Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 8028 chữ

Nàng giống như đã nằm mộng rất lâu rồi.

Trong mộng, là cái thời điểm Hiển nhi vừa lên đảo kia, đó là thời gian nàng hạnh phúc nhất, đôi khi nhớ lại, nàng còn có thể vụng trộm tránh ở dưới sạp dưa cười ngây ngô.

Nàng nhớ rõ, đêm thành thân đó, chỉ có ánh trăng sáng, giọng nói hắn vẫn mang vẻ lạnh lùng, nhưng lại như nguyệt quang khiến lòng người say đắm, làm nàng vĩnh viễn không quên được.

Hắn nói, từ nay về sau, nàng chính là Công Tôn Yếu Bạch, là người của hắn.

Nàng vốn họ Công Tôn, nhưng từ đêm đó, hai chữ Công Tôn lại mang theo một ý nghĩa khác.

Thỉnh thoảng, hắn lại mang nàng tới các vùng phụ cận đảo, khi đó, hắn không muốn danh tự Công Tôn Yếu Bạch truyền ra ngoài, nên muốn nàng dùng tên khác, nàng thích gọi là Sơn Phong, Phong thì nhẹ nhàng đến, nhẹ nhàng đi, nhưng chỉ cần hắn quay trở lại Sơn, nàng sẽ luôn bảo hộ hắn.

Nàng không biết hắn có hiểu không? Nhưng lúc ấy hắn chỉ nhìn nàng, không có bác bỏ tên đó.

Nàng là thê tử của hắn, mặc dù chưa có viên phòng, nhưng nàng vẫn cảm thấy thật mỹ mãn. Đôi khi, hắn sẽ hôn trán nàng….tựa như hiện tại đang hôn nàng vậy…….Ấm ấm áp áp, không có tình cảm mãnh liệt, nhưng lại làm nàng thoải mái.

“ Yếu Bạch, Yếu Bạch, nàng đang cười. Nàng đang nằm mơ sao? Nàng thích giấc mộng đó sao? Dù là vậy, sau này nàng vẫn có thể từ từ mộng, lúc này đừng nóng vội. Nàng hãy tỉnh đi, được không?”

Lại là giọng nói nguyệt quang say lòng người, vang lên ngay tại bên tai nàng. Nàng ngọt ngào cười, đang muốn tiếp tục nằm mộng.

Chỉ là, âm thanh người nào đó luôn quấy rầy nàng, mỗi khi nàng chuẩn bị mộng đẹp, chính là người này làm nàng mộng đến bất an.

“ Yếu Bạch, nàng không muốn biết bí mật trong phòng nàng sao?” vừa nói người đó vừa đùa nghịch mặt nàng.

Bí mật? nàng muốn biết a. Nhưng mà, nàng nghĩ đời này nàng không còn cơ hội rồi, nàng nghĩ cứ như vậy ngủ đi, không cần phải ép bản thân ăn một cách thống khổ nữa.

“ Bí mật, có liên quan đến Công Tôn Hiển, nàng không muốn biết? Nàng không muốn tỉnh để nhìn hắn sao?”

Có liên quan Hiển nhi, Hiển nhi….Hiển nhi….

“ Hiển nhi….” Nàng ý thức được chính mình dần dần tỉnh táo, nàng rên rỉ một tiếng, trực giác với tay hướng bàn trà cạnh giường.

Mau lên, mau lên, khí lực nàng dường như không đủ rồi, cơ hồ không dậy nổi. Ở đâu ở đâu? Nàng nhớ trước đây trước khi ngủ đều có đặt ở trên bàn trà, sao lại không có?

Nàng càng khẩn trương sờ, đột nhiên có người kinh hô:

“ A! Ngươi tỉnh…. Công Tôn tiên sinh, tỉnh… tỉnh, Công Tôn tiểu thư tỉnh!”

Trong hoảng hốt, nàng cảm giác có người vịn lấy nàng, mà Hiển nhi vừa đi vào trong phòng, nàng chưa nói gì với hắn, liền từ tay hắn đoạt chén canh, vội vàng uống một hơi cạn sạch.

Vừa đắng vừa chát lại nóng, nàng bỏng đến rớt nước mắt.

Đâu ra điểm tâm kinh khủng như vậy…. Nàng lau nước mắt, gấp giọng hỏi: “Còn gì không? Còn gì nữa không?”

Giọng nàng vừa yếu ớt vừa khàn khàn, nhưng nàng không cố được, vội kéo tay hắn, xác thực phía sau hắn không có giấu bất kỳ đồ ăn gì.

“ Giỏ đồ ăn của ta đâu?”

Phó Ngọc đỡ nàng, trợn mắt há mồm.

“ Sơn Phong, cái nàng vừa uống là thuốc.”

Âm thanh nam nhân khẽ vang lên từ đỉnh đầu, nàng nghi hoặc, nhìn hắn, nói:

“ Ngươi đem điểm tâm của ta đổi thành thuốc làm cái gì…Hiển nhi, ngươi ngươi…..” Như thế nào lại gầy …lại già....tiều tụy…lôi thôi như vậy? Y phục hắn không còn giống như ngày xưa sạch sẽ không một vết nhăn.

Hắn nhìn thẳng nàng, dường như đang cố gắng đè nén cảm xúc.

Nàng đột nhiên sững sờ, chậm rãi cúi đầu nhìn hai tay trống không của mình, lại sờ lên khóe miệng đóng chặt, cuối cùng liếc nhìn bốn phía.

“ Đây là….” Mới nói hai chữ, nàng chợt ngậm chặt miệng, để không phát hiện nàng đang ăn cái gì.

“ Phó Ngọc, ngươi mau đi mời Ngũ thúc tới.”

Phó Ngọc đỏ mắt chạy đi.

“ Sơn Phong, nơi này là Vân Gia trang, nàng đã quay trở về.” Công Tôn Hiển nhẹ nhàng nâng mặt nàng lên, nói: “Nàng đã nằm hơn ba tháng, cũng sắp qua năm mới rồi. Ngũ thúc nói thân thể có chút hao tổn, một hai năm đầu cần phải cẩn thận bảo dưỡng, sau đó, lại có thể như những người bình thường khác, rốt cuộc không cần phải chịu khổ nữa.”

“ Ngươi gạt ta.” Nàng buồn bực nói: “Ngươi nhất định là gạt ta.” Nàng kéo kéo ống tay áo.

“ Ta không có gạt nàng.”

“ Nào có chuyện tốt như vậy? Hiện tại ta lại đang nằm mơ đi? Nơi này ta một chút cũng không biết, đâu thể nào là Vân gia trang, đây cũng chẳng phải phòng ta….” Nàng nói thầm. “Hiển nhi, cảnh trong mơ diễn qua cũng quá nhanh đi? Ta mới mơ tới đoạn chúng ta thành thân, ta cảm thấy vui lắm. Vận khí ta đâu có tốt như vậy, có phải Ngũ thúc không dám nói cho ta biết, kỳ thật Kim miên miên đã ở trong cơ thể ta rồi, cho nên hắn bảo ngươi tới gạt ta, giỏ đồ ăn của ta đâu? Ta sẵn sàng rồi…”

“ Nàng không nhớ sao? Nàng thống khổ vẻn vẹn năm ngày, năm ngày sau liền hôn mê bất tỉnh, Ngũ thúc có bắt mạch, xác định nàng an toàn, liền trong nửa tháng liên tục đem xác Huyết Ưng cùng Kim miên miên xuất ra, hôm nay trong cơ thể nàng vẫn còn một chút độc nhưng không còn đáng ngại nữa.” Ngón tay vuốt ve gò má nàng, tràn ngập quyến luyến.

