Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Khách Tới Thăm, Chúng Ta Là Ngủ Bá Hồ Nam

Tiểu thuyết gốc · 4322 chữ

Vừa dứt lời chàng đã ra tay, thủ pháp điểm huyệt chính là Mai Hoa chỉ, khiến cho lão ta mất đi cảm giác, chàng lấy dao mỏng đã qua lửa, rách một đường dài hơn năm tấc dưới đùi của lão. Máu cũng với mủ không ngừng trào ra, Ái Mình phản ứng rất nhanh, lật tay một cái đã điểm lên đùi lão mấy điểm, máu lập tức ngừng chảy.

Bệnh tình của lão nông này khó trị bởi lẻ chứa quá nhiều dịch mủ, Ái Mình xử ra thuật xoa bóp lại thêm chàng truyền nội lực ép chất dịch, chẳng mấy chốc cái chân vốn to như chân voi của lão đã xẹp đi một nửa. Chàng lại đẩy những phần xương bị lệch về lại đúng vị trí, loay hoay thêm nửa canh giờ chàng mới thu tay lại, rồi lại lấy kim xang và một ít dược liệu giảm đau để bó xương cho lão. Chàng cặm cụi kê lên một đơn thuốc đưa cho lão Huyền nói: tiền bối người thấy ta kê đơn thuốc như thế này có đúng không?

Lão Huyền nhìn qua đơn thuốc gật đầu hài lòng nói: không tệ không tệ, các loại thuốc này đều có tính sát khuẩn rất tốt.

Hút mủ độc, giải trừ máu uế ứ đọng. Loại dược liệu Nghi Hàn này vừa giảm đau lại giúp cho vết thương nhanh lành, lão kêu lên ba tiếng không tệ mà đánh giá Ái Minh.

Cảm tạ tiền bối đã khen, chàng chân không dừng bước lại tiến tới vị đại Hán, hai tai người này bị điếc chính gã cũng không rõ nguyên nhân chỉ biết mỗi ngày đều rất là ngứa ngáy, khi chạm vào sẽ chảy ra rất nhiều chất nhầy màu vàng.

Ái Mình đã chuẩn bị từ trước một cây ngân trâm mỏng chẳng khác nào sợi tóc. Điểm nhẹ lên tai của gã.

Chàng còn chưa kịp đâm ngân trâm vào Hán tử đã là lớn " ối chao, đau chết ta rồi".

Ái Minh bất đắc dĩ nói: huynh đài, ta còn chưa đâm vào ngươi nha.

Nhưng đáng tiếc những lời chàng nói gã ta lại chẳng thể nghe cứ thế mà hô to gọi nhỏ mãi không chịu ngừng.

Chàng xem xét một hồi liền gật đầu lại lấy ra giấy bút bắt đầu kê đơn.

Lão Huyền cười nói: nhanh như vậy đã muốn chữa sao?

Ái Minh nhìn lão cười đáp: vị huynh đài này chắc hẳn là người làng chài, quanh năm ở vùng non nước.

Lão Huyền vút chòm râu nói: dựa vào đâu ngươi biết.

Ái Minh đáp: thứ nhất, bởi lòng bàn tay của huynh ấy chai xước nhiều chỗ làn da dám nắng.

Thư hai, phần gót chân nứt nẻ, màu sắc và làn da từ mắt cá có đôi chút khác nhau.

Thứ ba, trên người có mùi tanh khó tẩy rửa.

Giải thích xong ba điều này chàng lại nói tiếp: bởi là người lành chài thường phải ngâm mình trong nước, nhiều lần phải lặn xuống mặt nước để gỡ lưới.

Ta đoán chắc hẳn rằng, vùng nước mà vị huynh đài này thường hay lui tới nhiễm chì rất nặng.

Sau khi ung nhọt lại nhiễm thêm chì độc dẫn tới chứng bệnh lạ này.

Đã biết nguyên nhân cách chữa trị lại vô cùng đơn giản: có thể nghiền nhỏ than đá và đá ong, cũng có thể dùng muối biển nung chảy, lại cũng có thể đổ thủy ngân vào hoà tan chì.

