Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nam Mộc Thanh Long, Nhị Hiệp Gặp Nạn

Tiểu thuyết gốc · 4569 chữ

Ái minh nhìn thấy lão thể hiện bản lĩnh công phu cao thâm đến độ thượng thừa như vậy nào còn tỏ ra chán ghét, thay vào đó là sự thán phục.

Cậu lẫm bẩm: thì ra tính danh của lão ta chính là Độc Nhân, cái tên này ta từng nghe nghĩa phụ nhắc tới ở đâu rồi thì phải. Cậu cố nhớ lại nhưng trong phút chốc lại chẳng thể nhớ ra từng nghe cái tên này ở đâu.

Còn về phía Độc Nhân khi này, đứng trên cột thuyền mà nhìn xuống phía dưới, ông nhìn qua đám người vây giết mình một lượt rồi lại chuyển qua Võ Chu Sơn dùng giọng mỉa mai nói: chính giáo coi mình là kẻ khí phách, thay trời thưởng thiện mà phạt át. Nhưng nay, Độc mỗ trông thấy không khỏi đáng tiếc, thì ra chỉ là những kẻ không biết lễ nghi, tính tuổi tác của lão phu cũng phải để các ngươi kêu một tiếng tiền bối.

Tên thiếu niên lúc trước vô lễ nhìn bộ dáng của lão ta tức sớm đã không chịu được, nay lại nghe những lời chê bai này, liền quát: người chính giáo ta, trước nay chỉ có lễ với người quân tử còn riêng lão già bệnh tật tà dị như ngươi thì chúng ta chỉ lấy đao kiếm nói chuyện mà thôi.

Võ Chu Sơn lườm y, quát: im miệng, một tiểu bối nho nhỏ cũng dám ở trước mặt cao nhân tiền bối mà hô to gọi lớn sao, nói rồi ông ôm quyền hướng lão giả nói, trong giang hồ không ai không biết tứ vương của Tu La giáo, bản lĩnh thông thần, đặc biệt là Độc Nhân tiền bối, khinh công của tiền bối cả thiên hạ khó kiếm được người thứ hai.

Ái Minh nghe thấy lời nói này chợt nhớ ra khi xưa nghĩ phụ từng nói với chàng, trong thánh giáo có bốn vị được xưng là vương, ông đứng thứ hai ngoại hiệu là Tây Kim bạch hổ, người đứng đầu là, Tả Hữu nhị sứ, xếp cuối trong 4 người là Nam Mộc Thanh Long. Người trong thiên hạ còn gọi người này với một danh xưng khác chính là Độc Nhân, bởi lão ta rất thích độc lai độc vãng trong trốn Giang hồ, người gặp được lão rất ít. Bởi lẻ kẻ thấy lão mà còn sống chẳng có mấy.

Độc Nhân vuốt bộ râu dài của mình lườm hắn một cái, khuân mặt hiện lên vẻ tự đắc, ông nói: không dám, nói về khinh công tuyệt đỉnh chỉ sợ không bằng được với tông chủ của các hạ. Một bộ Tản Kinh Vân, cũng khiến lão phục sát đất.

Ông dứt lời lại nhìn thanh niên trẻ tuổi nhiều lần chất vấn mình cười cười nói: có phải ngươi nói là muốn dùng binh đao để nói chuyện với ta chăng?

Tên đó đang muốn trả lời lão Độc Nhân thì chợt có một làn gió lạnh thổi qua người, một chất dịch màu xanh bay tới dính ngay vào mặt gã, tên này chưa hiểu chuyện gì xảy ra, đã cảm thấy cả mặt đau rát ngứa ngáy khôn cùng, khuân mặt càng ngày càng nóng rát hơn, hắn cho tay lên vào mặt muốn lôi xuống lớp da trên mặt để bớt phần nào ngứa ngáy.

Bọn người bên cạnh hoảng sợ vội chạy tới ngăn hắn lại nhưng không tới mấy hơi thở hắn chợt nôn ọe ra một chất dịch, màu vàng xen lẫn với máu tươi, hắn lại Tú lên mấy tiếng thẻ lương về sau liền tắt thở.

Đám người kia tức giận, càng là hoảng sợ nhìn Độc Nhân, đúng ra là nhìn con Thanh xà đang vắt vẻo trên vai của lão.

