Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phiên ngoại

Phiên bản Dịch · 4664 chữ

Một phần đằng sau sinh hoạt thường nhật tại Vân gia trang - sự tồn tại của mứt trái cây

“ Cửu sư muội cửu sư muội!” Phó Ngọc gọi với theo

Sơn Phong dừng bước . “Bát sư huynh, lần này ngươi hồi trang thực vui vẻ nha.”

Phó Ngọc phi thường hài lòng “luân lý bối phận” của nàng. Thân phận nàng quá phức tạp, sư thúc, lão bà Công Tôn Hiển, sư muội, cuối cùng lại biến thành nghĩa muội Xuân Hương công tử, lẽ ra, về bối phận nàng cao hơn hắn một bậc, nhưng nàng lại lựa chọn danh hào Cửu công tử, kính hắn một tiếng sư huynh, vậy thì hắn cũng không cần khách khí.

Hắn cười nói: “Gàn dở, sư muội, ta có mang ít đồ ngon về cho ngươi, đợi tí nữa hãy đi phòng bếp lấy.”

“ Cảm ơn.” Nàng nheo mắt cười

“ Ngươi thoạt nhìn có chút béo, nhưng béo mới tốt.” béo một chút mới hòa khí, ngàn vạn lần không cần gầy không có chút thịt nào như Thiên tiên mỹ nhân mấy ngày đầu, hại hắn mặt đỏ tim đập loạn, luôn lo sợ có người đến thăm đoạt mỹ nhân. “Lại nói có điểm đáng trách, ta nhìn ngươi ăn ba bữa không nhiều lắm, sao lại béo nhanh như vậy?” Nghe nói tối cũng ăn, làm gì mà tối cũng phải ăn?”

“Bởi vì hắn ban ngày đều bận rộn, hơn nữa ban ngày ta cũng thấy xấu hổ.” Nàng lầu bầu, mặt tròn phiếm hồng.

Phó Ngọc cùng nàng nháy mắt ra hiệu, lặng lẽ cười: “Sư muội, đánh cuộc thế nào rồi? Hiệu quả chứ?”

“ Đương nhiên đương nhiên.” Nàng luôn miệng nói

“ Hảo, có chí khí, nếu ngươi có thể tiến vào cấp cổ các tầng thứ ba, ta liền nhận thua!”

Cấp cổ các tầng thứ nhất là sách giang hồ, người giang hồ có thể vào xem; tầng thứ hai chỉ có Vân gia trang công tử cùng tiên sinh mới được vào; còn tầng thứ ba cất giữ chính là ghi chép vô cùng cơ mật về giang hồ, chỉ có Xuân Hương công tử và Công Tôn tiên sinh mới có chìa khóa, người khác không được tiến vào.

“ Chỉ cần ngươi có thể vào được cấp cổ các tầng thứ ba, ta liền đề cử ngươi độc lập ghi chép một cuốn sách, không cần hợp tác với các công tử khác.” Chữ viết của nàng rất có triển vọng, mỗi năm những khi cùng nhau ghi chép lại chuyện lớn trong nhà làm thành sách, nàng thường chen lấn với những công tử khác hết sức vui vẻ, cũng may bọn họ đều là nam nhân, nam nhân đều rất phong độ, cho nên không có chỉnh đốn nàng.

“ Đề cử gì vậy?” Phó Doãn từ xa đi tới, cười hỏi: “ Ta cũng đề cử muội muội, có chuyện gì thế? Công Tôn tiên sinh khi dễ ngươi sao?” Đôi mắt đẹp của hắn tỏa sáng, tựa hồ phi thường chờ mong giữa họ xảy ra vấn đề.

Phó Ngọc liếc hắn một cái, sờ sờ mũi, nói:

“ Sư huynh, ngươi mang gì về cho sư muội thế?”

Phó Doãn cười mở bao giấy dầu ra, bên trong có rất nhiều miếng nhỏ dính dính vào nhau có mùi trái cây.

“ Loại này các cô nương rất yêu thích, muội muội thử xem, nếu có hương vị, lần tới ta sẽ mua về nhiều hơn.