Lão Huyền nhìn chàng với vẻ khen ngợi nói: tuyệt diệu, rất tốt, rất tốt.

Vị thiếu phụ thứ ba trên da mặt người này nổi quá nhiều mụn lớn.

Lão Huyền ho khan một tiếng nhẹ nhắc nhở: người này người nên cẩn thận đôi chút, mặt người vẫn luôn là nơi ẩn chưa nhiều đại huyệt và tử huyệt nếu không cẩn thận xem chừng mất mạng.

Ái Minh đáp: đa tạ tiền bối đã nhắc nhở, chàng vòng trái vòng phải, quanh người thiếu phụ, khi trầm ngâm xuất thần, lại chợt cười vui vẻ.

Hồi lâu, chàng lấy giấy bút ra lại bắt đầu kê đơn, khi ghi tới mấy hàng cuối cùng chàng nhìn lên thiếu phụ nói: một năm trước bệnh tình của phu nhân mới biến nặng có phải vậy không?

Vị thiếu phụ nghe vậy cả mừng liên tục kêu phải nhưng khổ nổi mụn sưng to quá chẳng thể nói nên thành lời chỉ có thể nghe ngàng ú ớ liên hồi.

Ái Minh giải thích:

Nếu ta đoán không sai, nguồn nước phu nhân dùng để rửa mặt có trồng một gốc cây màu đỏ, nó tên là Huyết Diệp thảo. Loại lá này không có gì xấu chẳng qua phu nhân lại hay bôi phấn lên mặt.

Trong phấn này lại có Đoản Huyết Diệp.

Hai thứ này gặp nhau xung khắc tạo ra chất kịch độc, độc này dính lên da người chẳng thể lau đi, làm đông máu dẫn đến tắc nghẽn một số mạch máu trên mặt, độc tố trên mặt không được bài tiết, lâu dần sinh ra mụn mủ. Càng đáng sợ hơn khi mụn mủ tích quá nhiều sẽ vỡ ra.

Thiếu phụ nghe chàng nói sợ quá không ngừng dập đầu lạy.

Ái Minh vội đỡ nàng lên nói: phu nhân hãy yên tâm ta đã có chưa trị.

Đúng như chàng nói thiếu phụ này đóng ca kịch, vì vậy mỗi ngày đều thoa rất nhiều phấn lên mặt lại sử dụng qua nước suối để rửa mặt. Loại Huyết Diệp Thảo, từ thân cây đến hoa lá đều màu đỏ, người dân trong vùng nghĩ nó mang lại may mắn nên trồng rất nhiều hai bên suối.

Cũng chính là nguồn suối mà thiếu phụ lấy nước.

Chàng thấy bà ta cả người không ngừng run lên bèn an ủi: phu nhân, không nên quá đổi lo lắng, trước hết ta sẽ thả thủy điệt(con đĩa) lên mặt của phu nhân, loài này thích hút máu sẽ hút hết chất độc trên mặt của phu nhân, về sau ta lại tới châm cứu nội trong năm ngày mặt phu nhân sẽ trở lại như trước kia.

Lão Huyền cành nhìn càng hài lòng, lão mỉm cười nói: Tiểu tử rất khá, nếu là ta của trước kia ắt hẳn sẽ nhận ngươi làm đệ tử.

Ái Minh ngược ngùng đáp:

Tiền bối quá lời, Ái Minh chẳng qua học được chút da lông của y đạo nào có thể nhắc tới.

Nói rồi chàng dựa theo đơn thuốc đã kẻ bắt đầu bốc thuốc.

...

Ái Minh nhìn ánh mặt trời đã treo trên đỉnh, sau bốn ngày dốc sức cứu chữa bốn người kia bệnh tình đều đã thuyên giảm đến tám phần.

Ái Minh ca ca, muội thấy bá bá cứ ngồi ở ao cá, từ sáng tới giờ không biết ông ấy đang tính làm gì nữa.

Ái Minh nghe có chuyện lạ liền đi tới xem.

Thường ngày chàng chỉ thấy lão đan nón lá, những việc khác dường như lão chẳng bao giờ chưa tâm tới.