Độc Nhân đắc ý dùng đôi mắt bất thiện liếc qua từng người nói: Thiên Kiếm môn, Thục Nữ Tiên Cốc, ngay cả đương thời võ lâm tôn chủ như Huyền Nguyên môn cũng muốn tới tìm gặp lão phu, thật là phúc hạnh của lão phu. Lão một lần nữa nhìn lướt qua đám người, nói tiếp: nhưng không biết các vị tới đây tìm lão phu tội tình gì mà lại dẫn đông người đến như vậy.

Võ Chu Sơn thấy một tên bên chính phái của mình cứ thế bị giết chết, trong lòng tức giận không thôi, gã hừ lạnh nói: tại hạ khâm phục tiền bối một thân bản lĩnh nhưng thật đáng tiếc thay, tiền bối đi theo mà đạo là mối họa với cả võ lâm nam thổ ta, tiền bối nói xem chính tà vốn bất lưỡng lập, đạo bất đồng bất tương vị mưu, tại sao tiền bối không biết bỏ tối theo sáng.

Tại hạ là người của chính giáo không nói một thân hành hiệp trượng nghĩa nhưng chắc chắn thấy cảnh tà ma ngoại đạo hành sự trái với thương thiên thì nhất quyết không bỏ qua, ta chỉ hỏi tiền bối một câu: Hướng Vấn Thiên bây giờ tung tích nơi đâu?

Ái Minh nghe thấy thế hoảng hốt thầm nghĩ: bọn người này thật ra là muốn tìm tin tức của nghĩa phụ ta, nhưng ta nhớ rõ ông ngoài đắc tội với Lôi Âm Tam Trúc Tự mà chưa từng thấy ông nhắc qua có gây thù hận với đám người mấy môn phái này.

Cậu đang miên man suy nghĩ thì bị tiếng cười lớn của lão Độc Nhân làm gãy, chỉ nghe lão ta nói:

hay cho ý nghĩ chính tà bất lượng lập, Kiếm Quân Tử ngươi thử hỏi lương tâm mình xem chẳng lẻ người chính phái của các ngươi thì không có kẻ xấu sao?

Rồi ông hừ lạnh nói tiếp: Đã xem chính tà bất lưỡng lập thì nói nhiều làm gì, gặp nhau ở đâu, kiếm ai sắc người đó chính là lẻ phải.

Nói dứt lời, khí thế của lão chợt như thôn thiên, hai ống tay áo đón gió phồng lên, ông đứng nơi đó chỉ chờ đám người chính phái các ngươi chịu tới, ta lập tức tiếp.

Võ Chu Sơn nhìn lão mày nhăn lại, y thầm nghĩ: quả nhiên là một trong tứ trụ vương, sợ rằng chính ta cũng không phải là địch thủ của lão ta.

Lúc này vị hán tử bên cạnh Võ Chu Sơn nói lớn, người này chính là vị hán tử có cặp lông mày sắc lẹm, hai bàn tay nổi gân đen chuyên luyện thiết chảo công, mà Ái Minh đã từng gặp trong tiểu điếm.

Một tên tà ma ngoại đạo mà thôi, đáng tru diệt liền tru diệt đi, hà cớ gì huynh phải nói nhiều với lão như vậy làm gì.

Độc Nhân nhìn qua gã nhẹ cười nói: ta tưởng là ai, thì ra là Bát Chảo Thần Quyền Phạm Vương, Tam đồ đệ, của Huyền Nguyên Tử sao.

Phạm vương vốn là kẻ nóng tính, nghe Độc Nhân dám không uý quỵ gọi thẳng uý danh của sư phụ thì tức lắm, gã nhún chân một cái đã nhảy lên cột buồn, vừa tới đã xử ra tuyệt kỹ của mình. Man hoang thần quyền đánh tới.

Mỗi một đệ tử của Huyền Nguyên môn đều mang một bản lĩnh riêng, đạo của người này chọn chính là Cương mãnh thiết thủ, một đôi tay đã tu luyện không biết bấy nhiêu năm đã luyện tới trình độ cứng tựa như sắt thép.

Một quyền kia kình lực như biển lớn, nhắm thẳng đầu của Độc Nhân không chút hạ thủ giáng xuống.

Độc Nhân thấy thoi quyền của gã đánh tới không hề có ý né tránh, đám người phía dưới còn cứ ngỡ, một quyền này nhanh quá khiến lão không biết đón đỡ ra làm sao.