Sơn Phong tò mò lấy một viên ngậm trong miệng, Phó Ngọc cũng ăn thử, nhưng lập tức nhổ ra.

“Phi phi phi, cái gì thế? Sư huynh, chua quá!” Hắn kêu lên

“ Ta đã nói, đây là đồ ăn các cô nương thích, ngươi giành cái gì? Muội muội, có hương vị gì không?”

Sơn Phong che miệng, mắt khẽ nheo lại. “ Hình như….có chút hương vị, chua chua ngọt ngọt.”

Phó Doãn kinh hỉ nhìn nàng chủ động lấy thêm viên nữa, nói:

“ Muội muội, cho muội hết đó.”

“Được a.” Nàng vui vẻ ôm lấy. “Đa tạ đại ca.”

“ Không cần cảm ơn, nếu ở cùng Công Tôn Hiển chịu ủy khuất, cứ tìm ta là được.”

Đợi nàng đi vào cấp cổ các, Phó Ngọc liền gãi gãi đầu, nói:

“ Sớm biết nàng thích ăn cái này, ta đã mua, cũng không cần phải mất đến hai, ba năm không nếm ra hương vị gì.”

Phó Doãn khẽ mỉm cười, xoay người rời đi, Phó Ngọc liền vội vàng đuổi theo.

Phó Ngọc nói:

“ Đại sư huynh, có vẻ ngươi rất mong sư muội cùng Công Tôn Hiển náo đi?”

Phó Doãn mân mân miệng, nói:

“ Đó là đương nhiên. Từ nhỏ ta đã biết nàng, sở tác sở vi đều vì nàng, trong nội tâm ta luôn muốn, chỉ cần vụ việc Huyết Ưng kết thúc, nàng vốn bị giấu làm cho thỏa đáng, liền có thể quay trở về…. Mười ba năm trước, khi Công Tôn Hiển đốt bức họa của nàng thì ta có nhìn qua, cứ như vậy nhìn….bức họa bị hỏa thiêu, để tránh gây ra rắc rối. Hơn hai năm trước khi nàng mới khỏi, dung mạo cùng bức họa khi đó giống nhau như đúc, quả thực không khác chút nào, khi đó ta lại nghĩ, đẹp thì đẹp, nhưng hồng nhan họa thủy, chỉ hại chính mình. Hiện tại cũng tốt, châu tròn ngọc sáng lại có tinh thần…..Đáng tiếc Công Tôn Hiển nhanh chân đến trước, gạt mọi người tự cưới nàng.” Nói xong lời cuối, có điểm nghiến răng nghiến lợi.

Phó Ngọc sờ sờ cái mũi, thấp giọng nói:

“ Sư huynh, ngươi sao lại kém nhiều như vậy… lúc ngươi giả thành Công Tôn Yếu Bạch, nhiều lúc còn khiến cho người ta có cái ý nghĩ kỳ quái a, ta còn có chút bối rối, thiếu chút nữa bị ngươi một cái mị nhãn mê hoặc, hay là thỉnh thoảng ngươi khôi phục lại bộ dáng Công Tôn Yếu Bạch, để ta mơ mộng cũng tốt?” Nói ra thật chê cười, lần đầu tiên nhiền thấy Phó Doãn che mặt giả mạo Công Tôn Yếu Bạch thì hắn lập tức bị đôi câu hồn mỵ nhãn làm cho mặt đỏ tim run, về sau nhìn thấy hình dáng Cửu sư muội khi gầy đi, hắn cũng mặt đỏ tim run, rốt cuộc là hắn quá hoa tâm hay đó là phản ứng bình thường khi đối diện mỹ nhân?

Nhưng năm trước khi biên soạn sách giang hồ mỹ nhân, hắn có xem qua mỹ nhân đầu bảng, lúc đó tim đập cũng thực không có quy luật a, hắn phiền não nửa ngày, rút ra một câu:

“ Ai, từ nay về sau, khi ta thu dưỡng đệ tử, nhất định sẽ hủy bỏ quy định đệ tử cảnh đẹp ý vui! Đỡ phải chịu cảnh mỗi lần nhìn, đều tê dại….” Vừa ngẩng đầu, lập tức ngẩn ngơ. “Di, sư huynh?”