Khi chàng bước ra thì đang thấy lão ta ngồi một mình nơi đó sắc mặt có vẻ rất đăm chiêu tay vẫn cầm một quân cờ đen lưỡng lự chưa hạ xuống.

Ái Minh chờ đợi ước chừng nửa canh giờ vẫn không thấy lão ta hạ quân cờ đen xuống, nhịn không được bèn hỏi:

Tiền bối khỏe, không rõ thế cờ người bày ra là thế gì? tiểu tử xem nãy giờ mà không hiểu.

Lão bị tiếng nói của Ái Minh làm cho giật mình, vô tình đặt quân cờ đen vào vị trí ngang sáu dọc tám.

Nước cờ rơi xuống tạo thành hai mắt thật lại phá được một thế cầm tù của bên trắng.

Tuyệt diệu, tuyệt diệu: lão Huyền hô lên hai tiếng tuyệt diệu vẻ mặt chẳng khác nào trẻ con nhặt được bảo.

Lão ta trước đó vẫn lưỡng lự mông lung trước thế cờ của mình không ngờ bị Ái Minh làm cho giật mình hạ một quân cờ lại thoát khỏi mê lung.

Thoát khỏi mê lung đường về sau như được hải đăng thắp sáng.

Lão đặt hơn mười nước cờ đen, quân trắng đã bị vây chẳng còn một con.

Lão Huyền trên mặt còn đọng lại nụ cười khó thấy, nói: ngươi cũng biết chơi cờ hay sao?

Tiểu tử từng học qua chỉ là thế cờ của tiền bối quá cao thâm tiểu bối không hiểu được.

Lão Huyền ngẫm nghĩ một hồi rồi nói: ta ôm tâm tư tạo ra thế cờ này đã suốt mười năm, chưa có tên nhưng giờ thế cờ đã phá được, tạm gọi là long hổ tranh sơn, sao hưu đuổi núi.

Ái minh gãi đầu không hiểu.

Lão thấy biểu tình của chàng bèn giải thích:

Thế cờ này được ta ví như thế sự trên đời, non sông đổi chủ vô số lần, các nước nhiều lần tranh phong với nhau kịch liệt, giành đất đai, của cải.

Có lúc kẻ mạnh tranh nhau, nào ngờ khi quay đầu nhìn lại sơn phong đã đổi chủ.

Mà không ai khác lại là một con hưu gầy yếu.

Một người tưởng trừng vô hại chính là kẻ nắm giữ cả thế cục của bàn cờ.

Lão nhìn xuống mặt hồ vẻ cười mà không cười nói:

Nên đâu thể nói kẻ hùng mạnh sẽ làm vua, mà chỉ có thể nói người có tâm làm vua ắt sẽ làm vua.

Lão Huyền chỉ vào con cờ lẻ nằm bên ngoài cùng nói: ngươi thấy quân cờ này thế nào?

Ái Minh ngẫm nghĩ đáp: đơn bạc, lẻ loi, không người chú ý, dường như là nước cờ chết.

Cái này ngươi sai rồi mặc dù nó lẻ loi đơn bạc nhưng không phải nước cờ chết, lão lại đặt lên bàn cờ một con cờ đen bên cạnh nước cờ vừa rồi, nói:

Ngươi làm chủ nước cờ trắng vây khốn ta xem nào?

Ái Minh suy nghĩ hồi lâu thở dài buồn bực nói; tiểu bối thua, thật không ngờ tới một nước cờ bỏ đi lại có thể lật lại cả bàn cờ.

Lão Huyền cười lớn, vẻ mặt lão vô cùng vui mừng nói: thiên hạ võ lâm người nào không phải hào kiệt minh hùng, ai nấy võ công cao thâm, rồi sẽ có một ngày, kẻ chẳng môn chẳng phái vô danh vô hào lại đánh bại cả một võ lâm to lớn.

Tiền bối, người nói này là ý gì?

Sau này ngươi sẽ rõ, thần y ban nãy nói muốn tìm ngươi, ngươi mau đi gặp nàng ta đi.

Ái Minh sững sờ, khó hiểu nghĩ "nàng tìm ta không biết có chuyện gì, ở đã lâu nhưng thần y gọi ta tới ngoài lần nàng cầu nhạc phổ ở phía ta thì trước nay đều do ta mặt dày tìm tới".