Tưởng chừng thoi quyền kia sẽ đánh vỡ đầu của Độc Nhân, nào ngờ chỉ còn cách đúng 3 tấc, Độc Nhân lại động, lão lùi lại phía sau một bước, dùng tư thế cực độ kỳ quái tránh né, lão còn không quyên dụng giọng điệu chê diễu nói:

Huyền Thiên Tử uy phong cỡ nào, là bậc kỳ tài trấn áp ngủ tuyệt, đáng tiếc thật đáng tiếc thật, đệ tử bản lãnh không tới một phần, tính tình lại quá ư nóng nảy.

Ông lướt qua bên trái của Phạm Vườn, một chỉ điểm ra nhắm ngay huyệt Phúc Tấn dưới nách của gã, chiêu thức xảo diệu tuyệt luân, đòn tới lại vừa nhanh vừa lẹ.

Mới chiêu đầu Phạm Vương đã phải luống cuống tránh né, mặt gã tức đến nổi càng ngày càng đỏ, chiêu sau mạnh hơn chiêu trước, thế đánh liên miên bất tận, hai người rất nhanh đã giao thủ hơn hai mươi chiêu,

Phạm Vương ban đầu còn hùng hổ ra chiêu về sau

chỉ thủ không công liên tục rơi vào thế hạ phong.

Nhìn thấy tình cảnh này, Cái Cửu U trưởng môn của thiên kiếm môn, bèn nói: Võ Chu ca, võ công của lão già này cao cường, lại vô cùng độc địa, nếu chúng ta không hợp lực chỉ sợ không đấu lại.

Võ Chu Sơn nào phải không biết điểm này, gã hiểu ý nói ngay: cùng lên đi.

Huyền Nguyên môn là tông môn số một thiên hạ, y không nghĩ sẽ có một ngày lấy lớn ức nhỏ lấy đông địch ít. Chuyện này truyền ra ngoài thì còn gì uy danh của Huyền Nguyên môn nữa cơ chứ, điều này khiến y chần trừ mãi không quyết, những nghĩ lại mà nói nếu không xuất thủ chỉ sợ cả mấy người đây không ai là đối thủ của lão ta.

Cái Cửu u, so với Võ Chu Sơn còn lớn hơn mấy tuổi, vốn đã là một con cáo già, hiểu được được tâm ý, nói: Võ Chu ca nào có thể quan tâm được nhiều như vậy, diệt yêu tà mới là chính đạo, nói rồi hắn vọt người nhảy lên.

Kiếm pháp của Thiên Kiếm môn, lấy nhanh làm yếu quyết lấy tinh diệu làm sở trường mà kết hợp với nhau.

Lão vừa nhảy lên đã sử ra thất thập nhị thức, trong thiên kiếm bí pháp. Đây chính là môn võ học trấn tông của môn phái gã, đòn tới hiểm độc, tốc độ ra chiêu tuyệt luân.

Độc Nhân thấy thế kiếm tới như vậy không run sợ ngược lại bộ dáng của lão trở nên vui vẻ lạ thường, mũi kiếm kia vừa đâm tới, ông liền dùng ống tay áo quận cả thanh kiếm lại, ngón tay nhẹ duỗi ra, búng nhẹ vào sống kiếm. Khiến cả thân kiếm run lên bần bật, Cái Cửu U vô cùng kinh ngạc vội dùng nội lực ép cho lưỡi kiếm phẳng lặng lại, trong đôi mắt hắn là sự hoảng sợ khó thể che dấu.

Lúc này Võ Chu Sơn bên dưới biết không trợ trận hai người kia tuyệt đối sẽ không phải đối thủ, y chỉ đành thở dài tung người nhảy lên, cùng lúc đó vị nữ hiệp của Thục Nữ Tiên Cốc cũng nhảy lên theo, nàng mặc một bộ bạch bào, dù là trong màn đêm đen vẫn hiện lên nét thanh tú, mĩ lệ.

Nàng tự báo ra danh hào: nhị đệ tử Thục Nữ Tiên cốc, Trần Thái Huyền xin được tương trợ.

Bốn người vây lấy Độc Nhân vào chính giữa. Đứng trên cột buồn mấy con mắt nhìn nhau nhất thời chưa ai dám vọng động.