“…..Xuất ra bằng cách nào?” Nàng nghi hoặc

Hắn cúi đầu, nói khẽ: “Ngũ thúc đặc biệt điều chế thuốc xổ.”

Nàng há hốc mồm. Nàng tuyệt đối không nhớ nàng đã đi ngoài, làm thế nào mà xuất ra được? Điều đó lại không có khả năng trong mộng phát sinh, nàng tuyệt đối không làm cái loại mộng mất mặt này, vậy không phải là mộng? Không phải mộng sao?

Thời điểm nàng khiếp sợ, hắn che đi miệng nàng, nhẹ nhàng hôn, nàng bản năng bày trận nghênh đón địch, hai tay nắm chạy váy.

Nàng phải nhẫn nhịn một chút……Nàng trợn mắt, phát hiện mình một chút cũng không có cảm giác đau đớn sống không bằng chết. Nàng thật sự tốt rồi sao? Từ nay về sau thật sự không cần phải trải qua loại cuộc sống đó nữa? Nàng nhất thời tay chân luống cuống, muốn hướng hắn kêu to hô to, nào biết hắn đột nhiên tăng thêm lực, nàng mất trọng tâm ngã xuống giường, hắn thuận thế đè lên nàng, hôn mãnh liệt hơn.

Nội tâm nàng kích động, vui sướng ôm lấy hắn, mặc hắn hôn, mặc hắn…. Không được, nàng liên tục tránh nụ hôn của hắn.

“ Hiển nhi, chờ chút, chờ chút, ta đau quá.”

Hắn ngừng lại, gấp gáp hỏi: “Nàng đau ở đâu?”

“ Ta….miệng ta đau….lưỡi cũng đau, thật sự đau đó, ngươi trước kia không có dùng sức hôn như vậy.” nàng nuốt nước miếng, thấp giọng: “Thực xin lỗi, ta nếu biết ngươi ở đây chờ ta, ta tuyệt đối sẽ không ngủ lâu như vậy. Ngươi đừng giận, lần sau sẽ không….Không đúng, không có lần sau. Hiển nhi, ta tốt lắm! ta tốt lắm!” nàng kích động ôm lấy hắn, mặt mày hớn hở, cười trong nước mắt. “Ngươi còn sống ta cũng vậy, Hiển nhi, Hiển nhi, ta không muốn ngươi làm Trần Thế Mỹ, ta sống ngươi sống…. ta sống ngươi cũng sống…..” Nói xong lời cuối, nàng cười ngây ngốc.

Hắn nhất thời ngây dại nhìn nàng, nhìn nước mắt nàng. Hắn giúp nàng lau nước mắt, khàn giọng nói:

“Bộ dáng nàng nói hưu nói vượn như này mới chính là Sơn Phong trong nội tâm ta. Từ nay về sau, nàng đừng ngủ lâu như vậy nữa, có ta rồi, không cần phải mơ mấy chuyện linh tinh nữa.”

Nàng nước mắt nước mũi tùm lum, bất chấp bao nhiêu khó coi, cười rõ là vui vẻ, mắt khóc đến không mở nổi, tay hắn một mực lau đi nước mắt nàng, dường như chạm vào nước mắt nàng mới xác định nàng đã hoàn toàn tỉnh lại.

“ Đáng ghét!” Nàng vừa khóc vừa cười. “ Đừng lau nữa, dơ lắm…” Mắt sưng húp rồi sao? Có bóng dáng ai đó đang tới. Nàng cẩn thận nhìn nhiều lần mới nhận ra người vừa vào là Ngũ thúc cùng Phó Ngọc.

Ngũ thúc mỉm cười, mà Phó Ngọc thì mặt đỏ như máu, ánh mắt dao động.

Nàng vui vẻ muốn gọi bọn họ, muốn sung sướng kêu to, nhưng đột nhiên phát hiện hai chân nàng còn dán chặt trên giường, trên người bị đè bởi nam nhân, tuy nam nhân này lại là tướng công nàng, nhưng ban ngày ban mặt cửa lại mở rộng, tình huống này không tính là lịch sự đi….

Nàng lén vùi mặt vào ngực hắn, đem nước mắt nước mũi lau hết lên áo hắn.

Giấc mộng của nàng thành sự thật rồi, muốn chôn ở ngực hắn lâu ơi là lâu, không cần sát phong tình chỉ vì ăn để duy trì tính mạng nữa.

Hắc hắc…hắc hắc…Nàng cười ngây ngô.

Hắc hắc, nàng lại cười.

Vài ngày sau khi tỉnh, nàng luôn ở trong tình huống vô cùng phấn chấn, ngoan ngoãn uống thuốc, dù là mười lần tám lần một ngày nàng cũng nguyện ý, nhưng có một điểm không tốt, đó là luôn phải ăn trước khi uống thuốc.

Ai, nếu như không ăn, thì tốt rồi.

Nàng mới thanh tỉnh nửa ngày, đã có vài phần ủ rũ, liền trên giường nửa tỉnh nửa mê, mơ hồ, nàng thấy có người đi vào, che miệng ngáp, mờ hồ hỏi:

“Hiển nhi sao? Ta còn muốn ngủ tiếp.”

“ Muội muội, Công Tôn tiên sinh hộ tống Ngũ công tử tiền nhiệm xuất môn, ta thấy Phó Ngọc có phần bận rộn, liền thay hắn tới đây.”

Là Diên Thọ! Sơn Phong đang đưa lưng về phía ngoài giường lập tức mở mắt.

“ Muội muội, uống thuốc rồi hãy ngủ a.”

Xong rồi xong rồi, là Diên Thọ!

“ Muội muội?”

Sơn Phong khẽ cắn môi, không để ý có chút hoa mắt váng đầu, giãy dụa xoay người ngồi dậy đối diện Diên Thọ.

“ Diên thọ, chuyện kia….Ta còn chưa biết tên thật của ngươi.” Nàng nhìn chằm chằm cạnh giường, phía trước là tà áo phất phơ, nhưng nàng không dám ngẩng đầu nhìn.

“ Ta gọi là Phó Doãn.” Thanh âm cười nói.

“ Phó Doãn….Cái kia, cái kia….Ngươi giả mạo Công Tôn Yếu Bạch, ta rất cảm kích…”

“ Muội muội, Công Tôn Yếu Bạch chết rồi, từ nay về sau chỉ có Sơn Phong, trong Vân Gia trang chỉ có sổ tự công tử, Xuân Hương công tử cùng Công Tôn tiên sinh biết, ngươi từ này về sau đừng nhắc lại việc này, tránh gây tai họa.”