Lão Huyền thúc dục:

Ngươi đi sẽ rõ đừng có nghĩ ngợi lung tung nữa.

Ái minh vâng dạ rồi lập tức đi tới lều tranh của thần y.

Chàng mới tới đã nghe thấy lời nàng truyền tới: thiếu hiệp mời vào, ta có chuyện muốn làm phiền.

Chàng vội đẩy cửa bước vào

Lại nghe nàng nói:

Thiếu hiệp mời ngồi.

Ái minh kéo cái ghế lại ngồi đối diện với thần y, chắn giữa hai người vẫn là chiếc màn mỏng.

Chàng ngồi ngay ngắn mặt hơi cuối xuông, nhẹ hỏi:

Thần y không biết là người tìm ta có chuyện gì.

Nàng dường như có điều khó nghĩ chần chờ hồi lâu mới nói:

Ta có chuyện nghĩ mãi không ra mong thiếu hiệp nói rõ.

Ái Minh đáp:

Thần y cứ nói, tại hạ biết gì liền nói đấy không dám giấu diếm.

Không dám, chuyện là khi ta dùng đàn gẩy khúc Mai Hoa Cẩm Tú , vẫn luôn cảm thấy có phần thiếu sót, không hiểu thiếu hiệp đã từng thấy ái đàn qua nhạc phổ này chưa.

Thì ra là chuyện này, ta đã từng nghe qua. Chàng đáp với vẻ hơi thất vọng.

Lại nghe nàng hỏi:

Có phải là hai người cùng hợp tấu chăng?

Đúng vậy, thần y tỷ tỷ người quả nhiên chuyện gì cũng tinh tường, nếu không phải ta mà là người khác chỉ sợ sẽ nghĩ nàng cũng có mặt trong Mai Hoa Lễ ở Tiêu Dao đảo.

Chuyện này có gì mà công tử phải khen ngợi ta hết lời như thế, ta thủ đàn nhiều, chỉ cảm thấy nhạc phổ còn thiếu sót cứ nghĩ là do ta học nghệ còn chưa thông, nếu như ta đoán không sai thì là do còn thiếu người hợp tấu nên không đạt đến sự tinh diệu kỳ mỹ   

của nhạc phổ này.

Ái minh gật đầu nói: Tiêu huynh từng nói với ta, Lỗ Túc tiên sinh tặng huynh ấy nhạc phổ khi đó mang nặng tâm tư thương tiếc hai học đồ là Thanh Sĩ tiên sinh và Lục Hồ tiên sinh.

Sáo, cầm đều là nhạc khí lại chẳng khác nào hai người mỗi người một vẻ, " Mai Hoa Cẩm Tú" chẳng khác nào muốn viết cho hai người này mong khi họ nghe sẽ hiểu được cái ý muốn của Lỗ Túc tiên sinh.

Tại hạ kiến thức nông cạn, không giống như thần y vừa nghe đã phát giác ra sự thiếu hụt.

Thần y trong có điều kinh ngạc nhẹ nói: Thì ra là còn chuyện này, ta cũng rất muốn biết khi sáo cầm cùng hoà tấu sẽ kỳ diệu đến mức nào, rất mong công tử trợ giúp ta cùng hợp tấu.

Ái Minh nghe được lời này kinh ngạc tự mình chỉ mình nói: ta là ta sao?

Thần y đáp: công tử không muốn sao?

Ái Minh vội đáp: nào có, ta rất muốn, nhưng chỉ sợ ta thổi sáo không có hay không xứng hợp tấu với thần y tỷ tỷ mà thôi.

Thần y nghe vậy thì bật cười nói: công tử có mang theo ngọc sáo của mình chăng?

Ái Minh đáp:

Có, ta vẫn luôn mang theo bên mình.

Thần y đáp tốt tốt hai tiếng , bàn tay như búp hoa sen nhẹ đưa qua lớp màn che, nàng lại nhẹ nhàng kéo sát chiếc cầm lại, nhẹ chỉnh dây đàn, động tác thành thục phiêu linh đẹp mắt.