Gió thu cuốn hết lá vàng, một bóng người cũng không còn, Phó Ngọc mười tám tuổi cô độc như cô linh đứng đó.

Cấp cổ các tầng thứ 2, trong thư phòng---------

“ Có điểm kỳ lạ…” Nàng lầm bầm, bày ra hai tập nhìn cả buổi.

“ Sư muội, có gì kỳ lạ?” Một vị sổ tự công tử tiến lên nhìn hai trang nàng đang mở. “Đây là Xuân Hương công tử ghi, sao thế, có vấn đề gì à?”

“ Đúng là có vấn đề. Ngũ sư huynh, ngươi xem, tờ bên phải cũng là Xuân Hương viết, bên trái cũng thế, nhưng bút tích có chút bất đồng a.”

“ Hóa ra là vậy. Ngươi mới đến hơn hai năm, không biết Xuân Hương công tử rất lợi hại, hắn có thể dùng hai tay để viết, chỉ là tay trái ít viết hơn.”

Không, không phải như thế……Xuân Hương công tử tay phải rất tốt, tốt đến nỗi nàng nhìn đến quen thuộc. Chữ viết đoan chính, mang ít cảm giác âm nhu, loại chữ này rõ ràng cùng với thư tình nàng mang theo đồng dạng, chẳng lẽ Hiển nhi lại gạt nàng? Từ đầu đến cuối viết thư cho nàng đều là Phó Lâm Xuân?

Hơn nữa, những câu chữ này lại có chút khoa trương, làm nàng nhìn có điểm quen mắt, cảm thấy nội dung như vậy rất lỗ mãng, có vẻ đúng tình hình thực tế ghi chép lại.

Nàng chân chính trở thành Cửu công tử mới hơn hai năm, một năm trước đều ở tầng thứ nhất Cấp cổ các xem giang hồ lịch sử bao năm qua mà các sổ tự công tử ghi chép lại, sang đến năm nay nàng mới tiến tới tầng thứ hai, sưu tầm lúc này chính là chuyện giang hồ trọng yếu gần đây, cũng bởi vì thường nhìn Xuân Hương công tử viết chữ, cho nên càng xem càng thấy không đúng…….

Khóe mắt liếc thấy có người tiến vào, nàng nhìn lại, người đến là tướng công nàng, có vẻ hắn cũng chẳng thèm để ý trong thư phòng có người hay không, trực tiếp mở cửa tầng thứ ba.

Cũng đúng, cô nương đứng đầu danh sách mỹ nhân giang hồ vừa tới Vân gia trang, Phó đại ca không có ở đây, chuyện này liền do hắn Võ tiên sinh ra mặt, hiện tại đương nhiên là sẽ không thèm chú ý đến cái cây cỏ dại lão bà này rồi.

Nàng đảo mắt, thừa dịp hắn tiến vào cửa chính tầng thứ ba, lập tức đứng dậy chạy vội tới phía sau lưng hắn, chuẩn bị bám theo lưng hắn đi vào, nào ngờ hắn liền đứng yên ở cửa ra vào, sao đó chậm rãi xoay người đối mặt nàng.

“ Sơn Phong, nàng làm gì vậy?”

“ Không có a…….” nàng cúi đầu tới gần hắn, ngửi được trên người hắn có hương thơm, khóe miệng không khỏi hơi mím.

Công Tôn thấy nàng cầm miếng mứt trái cây chủ động nhét vào miệng, không khỏi âm thầm kinh ngạc.

“ Thứ này nàng thấy ngon sao?”

Nàng gật đầu, cười với hắn. “Hiển nhi, ngươi có muốn nếm thử không?”

Hắn nhìn nàng trong chốc lát, mới cầm một miếng bỏ vào miệng.

“ Ăn ngon không? Đây là Doãn đại ca mang về đó.” Nàng cười nói

“ Phải không?” Hương vị này cùng với cái hắn từng mang về không có gì khác biệt, năm trước nàng ăn không có mùi vị, nhưng năm nay ăn lại thấy ngon.