“ Đa tạ tỉ…không phải, đa tạ Phó tiểu thư quan tâm.” Sớm biết nàng dài mệnh trăm tuổi, lúc trước liền triệt để chặt đứt liên hệ giữa Phó Doãn và Hiển nhi. Nàng thật hối hận, từ nay về sau không dám tùy tiện mai mối nữa.

“ Muốn giả mạo Công Tôn Yếu Bạch thật không dễ a.” Thanh âm cười khẽ: “Ta từ năm mười một tuổi, đã ẩn trong bóng tối, chờ ngày trở thành Công Tôn Yếu Bạch, nói đến lại làm người ta chê cười, công phu này ta phải vất vả lắm mới luyện được, tập võ không biết chừng còn nhanh hơn.

“ Thật xin lỗi…” Nàng đầy áy náy.

“ Muội không cần phải xin lỗi, ta mang danh sổ tự công tử Đại công tử, vì muội tìm ra giải dược là chuyện nên làm, chỉ tiếc, sự tình lại đi hướng khác, nhảy ra một Đồ Tam Lung, công phu ta luyện mười mấy năm coi như uổng phí.”

“ Không phí không phí, ân tình này ta sẽ luôn để trong lòng, sẽ tìm cách báo đáp, cho nên, cho nên….”

“ Cho nên?”

Mặt nàng đỏ bừng, ngửa mặt nhìn Diên Thọ liền giật mình, lấy hết dũng khí nói:

“ Cho nên, ngươi có thể từ bỏ HIển nhi được không….Y!” Nàng chợt ngây ngốc.

Nữ tử trước mắt đã tháo sa che mặt xác thực là đẹp như thiên tiên, nhưng trên má trái trải xuống dưới cằm lại có một vết sẹo dài.

Khó tránh muốn che mặt, nếu không có vết sẹo này, quả thật là mỹ nữ duy nhất trên thế gian này…….

Cảm thấy thất thố, Sơn Phong vội ho một tiếng, không nhìn Phó Doãn nữa.

“ Ta không cố ý nhìn chằm chằm đâu….khoan đã,” nàng nghĩ tới điều gì, trợn to mắt: “Sổ tự công tử đều là nam nhân a!”

Phó Doãn nhìn biểu lộ sinh động trên mặt nàng, vui vẻ gật đầu nói:

“ Đúng là nam nhân, nhưng muội muội đứng thứ chín, từ hôm nay trở đi, là sổ tự công tử nữ nhân duy nhất.”

Sơn Phong run rẩy chỉ vào hắn: “Ngươi ngươi ngươi, ngươi là nam nhân?”

Phó Doãn quái lạ, vô tội hỏi: “Công Tôn tiên sinh chưa nói cho muội sao?”Hắn nhẹ nhàng tiêu sái một thân áo xanh, nói: “ Ta một thân y phục cũng là nam nhân a.”

Nàng cứng ngắc, há mồm muốn nói gì đó, cuối cùng lẩm bẩm:

“ Cũng may ta không chết…..bằng không sau khi ta chết mới biết chân tướng, nhất định sẽ hối hận vì đã đem Hiển nhi giao cho ngươi….”

Phó Doãn nghe vậy bật cười. “Muội muội, nghe nói trước kia ngươi rất hoạt bát, là tiểu giai nhân luôn làm người khác đau đầu, hiện tại xem xét, quả nhiên không giả. Công Tôn tiên sinh khi nào thành thân, lấy ai, trong trang đều không ai phát giác, làm hại ta lúc nhìn thấy ngươi, có phần do dự, về sau phát hiện ngươi không bình thường, việc ăn uống cùng mỹ mạo, mới đoán ngươi là ai.” Dứt lời, hắn ho nhẹ một tiếng, thừa dịp nàng không chú ý, ánh mắt lảng sang nơi khác, da mặt có chút ửng đỏ.

Mỹ mạo….Nàng vô ý cười. Thực mất mặt, nói ngay trước mặt nàng…Bất quá cũng không sao, béo gầy xấu đẹp đều được, bây giờ khỏe mạnh là chuyện tốt nhất rồi.

“ Canh đến canh đến đây.” Phó Ngọc bưng canh nóng hổi đi vào, nhìn Sơn Phong, rồi lại đỏ mặt ánh mắt né tránh. “Công Tôn tiên sinh trước khi đi có phân phó, nhất định phải ăn trước khi uống thuốc, canh này nấu rất lâu, Công Tôn tiểu…à không, sư thúc, ách, phu nhân, uống nhanh a.”

Nàng nâng mặt nhìn bát canh, có điểm chán ghét, nhưng vẫn thở sâu tiếp nhận, thoải mái cười nói:

“ Đa tạ thất sư huynh.”

“ Ngô….đừng khách khí, Cái kia….Phu nhân….Canh nguội mất, mau uống a.”

Nàng chậm chạp uống một ngụm.

“ Dễ uống không?” Phó Doãn chăm chú nhìn nàng, hỏi:

Nàng liếm môi, cười nói: “ Khá tốt. Giống như không có hương vị gì…..” nàng cười thật vui vẻ, uống cạn bát canh, sau đó lại một hơi uống sạch thuốc. Thân thể khỏe mạnh là quan trọng nhất!

Phó Doãn cùng Phó Ngọc liếc nhìn nhau, không nói gì.

“ Muội muội, ngươi nghỉ ngơi một lúc đi a.” Phó Doãn cười nói

Sơn Phong gật đầu, nghĩ tới một chuyện. “Đại công tử, ngươi năm nay rốt cuộc bao nhiêu tuổi?” Thoạt nhìn cũng không lớn a.

Phó Doãn vô tội đáp: “Ta hiện hai mươi ba, cùng tuổi Công Tôn tiên sinh.”

“….Ta hai mươi lăm nha.” Như vậy chẳng phải thất lễ nàng sao.

“ Muội muội còn nhớ từng đáp ứng ta, mặc kệ phát sinh chuyện gì cũng đồng ý cho ta gọi hai tiếng muội muội không?”

Hắn cười chân thành, cơ hồ khiến người ta quên đi vết sẹo kia.

“Nếu vậy ngươi bảo ta kêu đại ca đi.” Nàng nhìn bộ dáng hắn vui mừng, cũng không quá quan tâm bối phận. Dù sao từ “tỷ tỷ” thành “đại ca”, không có người thầm mến Hiển nhi, nàng cũng có lời rồi.

Phó Ngọc xen vào: “Ngươi biết đại ca, ngoại trừ Nhàn vân công tử, còn có đại sư huynh, Xuân Hương công tử đề nghị chờ ngươi phục hồi, sẽ lấy danh nghĩa muội muội hắn để ngươi tái giá với Công Tôn tiên sinh.”

Nàng giật mình.