Ngược lại với nàng, Ái Minh bộ dáng hấp tấp, đôi mắt dán chặt lên đôi bàn tay đẹp, còn bàn tay của chàng cầm chặt ngọn sáo chẳng khác nào vác đại đao, tay chàng run run, miệng cười khó khép lại được.

Thần y nhìn thấy bộ dáng của chàng ta không khỏi bật cười khanh khách:

Công tử, công tử người làm gì vậy?

Đã có thể bắt được hay chưa.

Ái Minh nhìn qua bóng mình trên chiếc gương đồng

nơi góc phòng, biết đã thất thố. Không khỏi ngại ngùng vò đầu.

Thần y tỷ tỷ bắt đầu... bắt đầu thôi.

Thần y nói: vậy ta hát thử qua một lần công tử hãy xem thử có sai hay không?

Chỉ nghe tiếng hát của nàng nhẹ bỗng như tiếng hót của vàng anh vừa trong trẻo vừa mềm mại, du dương, lại mang theo một nổi bị thương phiền muộn càng về sau lại càng khiến người nghe bùi ngùi, đau sót.

Công tử người làm sao vậy.  Thần y nhìn ra chỉ thấy Ái Minh đang ngơ ngẩn xuất thần, nàng hát được một nửa không nhịn được ngừng lại mà hỏi.

Không sao, ta không sao chỉ vì thần y tỷ tỷ hát quá hay, so với lần ta nghe Tiểu Hà tỷ tỷ còn phải hay hơn mấy phần.

Thần y bên kia bức màn không biết đang vui hay buồn, chỉ nghe nàng nhẹ nói:

công tử vậy ta quá phận một chút, ta sẽ vừa đàn vừa hát, phiền công tử đệm tấu cho ta.

Xin hỏi thiếu niên mai nở từ khi nào

Vậy xin hỏi ngươi, mấy đời hào kiệt ai  rõ xuất thân.

Phải chăng mai nở là khi cẩm tú sẽ tàn

Cẩm tú còn đó, mai thời nào cũng nở.

Anh hùng mấy ai thích ngắm khói lửa nhân gian,

Gian thần chỉ mong mưa bụi, bập bùng.

Danh sĩ nói sau khói lửa nhân gian như trốn hoang tàn

Xin kể câu chuyện lười cưỡi ngựa xuống núi

Giang sơn này, dân bình an là chuyện lạ xưa nay

Người giang hồ cũng đâu lường sinh tử

Ta ngươi chỉ mong cùng huynh đệ ngàn chén cùng ca hát

Tiên cưỡi hạc ta chỉ mong cưỡi ngựa ô

Tay cầm kiếm hành hiệp trượng nghĩa

Thiên hạ có ngủ tuyệt, người người kính kính

Luận kiếm sắc mỗi người một vẽ, lại hỏi:

Ai đành lòng từ bỏ quyền uy như vô danh

Ai si kiếm như kiếm thần giáo chủ

Ai tiêu dao tự tại như Tiêu Dao Tuấn chàng đây

Đạo gia kiếm pháp, Huyền Thiên Tử liệu ai sánh bằng

Ai khiến thiên hạ một phen dậy sóng như Hoàng Vương

Thiên hạ này khó phân màu đen trắng đợi người lòng son kiếm sắc vẽ lại non sông

Đợi người tài ba định lại thế núi, cốt ở yên dân, sau là nội bộ.

Khi đó đào mai cùng khoe sắc, không so rõ bắc nam hai miền.

Vẫn hỏi tình là chi, ta đợi ngươi chờ có hóa thành hồ điệp.

Chỉ mong tiếng cười người còn mãi

Tâm này vô hối, vô cầu.

Tiếng nhạc hòa tấu của hai người lượn bay khắp trân trời, người bên ngoài nghe không khỏi như uống vò rượu nóng, người nào cũng như mê như say, chìm đắm trong đó.

So với lần ở trên Tiêu Dao đảo, hai người càng cho thấy cái hay của khúc nhạc phổ của Hà Hồ tiên sinh.

Tiếng sao cương trực, cao vút, như người kiếm khách múa kiếm dưới mưa, đường kiếm sắc bén, thành nét liên miên không ngừng.