Đây lại là lần đầu tiên nàng chủ động nói cái gì đó ăn ngon.

“ Ai, tính ra. Ta hơi đói bụng rồi, ngươi đang bận việc cứ làm đi, ta xuống phòng bếp một chút.” Nàng cười nói.

Hắn khẽ giật mình, lập tức chế trụ cổ tay nàng. “Sơn Phong, nàng đói bụng?”

“ Đúng a, chỉ hơi đói thôi, nhưng ta vẫn là nên đi lấp đầy bụng đã.” Nàng mặt mày hớn hở kề sát hắn. “ Hiển nhi, ta có khẩu vị a, buổi sáng ta cũng làm thí nghiệm, ăn hai miếng nhỏ mứt trái cây một lúc liền đói bụng, lần sau ta sẽ nhờ Phó Doãn mang thêm mấy túi nữa về.”

“… thí nghiệm a?” Hắn lẩm bẩm nói, lần nữa khóa cửa chính lại. “ Lúc trưa ta cũng chưa ăn gì, cùng đi thôi.”

“ Ngươi bận rộn tiếp khách, đương nhiên không có thời gian ăn uống.” Nàng có chút chua xót, nhưng khuôn mặt vẫn tràn đầy vui vẻ. “ Hiển nhi, tầng thứ ba…thật sự chỉ có ngươi và Phó đại ca mới được vào sao?” Nàng thử hỏi

Hắn không yên lòng gật đầu.

Trên đường đi, tầm mắt hắn vẫn rơi trên người nàng, duy trì trầm mặc.

Hắn có chút không yên lòng.

Chuyện này trước đây chưa từng có.

Hắn trở lại căn phòng hồi bé của nàng đợi một khắc, sau đó chậm rãi thong thả trở về phòng hắn.

Quả nhiên, nàng đã chìm vào giấc ngủ.

Túi mứt trái cây của Phó Doãn đặt ở trên bàn, nàng còn đặc biệt dùng khăn lựa che lại, hiển nhiên thập phần coi trọng.

Đúng a, đừng nói nàng coi trọng, bản thân hắn cũng phá lệ có phần coi trọng. Mấy năm này, nàng đều phải dựa vào hắn mới có cảm giác đói bụng, nhưng ăn gì vào cũng không thấy hương vị, khó có thứ gì có thể khiến nàng có cảm giác muốn ăn, đây là chuyện tốt. Chỉ là………

Hắn cầm một miếng mứt đưa lên mũi, ngửi ngửi, xác định chỉ là mứt trái cây bình thường.

Hắn xem xét nửa ngày, mới cởi áo ngoài leo lên giường.

“…Hiển nhi, về muộn vậy….” Nàng đồng tử cũng lười mở, liền trực tiếp tiến vào ngực hắn.

“ Ta đợi nàng ở chỗ kia một lúc.” Hắn nhàn nhạt nói

Nàng che miệng ngáp, mắt ngái ngủ nhìn hắn. “Ta có lưu lại giấy rồi, có phải gió bay mất không?”

“ Có khả năng. Nàng buổi tối ăn chưa?”

Nàng lập tức vui vẻ cười. “Ăn rồi ăn rồi, ta không cần dựa vào ngươi cũng ăn được một chén cơm, rất giỏi a?”

Hắn không nói chuyện.

Nàng dùng sức hít hà. “Hiển nhi, hương thơm trên người ngươi khi nào mới hết?” mùi nước hoa này có phải là quá nặng hay không?

“Hương thơm?”

“Ngô…Sáng nay không có, từ giữa trưa đã bắt đầu có đi. Ta nghĩ hẳn là cùng việc ngươi tiếp đón mỹ nhân có quan hệ a.” Nàng cười nói, sau đó ôm hắn mỉm cười chớp mắt.

“ Sơn Phong, nàng rốt cuộc có phải là đang thấy mất hứng không?”

