyết tướng mạo bình thường này?! Chuyện này không trùng hợp đến thế chứ?

Bạn đang đọc Nhất Niệm Tình Thâm của Mộ Hàn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi SongTuDong
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 187

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.