Phạm Vương vốn chịu thua thiệt trước Độc Nhân, vừa thấy đại ca và nữ tử kia lên trợ trận, liền không nhịn nổi, gã hét lên một tiếng lớn tung ra liên tiếp mấy mươi quyền về phía Độc Nhân, thấy gã nóng vội như vậy 3 người không khỏi nhăn mày nhưng cũng đành nối gót theo sau.

Trong bốn người của chính giáo không người nào là không danh trấn một phương, riêng Võ Chu Sơn trên trốn Giang hồ uy danh nổi như cồn, kiếm pháp của y tinh diệu tuyệt luân, khi trầm ổn hữu lực, khi tả lúc hữu linh hoạt như tiểu xà bôn tẩu dưới mặt hồ, Phạm Vương, thiết chảo cương mãnh có thừa, một thoi quyền của y đến cả một con trâu rừng cũng không thể chịu nổi.

Kiếm pháp của trưởng môn thiên kiếm môn lại biến hoá đa đoan, khiến người ta như lạc vào trốn mê, tốc độ xuất kiếm khiến người ta hoa cả mắt.

Nữ tử xưng là Trần Thái Huyền nhị đệ tử của thục nữ tiên cốc kia sử một sợi ngủ kim tiên ( do 5 sợi giây bằng thép mỏng bện lại là một món vũ khí được nhiều người sử dụng đời nhà Mạc) nàng tung ngủ kim tiên ra chỉ thấy sợi dây phát ra âm thanh ong ong, ánh vàng của ngủ kim tin vô cùng đặc biệt, sợi dây uyển chuyển lúc sang tả lúc lại sang hữu không chỗ nào không đến, đanh tới trước mặt Độc Nhân khiến ông cũng phải nhăn mày, luống cuống mà đón đỡ.

Năm bóng người lúc đến lúc đi, xuất quỷ nhập thần.

Ái minh đứng ở mũi thuyền thấp thỏm không yên.

Ái Minh luôn cảm thấy chính mình nợ lão Độc Nhân một ân cứu mạng, quả là vậy nếu không có lão ra tay chỉ sợ cậu đã bị tên đạo tặc kia bắt được, hiện tại còn không rõ sống chết.

Năm người rất nhanh đã giao thủ qua đi một trăm chiêu, lúc này lão Độc Nhân trên gương mặt không còn hiện vẻ ung dung như trước, mày lão nhăn lại, cự lực mà chống đỡ, liên tiếp phải lùi lại về phía sau.

Đánh thêm hơn trăm chiêu nữa, lão vô tình để lộ ra sơ hở ở vai trái, ngay lúc đó, Cái Cửu U cõng liễn kiếm lên ba tấc nhắm chuẩn xác mà đánh tới, thế kiếm đi cực nhanh, lại vô cùng chuẩn xác, máu tươi bắn lên, trên vai trái lão Độc Nhân khi này hiện lên một đường rách dài năm tấc, máu đỏ chảy dòng dòng.

Cái Cửu U thấy thế nào buông tha, mũi kiếm thẳng tắp, liên tiếp đâm tới.

Đúng lúc lão đang vui sướng trong lòng chợt Võ Chu Sơn phía bên tả thất thanh hô lớn: Cẩn Thận.

Gã còn chưa hiểu sự tình chi, chợt nhìn thấy một luồng kình phong mang theo mùi tanh tưởi hôi thối phả vào mặt, nhìn kỹ lại mới biết, thì ra vừa rồi chỉ là do lão độc nhân tương kế tựu kế, muốn dẫn dụ vô mình nên mới để lộ ra sơ hở.

Ông ngấm ngầm vật chất kịch độc vào tay, một chưởng này mà đánh trúng chắc hẳn Cái Cửu U tất chết.

Đang trong lúc hắn hoảng sợ. Chợt thấy sau lưng một luồng nội lực, như dũng tuyền đẩy tới.

Chính là Võ Chu Sơn xuất chưởng, tay trái của y bọc lại bằng trường bào bên ngoài, tránh cho độc dược trên tay lão Độc Nhân nhiễm vào, y quyết ý đấu nội lực với độc nhân, nhằm cứu Cái Cửu U một mạng.

Trong tình cảnh này nếu như lão Độc Nhân không đối chưởng thì công sức chịu một kiếm kia của lão đổ vào sông vào bể nhưng nếu đối chưởng đám người kia dở trò ám toán thì ắt hẳn lão chẳng khác nào như cá nằm trên thớt.