Nàng nghe vậy hoảng sợ, vội vàng xoay người ngồi dậy, nhìn hắn nói:

“ Ta không có mất hứng……….Ách, thì ngươi đi gặp mỹ nhân, ta đương nhiên có chút chua xót.” Nàng lại cười thật vui vẻ. “Nhưng ta tin ngươi, lòng ngươi chỉ có một, ta muốn ngươi thay đổi, ngươi còn cắn ta. Hiển nhi, ngươi nghĩ ta không vui sao? Ta lại thấy là ta đã đánh cắp được quá nhiều thời gian tươi đẹp vốn không thuộc về mình.”

“ Nói hươu nói vượn.” Hắn lạnh mặt, đem nàng một lần nữa kéo vào trong ngực.

“Có thể cùng ngươi làm phu thê chân thực, còn có khoảng thời gian mấy năm này hảo hảo khỏe mạnh, trước kia ta nghĩ cũng không dám nghĩ. Hiển nhi, ngươi xem, ta hiện tại khẩu vị cũng có lại rồi, cũng đã nếm ra được hương vị, vài ngày gần đây ta còn có điểm sợ hãi, sợ đột nhiên tỉnh lại, phát hiện hóa ra ta đang nằm mơ, ta vẫn còn là Công Tôn Yếu…”

“ Sơn Phong.”

“ Không nói nữa, hắc hắc, đêm nay ngươi và ta hãy cảm thấy thật tốt. Ta từng sợ thời điểm ngươi bảy mươi tám mươi tuổi vẫn phải cố gắng khiến ta đói bụng, hiện tại như vậy thật tốt.” Nàng nheo mắt cười.

Hắn nghe vậy, con ngươi xinh đẹp rủ xuống, bình tĩnh nhìn nàng.

Nàng bày ra vẻ mặt vô tội, cố duy trì vẻ mặt tươi cười.

“Sơn Phong, tình trạng này chỉ là tạm thời, từ nay về sau, e là vẫn phải dựa vào ta.” Tầm mắt của hắn rơi xuống bụng nàng một lúc, rồi quay về khuôn mặt nàng.

Khuôn mặt tròn dần dẹp xuống: “Ngươi nói cái gì vậy? Ngươi rủa ta sao?”

“ Nàng muốn bước vào tầng thứ ba sao?” Hắn đột nhiên hỏi

Nàng sửng sốt, hồi hộp hỏi: “Ta vào được sao? Ta chỉ là sổ tự công tử thôi mà.”

“ Ta nói được. Nàng nói, nàng có được hay không?”

“ Ngô, cái này chẳng phải là mượn việc công làm việc riêng……”

“ Không sao cả.”

“ Muốn, ta muốn vào muốn đi vào đó. Ta rất muốn biết trong tầng thứ ba đó có cái bí mật gì.” Nàng nịnh nọt cười nói.

Đồng tử đen ẩn chứa tia sáng khác thường, luôn dừng trên mặt nàng.

“ Muốn cũng có thể, chỉ là phải đánh đổi.”

“ Đổi gì?”

Khóe miệng hắn khẽ cong lên:

“ Nếu nàng có thể khiến mùi hương trên người ta triệt để đổi thành mùi của nàng, nàng liền có thể bước qua cửa chính.”

Nàng trừng mắt nhìn hắn.

Hắn thay nàng đem chăn kéo ra, đạm thanh nói:

“Ta không chủ động. Nhớ rõ, cẩn thận một chút, đừng làm thương chính mình.”

“ Ta…” Nàng lắp bắp mặt đỏ ửng.

“ Cơ hội chỉ có đêm nay, nàng cứ từ từ nghĩ. Nghĩ kỹ , rồi nói ta biết a.” dứt lời, hắn thu hồi ánh mắt.

Hóa ra, tầng thứ ba cũng chỉ có vậy.

Tầng thứ ba cùng hai tầng trước bài trí giống nhau như đúc, chỉ là sách ít hơn một chút, hơi cũ một chút. Nàng vụng trộm vọt đến một góc tùy ý lật một quyển nhanh chóng đọc, hắn cũng không có ngăn lại.

“ Đây là cái gì?” Nàng lầu bầu: “Quả thật là bí mật không thể nói ra sao?” Thiệt thòi cho nàng tối qua vừa ăn hai chén cơm, khẳng định lại béo thêm.