Phó Doãn nhàn nhạt nói:

“ Giang hồ chính là như thế. Có danh tiếng, có bối cảnh, người ngoài liền để mắt, chuyện ngươi là nghĩa muội Nhàn Vân công tử tuyệt đối không thể nhắc lại, nhưng nếu là nghĩa muội Xuân Hương công tử, cùng thân phận Cửu công tử, từ nay về sau sẽ không có ai dám xem thường. Ít nhất, Công Tôn hiển có đối với ngươi như nào, ngươi cũng có đường thối lui.” Dứt lời, cười nói: “Buổi chiều, ta lại đưa điểm tâm đến.”

Buổi chiều không uống thuốc, cần gì phải ăn. Nàng liên thanh kêu lên:

“ Không không không……ta muốn ngủ, ta không đói đâu, đừng đưa tới, cảm ơn.”

Phó Doãn nhíu mày, lại cùng Phó Doãn liếc nhìn, hai người bất đắc dĩ đẩy cửa ra.

Nàng cười dịu dàng trở lại trên giường. Ai a, thực hạnh phúc nha, nàng hé mắt cười, thật sự có chút mệt a.

Từ nay về sau không cần uống thuốc, cũng không cần điểm huyệt, muốn ngủ thì ngủ, nửa mê nửa tỉnh, cũng không ảnh hưởng đến tính mạng thật tốt. Nàng rất quý trọng cuộc sống như vậy, nếu như cả đời không phải ăn càng tốt hơn, nàng uốn mình trên giường, cảm thấy mỹ mãn chìm vào giấc ngủ.

Không biết qua bao lâu, có người kêu nàng.

“ Sơn Phong, uống thuốc thôi.”

“ Ừ…” nàng còn chưa mở mắt, đã bị người ta đỡ dậy, ngoan ngoãn lặp lại: “Uống thuốc thôi.”

Người ôm nàng nhiệt độ cơ thể có chút mát mẻ, nàng cười tiến sát vào lồng ngực hắn, há mồm uống một ngụm. Nàng rốt cuộc mở mắt, thấy trước mắt mình không phải chén thuốc, thở dài: “Phải lót dạ trước thật phiền phức.”

“ Đây là trong thành nổi danh…….” Công Tôn Hiển chưa nói hết, nàng liền thở sâu, một hơi uống cạn.

Hắn nhíu mày.

Nàng đón lấy chén thuốc, thuốc thật đắng a, bất quá uống thêm một chén chính là bước thêm được một bước, uống sạch, một giọt cũng không chừa.

“ Dễ uống không? Nếu như dễ uống, ngày mai lại sai người mua về.” Hắn hỏi

“ Thuốc rất đắng a, cái đó dễ uống….Ngươi hỏi là canh a, ta không thấy mùi vị gì cả, đại khái có ngon không?” Nàng buồn ngủ, che miệng: “Hiển nhi, có thể ngủ chưa?”

“ Ừ.”

Nàng nằm xuống, cười nói với hắn: “Chờ ta lấy lại tinh thần, ta muốn đi Cấp Cổ các một chuyến.”

“ Được.” Hắn ngữ khí nhu hòa hỏi: “Nàng không đặc biệt thích gì sao, để ta sai phòng bếp làm.”

Nàng không hề nghĩ ngợi lắc đầu: “Ta không đói bụng.”

“ Nói bậy, mấy ngày nay ngoài mấy chén canh, nàng cái gì cũng không ăn, nếu như muốn đẹp….”

“ Ta mới không có đâu, thật sự không đói mà, cũng không muốn ăn.” Nàng hàm hồ nói, ngáp một cái.

“ Hiển nhi, ngươi muốn ngủ chưa? Ngủ cùng ta một lúc được không?”

Hắn đành để nguyên y phục lên giường, nàng lập tức vùi vào lòng hắn, sau đó nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Công Tôn Hiển im lặng vỗ về mái tóc nàng, đợi nàng ngủ một lúc, mới nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng.

Khóe miệng nàng vẫn cong lên, ngày hay tối đều là vẻ mặt cười, có thể thế nàng có bao nhiêu vui vẻ. Trọng sinh, sẽ không thế nào làm hỏng chính mình.

Hắn nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt ốm yếu của nàng ,hôn lên cái miệng nhỏ nhắn.

Trong cơ thể nàng kịch độc xác thực đã tan, chỉ là…. Hắn một đêm không ngủ, một mực nhìn nàng.

Thời điểm lễ mừng năm mới, nàng vẫn không thể xuống giường đi lại, cho nên, đều là người trong trang đến chúc tết. Nàng chú ý, đến đều là người quen biết, Phó Đại ca, Tam thúc, Phó Doãn cùng Phó Ngọc, các công tử khác đều ở bên ngoài, không ai được vào.

Nàng có chút nghi hoặc, nhưng không để ý. Mấy ngày năm mới, nàng nét mặt tươi cười đón tiếp mọi người, nhìn thẳng Phó Ngọc.

“ Ngươi vui vẻ vậy sao?” Phó Ngọc nghi hoặc

“ Đúng vậy a. Hiện tại thân thể khỏe mạnh, có thể sống lâu trăm tuổi, ta đương nhiên vui.” Nàng nheo mắt cười.

“ Nhưng ngươi không có ăn a….” Phó Ngọc kịp thời đổi giọng: “Mấy ngày nay ngươi đều ở trong phòng, không có cảm nhận được không khí năm mới, đêm nay Công Tôn Hiển ở viện trong đình thiết yến, làm một bữa cơm tất niên, đều là người quen biết trong trang, ngươi có muốn tới?”

“ Cơm tất niên….” Nàng cười vui vẻ nói: “Được a.”

Nàng mấy năm vừa rồi đều ở trên đảo, năm nay nhất định sẽ rất khác biệt. Nào biết, đến buổi tối, nàng sờ sờ bụng, không có cảm giác đói, lại còn có chút đầy bụng.”

Nàng cẩn thận nghĩ, sau khi nàng tỉnh tựa hồ không có đói bao giờ. Nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng quay về trên giường, buổi tối có người gọi nàng rời giường, ở miệng nàng cứng ngắc đút mấy ngụm, nàng không muốn ăn, không có nhai liền nuốt toàn bộ xuống bụng, sau đó tiếp tục ngủ.

Qua năm mới một tháng, nàng rốt cuộc cũng có khí lực để đi lại trong nội viện nửa ngày mà không thở hổn hển.

Đây cũng là lần đầu tiên nàng trông thấy chính mình trong gương.

Nàng ngơ ngác nhìn gương thật lâu, sau đó mới nhìn Công Tôn Hiển đang mang áo choàng tới.

Hắn chỉ nhàn nhạt liếc nàng một cái, liền giúp nàng phủ thêm áo choàng, đội mũ lên để không ai nhìn thấy dung mạo nàng.

“ Đi, nàng không phải vẫn muốn đi Cấp Cổ các nhìn sao?”

Nàng hoàn hồn, lên tiếng: “Được.”

Công Tôn Hiển liếc nhìn sắc trời, sau đó cúi đầu nhìn bộ dáng đang khoác lấy tay hắn.

Hắn vẫn im lặng, trở tay nắm lấy tay nàng. Hai người cùng nhau đi bộ trong trang.