Nhưng chỉ trong giây phút ngắn ngủi ấy, lão thầm nghĩ: dù hắn ta cẩn thận học lại bàn tay nhưng độc của ta đâu phải loại tầm thường, chỉ cần dích ắt hẳn phải chịu thua thiệt lớn. Nghĩ vậy ông hừ lạnh một tiếng nói: tới đi, xem ai sợ ai.

Một chưởng của lão phóng ra dính chặt lấy một chưởng của Võ Chu Sơn, anh hào luận võ công không đến tình cảnh mấu chốt sẽ không luận nội lực.

Nhìn biểu lộ hai người mà ra, Võ Chu Sơn tuy thiên hạ uy danh lừng lẫy bát phương nhưng giờ khắc này chỉ sợ không phải đối thủ của Độc Nhân.

Võ Chu Sơn sắc diện căng thẳng, ngược lại với y lão Độc Nhân một bộ điềm nhiên.

Ông một mặt đối chưởng, trời đợi chất kịch độc ngấm vào tả trưởng của Võ Chu Sơn, một mặt đề phòng mấy người kia ám toán.

Đúng như những gì lão ta lo lắng, bên ngoài Cái Cửu U nhìn thấy tình cảnh này trong lòng biết là thời cơ tốt lão hừ lạnh một tiếng nói: mấy vị cùng lên đi, diệt tà mà mới là chuyện chính, dùng dằng không quyết đợi đến khi hắn giết hết cả mấy người chúng ta sao?

Hành động của lão trong lúc này được xem là ám toán là điều đại kỵ trong trốn Giang hồ, ngay cả Phạm Vương tính tình nóng nảy cũng phải chần trừ đôi lát.

Cái Cửu U vừa ra tay là một đòn sát thủ, lưỡi kiếm vòng trái vòng phải, đâm liên tiếp mười mấy kiếm đều nhằm nơi yếu hại của lão Độc Nhân mà đâm tới.

Dù vậy lão Độc Nhân một bên đấu nội lực, lão một bên biến chiêu liên tiếp khi là Thanh Long Giáng Thế, khi là Long Chảo Thần quyền. Đón trái đỡ phải, dễ dàng gạt tránh mấy chiêu hiểm hóc của Cái Cửu U.

Thấy tình cảnh này hai người Trần Thái Huyên và Vương Phạm nhìn một hồi, chỉ đành cắn răng nhảy vào tham chiến.

Đối phó một mình Cái Cửu U còn dễ nói, hiện thời 2 người khác cũng đã tham chiến tình thế của ông mỗi một khắc càng trở nên nguy cấp.

Chẳng qua được mấy mươi chiêu trên lưng ông đã dính một đòn thật nặng của Ngủ Kim Tiên.

Ông ọe liên tiếp ra 3 ngụm máu tươi, ướt đẫm cả vạt áo, trên lưng hằn lên một vết đỏ tươi.

Ông biết cứ thế này chắc hẳn ông phải để mạng lại nơi đây, ông cười lên một tiếng nanh ác nói: chính phái qua nhiên danh bất hư truyền. Nói dứt lời ông vận cả 2 tay lực đạo, luồng chất độc kia, như mũi kim xuyên thẳng vào trước ngực Võ Chu Sơn.

Cùng lúc đó, Phạm Vương tung ra một chưởng đánh trúng ngay sườn trái của Độc Nhân, Cái Cửu U cũng đâu chịu thất thế, vừa ra tay là một kiếm đâm thẳng vào bụng trái lão.

Bọn người vừa hạ thủ xong chưa kịp vui mừng đã thấy Võ Chu Sơn bay ngược trở ra, thất khiếu chảy máu. Nằm bất động ở một bên.

Trần Thái Huyên vừa thấy Võ Chu Sơn trọng thương sắc mặt liền trở nên trắng toát nàng vội nhảy tới bên người y kiểm tra thương thế.

Khi này Độc Nhân thân mang trọng thương chẳng khác nào cá nằm trên thớt đợi người tới chém giết. Một kích ban này của ông chỉ muốn đồng quy ư tận cùng với Võ Chu Sơn.

Phạm Vương thấy đại ca nằm nơi đó không rõ sống chết máu nóng nổi lên, lập tức rút phắc thanh trường kiếm đeo bên hông. Nhắm thẳng yết hầu Độc Nhân mà đâm tới.