“ Thời điểm đó, không thể nói được.” Công Tôn Hiển cũng không ngẩng đầu liền đáp, nhanh chóng viết xuống quyển sách trên bàn.

Nàng hồi hộp thả quyển sách về chỗ cũ, cầm lấy cái túi mứt càng lúc càng ít đi, đến trước mặt hắn, hiếu kỳ liếc nội dung hắn đang ghi.

“ Hiển nhi, ngươi cũng có thể viết sách sao?” Nàng không nhìn thấy trong cấp cổ các có bất kỳ sách nào do Công Tôn tiên sinh biên soạn a.

Hắn nhìn nàng một cái, không nói gì, mang con dấu đóng lên----------

Xuân Hương công tử!

Nàng kinh hãi che miệng, trừng mắt nhìn hắn. “Ngươi, ngươi, quả nhiên là ngươi! Ngươi giả mạo Xuân Hương công tử………”

“ Ta không có giả mạo.” Hắn lặng lặng nói: “Bên ngoài Cấp Cổ các, Xuân Hương công tử xác thực là Phó Lâm Xuân, nhưng bên trong thì lại là hai người, một là hắn, một là ta. Hắn trời sinh lười nhác, nhắc tới viết lách liền chỉ yêu thích chút chuyện phong hoa tuyết nguyệt, nếu không thế, thì chính là những lời lẽ khoe khoang phóng đại, chỉ viết những gì hắn thích.”

Nàng vẻ mặt bị đả kích. “ Làm sao có thể……” Phó Lâm Xuân tính tình vô cùng tốt, sao có thể tùy tiện như vậy? Nàng có điểm vỡ mộng. “Khó trách, ta xem hắn ghi chép câu chữ luôn có chút ít khoa trương, có điểm quen mắt……”

“ Chẳng phải như phong cách của nàng sao?”

Nàng hung dữ trừng hắn. “Phong cách như nào? Phong cách này a! Ta là theo thực tế ghi lại, thực tế ghi đó!”

Hắn nghe vậy, cũng không nhiều lời phản bác, mặc cho nàng quan sát hắn ghi ghi chép chép.

“ Hiển nhi, ngươi hành văn rất tốt, thật tiếc không phải công tử.” Nàng thẳng thắn tán thưởng, vẻ mặt sùng bái.

Hắn mỉm cười, nói: “Đừng nói ra ngoài, sẽ gây rối loạn.”

Nàng thấp giọng nói: “ Ta hiện tại cũng đang bị rối loạn, Công tử lại không phải công tử, Võ tiên sinh lại là công tử.” Hắn ở trên đảo cũng hay ghi chép vẽ vời, khi đó nàng chỉ cho rằng nguồn gốc văn nhân của hắn quá sâu sắc, luôn có thể tùy tiện đem nàng họa đến ba phần giống, nhưng không ngờ hắn đã sớm đảm nhận cả vị trí Xuân Hương công tử.

“Chúng ta biết nó hỗn loạn là được rồi, truyền ra cũng không ai tin.” Hắn lơ đãng nói. Người người đều cho rằng hắn bởi vì quan hệ huyết thống, tìm hắn nói tốt cho người là dễ dàng nhất, kỳ thật, muốn tìm người nói tốt cho người không bằng đi tìm Xuân Hương, Xuân Hương xuất thân danh môn chính phái, nếu ở bên tai hắn lẩm bẩm vài câu, hắn liền cái gì cũng tốt, đáng tiếc, không có một ai biết điều đó.

“ Lần trước ngươi nói, Thiên Cương phái tặng ngươi Kim miên miên, cái giá phải đánh đổi là xóa bỏ mọi chuyện sai lầm của chưởng môn Thiên Cương phái bốn mươi năm trước?” nàng chợt nhớ lại.

“ Đúng vậy, xóa.”

Nàng bặm miệng, có điểm đau lòng nói: “Cái này…. Nếu truyền đi, đối với hình ảnh Vân gia trang không tốt a.”