Vân gia trang đệ tử rất nhiều, mỗi lần có thiếu niên đi qua tiến lên bái lễ, nàng đều cúi thấp, tránh người tới tò mò dò xét.

Phó Doãn từ xa thấy nàng, hô to: “Muội muội, Phó Ngọc cùng Tam công tử mới từ huyện trở về, mang về giò heo, bếp chính đang hầm cách thủy, ngươi có muốn ăn không?”

Nàng quay đầu lại gấp giọng kêu lên: “Muốn, lưu ta một phần, không, hai phần!”

Phó Doãn giật mình, liếc nhìn Công Tôn Hiển, cười nói:

“ Hiếm khi ngươi có khẩu vị, lần ngày ngươi tuyệt đối sẽ không nói không có mùi vị, cam đoan ngươi còn muốn ăn nữa.” Phất tay cười rời đi

Nàng lại lẳng lặng đi cùng hắn một đoan, nói khẽ: “Con đường này có điểm quen mắt nha.”

“Hiện tại cùng mười ba năm trước, không có gì thay đổi. Nàng mỗi sáng tỉnh lại, đều lôi ta đến Cấp Cổ các. Sách ở tầng thứ nhất, ai cũng có thể đọc, nàng nhìn một lần liền nhớ. Có khi, Ngũ thúc bọn họ chẳng muốn tìm bài giảng trong các, liền đem nàng mang theo bên người tùy thời hỏi, nàng chỉ cần sắp xếp lại một chút liền có thể nói chính xác, Phó Doãn cố gắng hết sức học, nhưng cũng không theo kịp trình độ này của nàng.” Công Tôn Hiển ấm giọng nói.

Nhớ lại làm nàng cười đến tiết lệ. “Đó là do các thúc sợ ta bệnh đến buồn bực, mới dẫn ta đi đây đó một chút.”

Nào biết, lơ đãng một chút, liền bị người ta để ý.

Nhìn Cấp Cổ các tầng thứ nhất, nàng đột nhiên dừng bước, không tiếp tục đi về phía trước.

“ Sơn Phong, nàng không muốn đi vào nhìn một cái sao?”

“ Đó không phải bức họa của ta đúng không?”

Công Tôn Hiển thẳng thắn đáp:

“Không phải, đó là Xuân Hương dùng bộ dáng Phó Doãn lúc nhỏ để họa hắn năm hai mươi, đây chỉ là bố cục chúng ta bày ra, khi Ngũ thúc bọn họ mang nàng xuất môn, bọn họ đã nhận thúc được mỹ mạo nàng dễ mang đến tai họa, nên xuất môn đều che kín mặt. Những người đã nhìn qua dung mạo thật của nàng cũng không rõ ràng, cho nên ta với Xuân Hương mới nghĩ ra kế hoạch này, Phó Doãn lúc đó mới mười mấy tuổi không đảm bảo được, nếu hắn có thể đi với chúng ta đến cùng, kết cục mới có thể chu toàn.

Khó trách Phó Ngọc từng nói trong trang chưa có người nào gặp qua Đại công tử, hóa ra từ mười mấy năm trước đã bắt đầu cái kế hoạch này, triệt để đem tướng mạo Công Tôn Yếu Bạch xóa sạch, để người khác thay thế nó.

“ Vậy….bức họa năm đó của họa sư kia đang ở chỗ ngươi sao?”

“ Đốt rồi.”

“ Ờ…” nàng đột nhiên cười ra tiếng, kéo theo ánh nhìn kinh ngạc của hắn. “Hiển nhi, Vân gia trang rõ ràng là địa phương giúp người ta lưu danh ngàn thế, nhưng cũng làm cho người ta biến mất vĩnh viễn.” Ngẫm lại có chút châm chọc.

Công Tôn Hiển giữ chặt tay nàng, bình tĩnh nói:

“ Nàng biến mất lúc nào? Nàng không phải đang ở đây sao? Không phải đang sống sờ sờ trước mắt ta sao?”

Nàng cười toe toét: “Đúng a, đúng a, người ta lưu danh, ta lưu mệnh là được rồi. Ngô….Hiển nhi, năm đó ngươi có xem qua bức họa kia, có thấy giống ta hiện tại không?”

“ Một chút cũng không giống.” Hắn khẳng định

“Mới là lạ, ngươi lại gạt ta.” Nàng lầu bầu, sau đó lại bật cười: “Chúng ta hôm khác sẽ đi Cấp cổ các, hiện tại ta muốn quay lại phòng ta trước, được không?” Nàng nheo mắt cười, con ngươi lóe sáng lấp lánh, phi thường chờ mong.

Ánh mắt Lóe sáng lấp lánh, hết nhìn đông rồi lại nhìn tây cả buổi, vốn tràn đầy hưng phấn, dần dần có chút thất vọng.

“ Giống như không khác biệt lắm a…..”Nàng đi vào sân nhỏ, có chút nóng, liền đem mũ áo choàng kéo xuống.

Sau khi trở lại Vân gia trang, nàng đều dưỡng bệnh trong phòng hắn, mười mấy năm qua, hắn đã trở nên cao lớn cường tráng, sớm đã chuyển đến nơi mới thích hợp hơn, mà gian phòng của nàng nha, thật sự không thay đổi.

Nàng nhìn hồng mai trước cửa sổ, lại lướt qua chiếc xích đu và con suối nhỏ thích hợp cho tiểu hài tử ngâm chân, nàng cười cười đi đến trước cửa phòng, quay đầy lại nhìn Công Tôn Hiển, thần bí nói:

“ Ta mở cửa nhé?”

Khóe miệng ẩn chứa nụ cười, hắn nói khẽ: “Mời.” lập tức ánh mắt liền tránh né.

Ai, Hiển nhi của nàng đang xấu hổ sao? Nàng thầm kinh hãi. Trong phòng có cái gì? Tuyệt đối không thể là nữ nhân nha, chẳng lẽ là hỉ phòng? Lại nói bọn họ còn chưa có viên phòng đâu, hay là mũ phượng giá y? Lúc bọn họ thành thân, vì nàng phải bưng giỏ đồ ăn, ăn không ngừng, cho nên thủ tục được giảm bớt, không mang mũ phượng….cái này thật khó đoán….

“ Ta thật sự mở nha?” nàng hỏi lại, mặt phiếm hồng.

Công Tôn Hiển nhàn nhạt nở nụ cười, đơn giản tiến lên thay nàng đẩy cửa phòng ra.

Nàng nha một tiếng, kêu lên: “ Ta còn chưa chuẩn bị a.” Nhưng vẫn hất váy, bước qua cánh cửa làm nàng tim đập không ngừng.

Phía sau cửa ----------

Nàng ngơ ngác nhìn gian phòng ngủ hết sức quen thuộc. Hoàn toàn không có bất kỳ thay đổi nào, ngay cả chữ hỷ màu đỏ cũng không đổi, nàng không hiểu gì, vừa quay đầu nhìn hắn, liền thấy hắn rời ánh mắt, nàng không lên tiếng, đi đến cột giường, cười nói:

“ Hiển nhi, ngươi xem, đây là ta khắc, khi đó ta mới cao đến đây thôi.” Nàng so sánh chiều cao vết khắc và vai nàng, hóa ra nàng không cao hơn quá nhiều, không giống hắn cùng đại ca một thân cao lớn.