Tiếng cầm miên man, uyển chuyển như một thiếu nữ sinh đẹp nhảy múa trên tường vân. Khúc nhạc đang phần cao trào bỗng nhiên lại bị một tiếng cười phá hỏng, tiếng cười có phần bất thiện.

Không phải do một người  mà có tới năm tiếng cười cùng lúc truyền tới, rồi tiếng nói the thé như của trẻ con vang vọng khắp bốn phương.

Tiếng hoà tấu thật êm tai, chỉ tiếc rằng không bằng tiếng cười của năm huynh đệ Ngủ Bá Hồ Nam ta.

Gã vừa dứt lời cả năm tiếng cười lại cùng lúc vang lên. Nghe vô cùng quỷ dị.

Ái Minh trong lòng phiền muộn, cơ may cùng thần y đàn tấu, làm sao khó lại bị người phá hỏng, không kiềm được tức giận, đẩy cửa bước ra quát lớn: là người phương nào,  lại có lá gan lớn đến như vậy dám tới tiên cốc gây chuyện.

Chàng nhìn ra ngoài, chỉ thấy phía xa kia có năm bóng người đang lao nhanh tới, kỳ lạ ở chỗ, năm người này cao thấp không đều, người đi đầu chỉ cao bằng một hài tử, người thứ hai lại cao hơn người thứ nhất một cái đầu, người ba cao hơn người thứ hai một cái đầu người thứ tư cao hơn người thứ ba một cái đầu, khi đến người thứ năm thân hình gã đã chẳng khác nào một cái sào tre.

Người đi đầu, thân hình giống một hài tử nghe thấy đáp lời chàng:

Tiểu tử, miệng cũng không nhỏ nha, có biết chúng ta là ai không?

Ái Minh khinh ngạc thì kinh ngạc như đang trong cơn tức giận, liền hừ lạnh đáp:

ta cần gì biết các ngươi là ai, dám đến tiên cốc gây sự, ta nào có để các ngươi được yên.

Tên đó cười xấu xa nhìn Ái Minh nói. Đúng là trẻ nhỏ, không biết trời cao đất rộng như thế nào mà.

Thân pháp của năm người kia cực nhanh, Ái Minh khi nhìn tới năm người kia khoảng cách cũng phải hơn mười trượng, vậy mà vừa khi nói dứt lời gã ta đã lao tới trước mặt chàng, phóng ra một quyền.

Đừng thấy gã bé thấp thân pháp lại vô cùng mau lẹ, chiêu thức gã đánh ra lại biến hoá đa đoan, chẳng biết đường nào mà lần. Một quyền kia kém chút nữa đã đánh thủng lồng ngực Ái Minh.

May mà ở khoảng cách xa, chàng có thể dễ né đỡ.

Chàng lần đầu tiên gặp phải loại quỷ dị tà công này, chân tay luống cuống, chỉ thủ không công, trong bất hoại thần công mà nghĩa phụ dạy cho chàng không chỉ giúp chàng luyện thể, mà nó còn luyện cho chàng một thân ngạnh công cao thâm, thủ thế vững trải như bàn thạch.

Người thấp lùn thân pháp dù tinh diệu mau lẹ đến đâu, đều bị chàng lấy ngạch công đối kháng. Gã ta cước bộ biến chuyển lúc hướng đông lúc lại hướng sang Tây chạy quanh người chàng, yếu là muốn tìm chỗ sơ hở trên người chàng mà đánh tới.

Chỉ qua chưa đầy một khắc trung mà trên người chàng đã dính tới hơn năm mươi chiêu của gã, cũng may cho chàng người này thân pháp mau lẹ nhưng nội lực không sâu, mỗi đòn gã đánh lên người chàng, chỉ khiến chàng hơi ê ẩm giây lát.

Ái Minh trong lòng hoảng sợ không thôi, chàng dù trâu bò tới đâu cũng đâu thể mãi làm bị thịt để người treo lên đánh. Chàng cố thủ đang nghĩ miên man, đột nhiên, lúc này gã ta lùi lại, miệng không ngừng hô: không đánh, không đánh nữa, tên này ngưu quá, quá ngưu.