Cái Cửu thấy thế lớn tiếng ngăn lại: Phạm đệ hãy đượm đã hắn ta thương thế nặng như vậy lúc nào ra tay mà chẳng được, hỏi lão về tung tích của tên Hướng Vấn Thiên kia mới là trí sách.

Nhưng giờ khắc này Phạm Vương nào có nghe. Kiếm sắc chẳng một chút lưu tình, chẳng qua mấy khắc sẽ đâm rách xuống học của lão Độc Nhân.

Khi này, tưởng trừng độc nhân ắt phải mất mạng trước lưỡi kiếm của Phạm Vương, ngay tại thời khắc này, Thanh Xà suất thủ, nó phóng mình lên dùng đầu hất phăng lưỡi kiếm.

Phạm Vương biến con rắn này cực độc, một tên đệ tử của Thiên Kiếm môn ban này vừa dính vào nọc độc của nó lập tức toi mạng.

Lại thêm bộ dáng gớm giếp của Thanh xà làm lòng gã bị rúng động, chỉ đành hít mạnh một hơi. Ánh kiếm vội chuyển hướng xoay tiết thành một vòng tròn trên không nhắm thẳng đầu con thanh xà mà chém tới.

Nào ngờ con thanh xà này dường như đã thành tinh, nó vung chiếc đuôi to lớn gạt một kiếm kia.

Mấy người phía dưới chỉ nghe keng một tiếng. Chẳng khác nào tiếng binh khí va chạm vào nhau. Phạm Vương hoảng sợ lùi lại, hổ khẩu gã lúc này đau nhói, gã không ngờ được con thanh xà kia lại có lực lớn đến như vậy.

Gã nhìn kỹ lại thầm thở phào một hơi, ở nơi mà vừa chém tới kia lớp vẩy của nó cũng đã bong tróc một mảng lớn, còn để lại một vệt máu dài mấy tấc.

Đúng lúc gã đang vui mừng chợt nghe âm thanh hốt hoảng của Cái Cửu U vang lên: mau tránh.

Gã vừa quay lại, đã nhìn thấy Độc Nhân không rõ lúc nào đã xuất hiện phía sau lưng, mặc dù bất ngờ nhưng gã biến chiêu cực nhanh, mũi kiếm vòng lại sau lưng, sử ra chiêu Bạch Hạc Phi Vũ, mũi kiếm từ dưới hông vòng thành một đường bán nguyệt, đâm thẳng ra.

Cứ ngỡ lão thấy thế kiếm tinh diệu này thì phải lui lại né tránh nào ngờ được lúc này lão ta đã có ý đồng quy ư tận. Để lưỡi kiếm kia đâm thẳng vào vai. Trong khoảnh khắc đó lão đã chụp được bả vai của Phạm Vương.

Không chỉ đám người Cái Cửu U chứng kiến hốt hoảng mà ngay cả đám đệ tử phía dưới cũng biết không ổn la "úi chao" một tiếng.

Cùng với tiếng hô hoán của bọn họ là tiếng quát lớn của độc nhân, "nát". Lão khoá chặt lấy bả vai của Phạm Vương khiến gã không thể thoát ra nổi.

Một cảnh rợn người đập vào mắt của mọi người cùng với là tiếng hét như xé tim gan của Phạm Vương, từ bả vai đến ngón tay y bị lão độc nhân ra tay xoắn nát. Xương trắng nhô ra, đâm cả qua da thịt.

Gã đau đớn, lập tức lăn ra đất kêu oai oái.

Cái Cửu U nhìn thấy cảnh này không khỏi lùi lại ba bước, nhìn Võ Chu Sơn thê thảm đang nằm trên tay Trần Thái Huyền, lại nhìn qua Phạm Vương đang thê thảm đau đớn lăn lộn.

Gã lòng biết Độc Nhân trúng một kiếm vừa rồi cũng không hề nhẹ nhưng thất thời cũng chẳng dám xông tới.

Đúng lúc này Lã Khương cười hề hề tung người nhảy lên, Trưởng môn đệ đệ còn đợi gì, Lã Huynh lên trợ trận đệ đây.

Lão tuy là nói vậy nhưng rõ như giữa ban ngày, chính lão thấy Độc Nhân đã mất đi khả năng chiến đấu, chỉ cần lão ra tay là bao công lao sẽ thuộc về gã.