Nàng sờ sờ cái gối trên giường, tựa hồ đã thay cái mới, nhưng đều cùng cái trước khi nàng rời đi giống như đúc, căn bản không có cái gì kinh hỉ a!

Nàng tràn đầy nghi hoặc, dứt khoắt quỳ rạp trên mặt đất, hướng đáy giường nhìn.

“ Sơn Phong, nàng làm gì vậy, mặt đất lạnh lắm.” Hắn kéo nàng.

“ Ở đâu ra kinh hỉ chứ.” Nàng oán trách

“ Ta nói là bí mật của ta, nàng sẽ rất bất ngờ.” Hắn che miệng ho nhẹ, nói: “Nàng cứ chậm rãi tìm, ta đi mang thuốc tới.”

Nàng chú ý thấy hắn lơ đãng liếc về phía bàn sách nhỏ cạnh cửa sổ, nàng hồ nghi theo sát quay đầu lại rò xét, khi nàng xoay người thì hắn đã rời đi trước.

Là ở trên bàn sách sao? Văn phòng tứ bảo đều ở đây, không có gì kỳ lạ. Hắn gợi ý quá ít, nàng thở dài, dứt khoát kéo cái ghế ngồi xuống.

May mà nàng gầy đi không ít, bằng không khẳng định ngồi sập chiếc ghế dành cho hài tử này. Khi đó nàng còn nhỏ, ngồi ở trên mặt ghế, chân còn không chạm được xuống đất, nàng nhẹ nhàng cười chống cằm nhìn ra cửa sổ.

Nàng nghĩ, chắc không phải cái bí mật gì liên quan sinh tử, như vậy, không tìm thấy cũng không sao.

Nàng nhìn ngắm văn phòng tứ bảo, vui vẻ lấy ra nghiên mực còn nhỏ hay dùng. Nàng ở trên đảo thường viết thư cho Hiển nhi, cái gì Thiên Mã Hành Không đều ghi, tính hắn có chút lạnh lùng, trong vòng ba tháng thu lại được hai phong thư đơn giản cũng đã rất tốt rồi.

Nàng mở trang giấy, chuẩn bị ghi một vài chữ, nào biết vừa mở một trang ra liền ngây ngẩn cả người.

“ Ai viết đây…”

Yếu Bạch, nàng khổ ta sẽ cùng nàng chịu khổ, nhưng mà hoàng liên tuyệt không đắng a, nàng nói đang ở dưới mây trăng, khó tránh đám mây trắng càng nhìn càng giống nàng. Yếu Bạch, đừng đi lâu quá, sớm sớm hồi trang, ta sẽ luôn chờ nàng, nàng muốn quấn quýt ta liền quấn quýt a, muốn quấn quýt bao lâu cũng được, khi nàng mệt mỏi hãy nghĩ luôn có người đang chờ đợi nàng trở về, đừng đi xa quá. Đúng rồi, lần tới uống thuốc, hãy bảo lão thần y, đừng kê đơn đắng như vậy được không nhé……

Nàng nhìn tên ký “Hiển” cùng ngày tháng, đây là là thời gian nàng vừa lên đảo.

Nàng nhớ rõ, khi nàng viết thư cho Hiển nhi, có phàn nàn thuốc của lão thần y rất đắng, nhưng chỉ đổi lại một tin nhắn kia của hắn, không có dài như vậy?

Nàng mở các trang còn lại ra, tất cả đều là những ngày đã qua, nàng nhìn thấy dưới bàn có vài viên giấy bị vứt bỏ, vội vàng chui xuống gầm bàn nhặt lên.

Nàng cẩn thận mở ra xem, vẻ mặt nghi hoặc, từ từ đọc từng mảnh giấy…..

Không biết qua bao lâu, đột nhiên có người tiến vào làm nàng bừng tỉnh, nàng ngẩng đầu lên liền đụng vào bàn.

“ Nàng trốn dưới làm gì vậy?” Công Tôn Hiển thở dài.

Thanh âm trời sinh trong trẻo nhưng lạnh lùng, nghe qua có điểm thờ ơ, cùng người có chút xa cách, không chút nhiệt tình,chính là, chính là…….

“ Ra đi, mặt nàng có chút lạnh rồi, lót chút dạ dày còn uống thuốc nào.”

Nàng nhất thời thẩn thơ, ngây ngốc nhìn hắn, mặc hắn kéo nàng từ gầm bàn ra.

Ngoài cửa sổ đã hơi tối, nàng vẫn chưa dứt tâm tình ra khỏi những mảnh giấy vừa rồi, nhìn thấy tô bún móng giò nóng hổi, vội vàng ngồi xuống, nói:

“ Ta ăn ngay đây.” Vùi đầu liền ăn, lấy hết dũng khí ăn nghiêm chỉnh, lại cẩn thận uống hết chén thuốc.

“ Ăn ngon không?” Hắn thuận miệng hỏi.

Nàng liếm liếm môi. “Nếm không ra hương vị gì.”

Hắn gật đầu, cũng không hỏi nhiều.

Nàng dùng chặn giấy đè lên chồng thư, sau đó chậm chạp đóng cửa, hạ cửa sổ.

Trong phòng chỉ có một cái ghế, hắn ngồi trên giường nhìn từng cử động của nàng, sắc mặt không có biến hóa.

Nàng cúi đầu đi đến trước mặt hắn, mười ngón tay quấn lấy nhau, thấp giọng nói:

“ Hiển nhi, thư ngươi viết cho ta đều ở trong phòng ta viết sao?”

“ Ừ.”

“…. Ta không biết phiên mạch là ngươi gửi, vẫn cho là Phó ca ca.”

“ Ừ.”

“ còn có, ta cũng không biết ngươi cấp cho ta Yêu Bài Cửu công tử, là muốn ta sống thật lâu, sống lâu trăm tuổi.”

“Ừ.”

Nàng nhìn phản ứng lạnh lùng của hắn, không khỏi thấp giọng ảo não nói:

“ Ngươi viết thư cũng không gửi cho ta, ta làm sao biết được.” Muốn đá hắn một cước, muộn như vậy mới cho nàng xem!

Hắn yên lặng chằm chằm nhìn nàng.

Bực tức lập tức tiêu tan, nàng đỏ mặt, tiếp tục nói:

“ Cái kia….Ngươi gửi thư cho ta, mỗi lần chỉ có mấy chữ, nói muốn lấy ta, cũng chỉ có ba chữ, ta làm sao biết, biết… Ngươi đời này chỉ muốn lấy ta.”

“ Ta không nói như vậy.”

Nàng trừng mắt. “có thư làm chứng! Ngươi xấu lắm!”

Đồng tử ẩn chứa vui vẻ. “Đều là mấy năm trước, khi đó ta mới mười mấy tuổi, còn trẻ dễ xúc động cũng không phải là không có khả năng.”