“ Truyền đi thì thôi. Trên đời công bình công chính, đều là người định đoạt, nàng nói nàng ghi đều là sự thật, ta cùng nàng cùng ghi lại một sự kiện, nội dung lại khác nhau rất lớn, nàng nói, ai viết mới là thật? Hai năm qua nàng ở cấp cổ các không có phát hiện ra sao? Nhiều sách như vậy, giang hồ sao lại có nhiều chuyện để ghi? Mỗi công tử viết cùng mội sự kiện nhưng nội dung lại khác nhau, chủ tử Vân gia trang đời trước đã thu hồi tất cả, tùy ý để hậu nhân tự phân định thiệt giả. Nàng cũng có thể nói, mỗi người đều ghi đúng sự thật, mỗi người cũng đều ghi không đúng sự thật.” Tạm ngừng, hắn lại nói: “Chưởng môn Thiên Cương phái bốn mươi năm trước mắc sai lầm, chỉ có một câu nói, cũng chỉ thấy đó là một chuyện sai lầm không quan trọng, bây giờ căn bản không ai còn nhắc tới, dù cho có bị nói đến, cũng chỉ cười trừ, người đời sau cũng không quá coi trọng. Sơn Phong, nàng cho rằng vì cái gì hắn còn chấp nhất không buông?”

Nàng nghĩ nghĩ, lắc đầu. “Ta không biết.”

“ Hắn muốn để lại mỹ danh. Dù cho người chết xác thối rữa, cũng muốn lưu truyền mỹ danh đệ nhất thiên hạ, đời đời kiếp kiếp.”

Nàng âm thanh quái lạ, thấp giọng hỏi: “Hiển nhi, vậy ngươi có muốn lưu danh không?”

Hắn liếc nhìn nàng một cái, nói:

“ Nàng nói, dựa vào gia cảnh của ta, muốn lưu danh thiên hạ, thì cần phải xóa đi bao nhiêu sách?” Đột nhiên, thanh âm hắn có chút ấm áp. “Ta không lưu danh, chỉ muốn lưu mạng.”

Nàng nghe vậy, mặt này hớn hở. “Đúng a, đúng a, lưu mạng, ta với ngươi sống thật lâu, thật lâu, lưu mạng đến bảy mươi tám mươi tuổi.”

“ Đã không muốn lưu danh, thì đem cái sách kia Công Tôn tình sử thiêu a.”

“ Ta không muốn!” Nàng nhìn chung quanh một vòng. “Rõ ràng bị ngươi để vào trong này, nhưng ta tìm không ra, ngươi rốt cuộc đã ném đi đâu rồi.”

Công Tôn Hiển coi như không nghe thấy, tiếp tục ghi chép.

Mặc nàng tìm kiếm một lúc, hắn nói: “Tam thúc cuối năm muốn quy ẩn.”

“ Ừ, hắn đã nói ta biết.” Nàng có điểm không nỡ. “Trước ta vẫn cảm thấy kỳ quái, vì sao tam thúc không cùng đại ca bọn họ cùng quy ẩn, về sau chuyện Phó Kỳ xảy ra, ta mới hiểu được tâm ý tam thúc.” Sổ tự công tử còn trẻ tuổi, khó tránh khỏi lầm đường lạc lối, hắn lưu lại để kịp thời tu chỉnh lại suy nghĩ những người trẻ. Tâm ý tam thúc, cơ hồ mỗi thế hệ đều phát sinh trên một sổ tự công tử, không biết thế hệ này sẽ lưu truyền lại cho ai?”

Công Tôn Hiển thấy nàng lưu luyến không rời, tỏ ra tự nhiên rời chủ đề, hỏi:

“ Sau khi chúng ta có hài tử, bất luận nam nữ, nàng đều muốn gọi là Công Tôn Bạch sao?”

Đột nhiên bị hỏi, nàng ảo não nói:

“ Ta đã hai mươi tám….ta không nên nói đại tẩu “trai già nhả ngọc”, vạn nhất ta năm mươi mới sinh…..”

“ Việc này thật khó nói, phải không?” Nội tâm hắn vui vẻ. “Nàng muốn sinh bao nhiêu?”