Chàng còn đang cho rằng gã ta thật sự buông tha, nào ngờ khi chàng vựa hạ hai tay xuống, gã ta đã từng người nhảy lên, một chụp vào vai trái của chàng. Mượn thế nhảy lên một chưởng vùng ra đã đang mạnh vào mặt chàng.

Chàng lúc này đâu kịp vận bất hoại kim cương thần công, một vỗ đấy dáng xuống lại ngay chính giữa mặt chàng, khiến cả mặt chàng trẻ dần, đầu óc choáng váng lùi lại ra sau hơn trượng.

Chàng khi này dính đòn giận lắm, bất diện kim cương thần công hộ thể, tiến lên mấy bước, quyền cước loạn vũ, chảo móc chưởng thu, không ngừng vùng ra.

Gã kia tốc độ né tránh mau lẹ, tránh thoát nhanh chóng một lần nữa gã lại nắm được eo Ái Minh, gã chuyển mình một cái liền đã leo lên trên cổ Ái Minh.

Chàng bị gã ngồi trên cổ, lòng hoảng sợ vội lăn mấy vòng trên đất, nào ngờ gã này bám rất chặt.

Cười mỉa mai nói: ngựa ngoan, ngựa ngon, đừng có nhảy loạn, đừng có nhảy loạn.

Bốn người huynh đệ của hắn ở ngoài xa nhìn thấy cảnh này, vui vẻ hò hét: đại ca, đánh hắn đi, đánh cái tên tiểu tử thúi không biết sợ trời sợ đất này đi.

Chàng bị đám người không ngừng bêu xấu, thầm nghĩ: " thần y đang ở bên trong nếu như người bước ra gặp thấy ta mặt mũi xấu hổ như thế này thì còn mặt mũi nào mà nhìn tới nàng".

Nghĩ tới đây chàng liền sinh lòng tức giận, vòng tay lên đầu.

Gã lùn đang lúc khoái chí nào có đề phòng liền bị Ái Minh chụp vào một bên chân.

Chàng bị hắn ta nắm lấy một chân kéo xuống, tay trái một quyền hướng ngực hắn đánh.

Gã lùn này chỉ cho rằng Ái Minh da dày thịt béo, chỉ là một ngưu nhân, sức khỏe hơn người mà thôi.

Lại thấy lộ số võ công không giống nhà nào, căn bản là đánh bừa, đoán nội công chàng cũng chẳng cao thâm gì.

Liền nâng song chưởng ra đón đỡ, Nào ngờ vừa chạm vào quyền lực của Ái Minh, cánh tay liền truyền đến cảm giác đau nhức, sương cánh tay kêu lên răng rắc.

Cả người gã bị Ái Minh đánh bay lên cao mấy trượng.

Mấy tên đệ đệ của gã thấy cảnh này vội  phóng người ra đón đỡ, nhưng lại vì tranh nhau mà để gã đáp cả mặt mũi xuống đất.

Tên cao thứ hai trong đám người vội đỡ gã lên, bộ dáng tức giận đổ lỗi: là lỗi của các ngươi, là lỗi của các ngươi để đại ca phải cạp đất đến nông nổi này.

Mấy tên khác dường như rất sợ hắn, ngoan ngoãn cuối đầu, xúm lại lo lắng hỏi: đại ca, người có sao hay không?

Tên lùn cánh tay đau, không thể nhấc lên nổi khuân mặt gã khi nhăn nhó khó coi, tức giận quát: đồ ngốc mấy ngươi, tức chết ta rồi, không thấy mạng lão tử kém chút nữa bị tên tiểu tử kia lấy đi hay sao. Vừa nói gã vừa khạc nhổ bụi đất bám trong miệng ra.

Ái Minh thấy mình đắc thủ, ứng giọng quát:

Các vị là ai mau báo ra danh tính. Đào Tiên cốc không phải là nơi các ngươi có thể đến phá rối.

Tên cao lớn, đứng chắn trước mặt Ái Minh nói, vẻ mặt của gã ta hơi có điểm ngốc nghếch.

Bạn đang đọc NHẤT MỘNG VƯƠNG sáng tác bởi VuHuongAnh

Truyện NHẤT MỘNG VƯƠNG tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi VuHuongAnh
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.