Lão vừa nhảy lên liền múa tít trường kiếm đâm tới Độc Nhân theo sau lão là Lãnh Ngôn, hai người cùng lúc sử ra Thiên Kiếm Kiếm Quyết.

Độc Nhân khi này chẳng khác nào chiếc lá sắp về thu, chỉ là 2 người còn phần lo sợ Độc Nhân còn con bài chưa lật, chiêu nào chiêu nấy thập phần tàn độc.

Quả nhiên, khi này sức cùng lực kiệt, liên tiếp dính kiếm. Cả người ông khắp người là lỗ máu, loạng choạng như muốn té.

Cái Cửu U ở một bên chứng kiến cảnh này vui mừng không thôi, nhấc tay liền là một kiếm đâm ra, mũi kiếm đi nhanh, Độc Nhân ắt phải mất mạng, nào ngờ, thanh xà một lần nửa ra tay, nó tung người mở miệng rộng như bồn máu, dùng miệng cắm chặt vào lưỡi kiếm nọ.

Lão Độc Nhân thấy nó liều chết như vậy không ngừng hô: tiểu xà mau chạy đi, chạy ngay đi.

Nó hất văng lưỡi kiếm của Cái Cửu U nhưng một kiếm vừa rồi đã đâm lủng một bên mắt của nó.

Nó dùng chiếc đuôi to lớn gạt ngang gạt dọc, đấu chọi hồi lâu trên người nó liên tiếp trúng kiếm của Cái Cửu U.

Nó khè khè lên những tiếng thét đau đớn, đột nhiên một chất lỏng màu xanh từ miệng nó phóng ra, cả ba người thấy vậy đều hoảng sợ lùi lại, nhân cơ hội này thanh xà cuốn lấy Độc Nhân lao mình xuống dòng sông tối.

Mấy người hô hoán đuổi theo, nhưng thanh xà trong nước bơi thật nhanh thoáng chốc đã chẳng ai thấy bóng dáng nó ở đâu.

Cái Cửu U nhìn con mồi ngay trước mắt biến mất thì trong lòng tức giận không thôi. Liên tục thoá mạ, hồi lâu mới trở lại xem thương thế trên người của Phạm Vương, xương cánh tay gã bị bóp nát vụn, ẩn ẩn trên miệng vết thương còn lưu chất kịch độc. Lão ta lại bước tới chỗ Võ Chu Sơn, chỉ thấy sắc mặt của y tối sầm. May mắn Trần Thái Huyên biết qua y thuật trị thương, nàng phong bế các huyệt đạo trên người của Võ Chu Sơn rồi móc từ trong người ra một hộp gỗ, đựng toàn là các loại kim châm cứu, đủ mọi kích thước.

Qua một hồi chữa trị, Võ Chu Sơn không ngừng nôn ra mấy ngụm máu lớn, sắc mặt trở nên tốt đi không ít, nàng chữa trị cho Võ Chu Sơn lại quay qua Phạm Vương, khi này gã ta đã đau đớn đến nổi ngất đi.

Cả một đêm bận rộn, mãi khi hừng sáng nàng mới chịu thôi.

Nàng ngồi cạnh bên Võ Chu Sơn sắc mặt lo lắng thấy rõ.

Kim huyên muội muội, thương thế của người họ ra sao rồi.

Cái Cửu U lo lắng hỏi.

Trần Thái Huyên nhìn lão giọng điệu này mệt mỏi nói: chất kịch độc của con thanh xà kia không phải loại tầm thường, nó đã ăn qua không biết bao nhiêu loại kịch độc trong thiên hạ, ta e rằng với thương thế này chỉ sợ trong thiên hạ chẳng mấy người có thể cứu chữa.

Cái Cửu U nghe thấy thế cơ mặt lão giật giật mấy cái, lão thần cảm thấy may mắn khi vừa rồi không quá ham chiến nếu không chỉ sợ người nằm đây lại chính là lão.

Hai người họ bàn bạc một hồi, Cái Cửu U bèn quyết định thuận buồn, tiếp tục tìm kiếm tung tích của lão Độc Nhân, còn về Trần Thái Huyền, nàng sợ hai người Võ Chu Sơn và Phạm Vương sảy ra chuyện ngoài ý muốn, đích thân hộ tống hai người họ trở về tông môn.

Bạn đang đọc NHẤT MỘNG VƯƠNG sáng tác bởi VuHuongAnh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi VuHuongAnh
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.