“ Ta hai, ngươi cũng hai; ta ba thì ngươi cũng ba, ngươi không thể nhiều hơn ta.” Nàng dùng sức xoa bụng, phi thường phiền não.

Hắn vỗ nhẹ tay nàng. “ Đừng xoa như vậy.”

Nàng không chú ý tới sự khác thường của hắn, nghiêm túc nghĩ ngợi, nói:

“ Đừng gọi Công Tôn Bạch, ban đầu là ta muốn ngươi luôn nghĩ đếnta, hiện tại chúng ta vẫn còn sống đừng khiến nó giống như tưởng niệm ta. Danh tự từ từ nghĩ, ta hi vọng bất luận nam nữ, cũng đừng có tướng mạo và thân thể giống ta, giống ngươi là tốt rồi.”

Hắn nhớ tới thân thể bạc mệnh trước kia của nàng, gật đầu nói: “Cũng tốt.”

“ Ai, nói gì cũng vô ích.” Nàng cười, nhăn nhăn cái mũi. “Muốn ta năm mươi sinh con, ta cũng chấp nhận.” Ai bảo cuộc sống nàng bây giờ đã vô cùng hạnh phúc rồi, nàng còn dám yêu cầu xa với gì nữa.

Nàng quay trở về góc phòng lật tìm sách, thuận tiện vụng trộm tìm kiếm sách Công Tôn Hiển tình sử. Rốt cuộc bị hắn giấu đi đâu rồi?

Đến trưa, nàng có chút đói quá, liền rời khỏi Cấp Cổ các tìm cơm ăn.

Vừa đi, nàng vừa tự động đút một miếng rồi lại một miếng mứt trái cây vào miệng.

Đúng lúc đó, nàng đột nhiên dừng lại.

“ Đợi chút…” Nàng liếm liếm môi, chua chua ngọt ngọt, gần đây nàng có chút khác thường….Nàng cúi đầu nhìn bụng mình, suy nghĩ Quỳ Thủy lần trước đến là lúc nào.

Nàng sợ hãi kêu lên tiếng, vội vàng xoay người hô to:

“ Hiển nhi……..ý………!”

Công Tôn Hiển đã đứng đằng sau nàng từ lúc nào, cẩn thận đỡ lấy nàng.

“ Nàng làm gì vậy, không phải bảo nàng cẩn thận chút sao?”

Rõ ràng là ngươi dọa người, nàng bất chấp kháng nghị, hai mắt tỏa sáng, nắm chặt ống tay áo hắn, kêu lên:

“ Ta, ta không phải là….. không phải là….”

“ Có khả năng.” Hắn nhàn nhạt đáp, trong mắt tràn ngập vui vẻ. “ Ta đã sai người mời đại phu trong thành buổi chiều tới, khi đó sẽ biết.”

Nàng cười ngây ngô, khuôn mặt như muốn tỏa sáng. “Hiển nhi, Hiển nhi…”

“ Ta tốn biết bao tâm tư khiến nàng đói bụng, nàng nếu không có tin tức, vậy thì chẳng phải ta không đủ dụng tâm.”

Hắn bày ra vẻ mặt hiển nhiên, nhưng nàng hoàn toàn không để bụng bộ dạng mã hậu pháo của hắn, vẻ mặt tươi cười.

Công Tôn hiển nhìn nàng vui vẻ như vậy, liền cầm lấy túi mứt, nắm tay nàng hướng phòng bếp.

“ Sơn Phong.”

“ Ừ?” Hai mươi tám đã có, không tính là già, nàng cười đến không mở mắt được.

“Chờ nàng sinh hài tử xong, đừng ăn loại đồ ăn này nữa, hại thân thể.” Hắn ngữ khí tự nhiên.

Nàng ngẩn người, sau đó đỏ mặt, ôm lấy cánh tay hắn, nhỏ giọng:

“ Được, ta chỉ dựa vào ngươi để đói bụng, chỉ dựa vào ngươi thôi.”

Bạn đang đọc Nhất minh thiên hạ của Vu Tình
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Congtonvoba
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 68

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.