“ Ngươi tuổi trẻ dễ xúc động!” Nàng kháng nghị: “Nào có người như vậy, ta ở trên đảo đã rất cao hứng khi nhận được thư của ngươi, ngươi không gửi cho ta, bản thân lại trộm giấu đi, chuyện gì cũng không cho ta biết!”

Hắn luyện công phu gì, đi đâu tìm thuốc gì, đều viết rất tỉ mỉ, mỗi phong thư nàng gửi đều đặt ở một chỗ, hắn hồi thư cũng rất cẩn thận.

Những chữ trong thư đều là chân tình toán tính của hắn, thực sự là những lo lắng chân thật của hắn, hắn lại không chịu gửi, khó tránh mỗi lần nàng được hồi thư đều là tâm tình bị che dấu trong một vài chữ.

“ Hiển nhi….Ngươi nghĩ, trong cơ thể ta có phải độc chưa tan không? Tại sao ta lại không thấy đói, ăn gì cũng không thấy vị?”

“ Đó là do nhiều năm nàng không thể ngừng ăn, hiện tại tự nhiên bài xích. Từ nay về sau, nàng đúng giờ dùng cơm, tự nhiên sẽ khôi phục.”

Nàng sờ mặt, lại nói:

“ Trước khi lão thần y cứu mạng ta thì cơ duyên trùng hợp cải biến thể chất ta, để cho ta không dễ dàng sinh bệnh, hiện tại…Có thể hay không lại trở về bạc mệnh đây?” còn nhỏ nàng thường nghe nói “Hồng nhan bạc mệnh”, hiện tại bộ dáng nàng cùng hồi bé có phần trùng khớp.

Nàng tình nguyện cùng hắn sống lâu trăm tuổi, cũng không cần mỹ mạo này.

“ Bây giờ nàng rất khỏe mạnh, bạc mệnh làm sao được?” hắn có phần khiển trách

Nàng nhìn chằm chằm xuống mặt đất, ấp úng nói: “Cái kia…ta nghĩ, ta nghĩ, chúng ta ở đây, ngay lúc này viên phòng được không?” Vừa dứt lời, lại vội vàng nói: “Giường tuy nhỏ nhưng ta nghĩ chen chúc một chút vẫn là có thể đi, nếu không viên phòng bây giờ, vài năm nữa ta lớn tuổi rồi làm sao sinh được nữa?”

Hắn nhìn nàng chằm chằm nửa ngày, mới chậm rãi đáp: “Lên giường đi.”

Nàng thiếu chút nữa sặc, có điểm chật vật kéo đai lưng thoát y phục, tay chân luống cuống, cuối cùng vẫn là hắn phải giúp nàng, váy dài kéo xuống, mặt nàng đỏ ửng muốn bò lên giường, chân chợt đá phải mép giường, cả người nhào tới….

Công Tôn Hiển sửng sốt, kịp thời nắm góc áo nàng, tránh cho đầu nàng đập vào thành giường.

Nàng mất mặt đến nỗi không dám quay đầu, lập tức chui vào chăn. Chăn có chút nhỏ, sớm biết vậy nàng đã chuẩn bị cái vừa to vừa ấm.

Hắn đang muốn tắt nến, nàng vội kêu lên:

“ Đừng tắt đừng tắt!” hắn quay đầu lại, nàng ấp úng: “Ta, ta muốn với loại sự tình này, muốn thấy rõ vì…ta muốn nhìn ngươi, nhớ kỹ ngươi…..”

Hắn nghe vậy, ừ một tiếng, liền tiến đến trước giường.

Nàng mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, hai chân liên tục cọ xát nhau, có tiếng y phục xột xoạt, nghe là biết hắn đang cởi y phục, hơn nữa cực kỳ lưu loát. Nào có chuyện như vậy, nàng thì khẩn trương trong khi hắn coi như không có chuyện gì.

Tiếp đến, hắn leo lên giường, lưng nàng dính chặt vào giường.

Có chút chật trội, nàng hơi dịch vào phía trong, lén liếc hắn. Tốt lắm, hắn còn mặc áo trong, không vội không vội, từ từ rồi sẽ đến.

Hắn nằm xuống, muốn kéo chăn qua, nàng liền nắm chặt không buông.

“ Nàng lạnh lắm sao?”

“ Không….cũng không lắm….” Nàng vừa buông chăn ra liền thấy hắn ném chăn xuống đất.

Nàng nghẹn họng “ Cái chăn….”

Hắn giương lông mày, kinh ngạc nói: “Không phải nàng muốn nhìn kỹ ta sao?”

“ Ta…đúng vậy a….” nhưng là nàng muốn nhìn mặt hắn, không phải thân thể hắn a. Nàng cho rằng hai người ở trong chăn ,cứ như vậy liền…. sẽ không quá thẹn thùng….

Hắn đột nhiên chùm lên thân thể nàng, nhìn nàng trợn mắt. Hắn bình tĩnh giải thích:

“Giường có chút nhỏ.”

“ Đó…”

Hắn chậm rãi hôn khóe miệng nàng, đến cái mũi nhỏ nhắn, rồi đến đôi mắt mỹ lệ như trăng lưỡi liềm.

“ Sơn Phong.”

“ Sao?” Nàng cắn môi dưới, âm thầm hưởng thụ khí tức làm cho người ta an tâm.

“ Nàng viên phòng chỉ vì muốn sanh con sao?”

Âm thanh khàn khàn bên tai, khiến nàng có chút nhột, chút ngứa, không biết làm sao.

“ Ừ….” Nàng có điểm bồi hồi, thuận miệng nói: “Ta so với ngươi hơn hai tuổi, ngươi còn trẻ như vậy, lại từng nói muốn con của ngươi đều là ta sanh, ta thì ngày càng lớn tuổi, ngươi mà tìm người khác sinh ta sẽ ủy khuất.”

“…là như vậy?” Hắn kéo tay phải của nàng qua, hôn lên cánh tay.

Nàng bị nụ hôn nhẹ nhàng của hắn khiến cho bật cười: “Đừng hôn ta như vậy, ngứa a…” lại chú ý hắn đang hôn dấu răng trên tay nàng.

Dưới ánh nến, nàng nhìn hàm răng trắng của hắn, không khỏi loạn nhịp. Thấp giọng nói:

“ Ta không những muốn chạm vào ngươi, còn muốn trở thành thê tử danh chính ngôn thuận. Chúng ta từ nhỏ đã ở cùng một chỗ, ta thấy hiện tại có chút muộn, hơi muộn….hơi muộn…..ta muốn cùng với ngươi sống lâu trăm tuổi….”

Hắn thở dài nhẹ nhàng hôn nàng.

“ Sơn Phong?”

“Y…” Hô hấp có chút dồn dập. Tay hắn đang sờ đâu vậy? Có phải hơi….

“ Về sau không được nhắc đến bối phận.”

“ Được….” Đúng là không cần chăn, nàng thấy có chút hơi nóng rồi.

“ Không được nói đến chuyện ai lớn tuổi.”

“ Được… ngươi nói ta nhiều tuổi hay tính cách trẻ con ta đều không ngại!”

“ Đó là tự nhiên.” Hắn cười nói

“ Còn có….” Nàng thử hỏi: “Ngươi thích ta béo hay gầy?”

Ánh mắt hắn lóe qua tia sáng, khàn khàn cười nói: “Sơn Phong, nàng nói nhiều thật đấy.”

Ai nói nhiều? Rõ ràng là hắn khơi mào trước, nhưng dù sao nàng vốn đang khẩn trương, bây giờ đã khá hơn rồi. Nhẹ nhàng ôm eo hắn, đáp lại nụ hôn của hắn.

Lông mày hắn, mắt hắn, mặt hắn, nàng in sâu trong đôi mắt mang theo chút hơi nước, nàng cười nhớ tới lúc mình trốn dưới gầm bàn xem thư, lại muốn cùng hắn nhập thành một, muốn…rất muốn rất muốn khiến cho hắn chỉ thuộc về mình nàng. Vừa nghĩ tới muốn thân thể hòalàm một, nàng liền hạnh phúc cười ngây ngô……

Hình ảnh Hiển nhi bé nhỏ, an vị trên chiếc ghế trong phòng nàng, nhìn bầu trời bên ngoài cửa sổ, nghiêm túc hồi nàng từng phong thư, nàng nghĩ, nếu như nàng được nhìn thấy biểu lộ của hắn lúc đó, nhất định sẽ cảm động muốn khóc a!

Hiển nhi, Hiển nhi…Hiển nhi của nàng…..

“ Hiển nhi….” Nàng nhỏ giọng kêu, có chút luống cuống, khuôn mặt đỏ ửng.

“ Sao?”

“ Cái kia….Ngươi chậm một chút, ta có chút không thở nổi….”

Ánh nến đã tắt, vốn nàng đang ngủ, thân thể đột nhiên bừng tỉnh. Nàng đang muốn xoay người, lại phát hiện cả người đang bị nam nhân ôm chặt,

Thật kỳ quái….thật kỳ quái….

“ Nàng tỉnh?” Ngữ khí có chút khàn, hơi ngạc nhiên.

“ Hiển nhi, có điểm lạ nha….”

Công Tôn Hiển nhìn tay nàng đặt ở bụng. “Làm sao vậy? Đau bụng sao?”

“ Không, ta đói bụng…” Lời vừa dứt, bụng lập tức phát ra tiếng cô lỗ, tinh tường có thể nghe được.

Công Tôn Hiển vội mặc y phục, lập tức đứng dậy đốt nến. Vừa đến bên giường, thấy nàng ôm bụng, khuôn mặt nhỏ nhắn vo thành một nắm.

Hắn nhíu mày, giơ nến lên cao, nhẹ nhàng mơn mới cái bụng trơn nhắn của nàng. “Thật không phải đau bụng?”

“ Ta đói.” Mặt nàng hồng hồng, nhưng vẫn ai oán nói: “Ta đang ngủ ngon, đột nhiên đói bụng mà tỉnh.”

Đói bụng là chuyện tốt, chỉ là thời gian không tốt. Hắn chạm vào gò má ấm áp của nàng, ôn nhu nói:

“ Nàng mặc y phục vào, ta xuống bếp xem còn gì không.”

Nàng đáp ứng, bụng lại kêu mãnh liệt, chờ hắn rời đi, nàng mới nhẹ nhàng đánh vào bụng, mắng:

“ Thật mất mặt a.” Cô lỗ cô lỗ, cả tòa trang viên có thể nghe thấy mất.

Nàng sờ tìm y phục, hấp tấp mặc vào, cứ thế để tóc dài xõa xuống, vội vã rời giường.

Mới đi được hai bước, vụng trộm duỗi cái lưng có điểm mỏi nhừ, có chút đau nhức, vài nơi bị cắn vẫn còn lưu lại dấu ấn, hắn mãnh liệt nàng so với hắn còn mãnh liệt hơn, dùng sức trên vai hắn cắn mấy ngụm, nào có người như vậy, ỷ giường nhỏ, đem nàng thành bộ dạng như vậy……bộ dạng như vậy…..Nàng vô cùng hoài nghi loại viên phòng này không được bình thường.

Nàng khẽ chạm vào hàm răng ngọc, nghĩ lại lúc cắn hắn, đột nhiên rất muốn đem hắn ăn vào bụng, mà ngay cả hiện tại, vẫn còn chút dư vị.

Nàng chân trần ngồi trên ghế, sắc mặt hồng như bị thiêu đốt dưới ánh nến.

Nghĩ lại, nàng lại cười ngây ngốc, bụng lại réo, nàng ôm bụng thì thầm:

“ Mấy tháng rồi chưa từng đói bụng, hiện tại lại đói đến mức có thể ăn hết một cái đầu heo, thật kỳ lạ.”

Công Tôn Hiển vừa vào cửa, liền nhìn thấy nàng như con mèo nhỏ chờ được ăn, co rúm một đoàn trên ghế.

Khuôn mặt hắn thoáng nhu hòa, đem đồ ăn để trên mặt bàn.

“Hiện tại phòng bếp không còn gì nhiều, nàng chịu đừng một chút, sáng mai bữa ăn sẽ phong phú hơn.”

Hai chén cơm trắng cùng một đĩa rau.

Nàng đáp ứng, tranh thủ cầm đũa vùi đầu vào ăn.

Hắn có chút nghi hoặc, nhưng bất động thanh sắc, cùng nàng từ từ dùng cơm.

“Ăn ngon không?” Hắn lại hỏi

“ Ngô….” Hai gò má phình ra, nàng nhìn hắn, nói: “Khá ổn, vẫn là không có hương vị gì cả.”

Đói bụng nhưng vẫn không cảm nhận được hương vị. Nhưng dù sao đói bụng cũng là chuyện tốt, chỉ là không biết cái gì làm nàng đói thành ra như vậy?

“ Hiển nhi….. ngươi không đói phải không?”

Công Tôn Hiển chống lại ánh mắt nịnh nọt của nàng, cười một tiếng, đẩy nửa bát cơm còn lại cho nàng.

“ Ăn từ từ thôi.”

Hắn nhìn nàng rất có tinh thần ăn uống, có chút sợ hãi nghi ngờ không rõ. Có thể ăn là phúc, tốt nhất là ăn đến phúc khí mập mạp, loại lời nói này đương nhiên hắn sẽ không nói ra miệng, miễn cho nàng lại suy nghĩ linh tinh.

Thân thể nàng khỏe mạnh là tốt nhất. Thân thể khỏe mạnh là tốt nhất.

“ Hiển nhi, trước kia ngươi bôn ba khắp nơi tìm giải dược, vậy về sau thì sao? Ngoài Võ tiên sinh, ngươi còn muốn làm gì nữa không?” Nàng thở dốc một hơi, cuối cùng cũng không còn đói nữa.

Hắn nhìn nàng, sau đó ôn nhu nói:

“ Tất nhiên là cùng với nàng một chỗ.”

Bạn đang đọc Nhất minh thiên hạ của Vu Tình
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Congtonvoba
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 67

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.