Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 4

Tiểu thuyết gốc · 660 chữ

Quân vẫn chưa hết ốm, và tôi vẫn phải chăm sóc anh.

Tôi đưa anh bát cháo đã bớt nóng, anh nhận lấy và chậm rãi ăn từng muỗng một. Khuôn mặt anh gầy hẳn đi, quần áo mặc có hơi rộng để lộ ra hõm cổ và xương quai xanh của anh. Anh ăn xong, uống thuốc xong thì đi ngủ. Tôi vừa rửa chén bát xong thì anh gọi lại, anh trầm ngâm chốc lát mới nói.

" Cái cô Thư kia đã gọi cho em đấy."

Tôi hơi bất ngờ, chị ta gọi cho tôi ư? Để làm gì chứ??

Quân ngồi dậy, anh ôm con Nạc vào lòng, tay xoa nhẹ đầu nó.

" Cô ta nói muốn gặp em ở chỗ cũ."

" Chỗ cũ nào?"

" Chịu. Cô ta nói là hẹn gặp em lúc 5giờ chiều mai."

Tôi hơi bối rối, sao chị ta lại muốn gặp mình?

Quân hơi cúi đầu, anh nói:" Cô ta thích em à?"

" Sao có thể??" Tôi giật mình bật thốt. Sao anh lại nghĩ như vậy? Tôi có hơi không thích khi anh hỏi tôi như thế. Điều ấy làm tôi hơi chột dạ.

Quân liếc nhìn tôi, sự bực dọc hiện rõ trong mắt anh. Và anh làm tôi hơi sợ.

" Em thích cô ta." Anh nói khẳng định.

Tôi tức giận vô cớ nhưng không gắt gỏng lên, tôi nói nhỏ.

" Ừ. Đã từng. Sao anh biết?" Đến ngay cả Vinh Anh còn không biết.

Quân mím môi cười nhạt, tôi hơi rùng mình... Anh im lặng vuốt ve Nạc, thật lâu sau mới nói muốn đi ngủ. Tôi rất tự giác đi ra ngoài. Nhưng tôi vẫn thấy tức ngực lạ. Sự hồi hộp và lo sợ này...... làm tôi nghi ngờ thật lâu.

Tối, Quân nấu cơm.

Tôi bảo anh tôi sẽ nấu nên anh hãy cứ đi nghỉ nhưng anh bảo mình đã khỏe và muốn làm chút gì đó.

" Cơm em nấu dở ẹc."

" Em toàn nấu cháo cho anh mà. Anh biết gì là ngon hay dở." Tôi cãi lý.

Quân húych vai tôi:" Ngửi là biết."

Tôi dọn bát đũa ra, rót sẵn một bát sữa cho Nạc. Quân tắt bếp, anh nói.

" Mai em đừng đi."

Tôi không trả lời mà hỏi lại:" Vì sao?"

Anh không trả lời tôi, nói tiếp ý của mình:" Để anh đi cho."

Tôi giận nhưng không nói gì, Nạc liếm nhẹ đầu ngón tay dính sữa của tôi, khẽ kêu meo một tiếng. Tôi hừ lạnh.

" Làm gì thì làm." Bữa cơm trải qua một cách nặng nề và khô khan không tiếng nói chuyện.

Hôm sau anh đi gặp Thư, hơn 8giờ mới về. Tôi hơi lo. Tôi gọi cho anh vài cuộc, nhưng đều không bắt máy. Và khi anh về thì say khướt.

" Anh làm gì mà say vậy??!"

Tôi kéo Quân vào nhà, đỡ anh vào phòng tắm, để anh ngồi trước bồn cầu, luồn ngón tay vào họng anh, móc nhẹ một chút anh liền nôn thốc nôn tháo. Tôi tắm giúp anh rồi mới kéo anh về giường.

Khi anh uống say thì mặt và người chẳng bao giờ đỏ hay nóng lên, chỉ có trắng và lạnh hơn. Nhưng mắt anh sẽ rất đỏ, như vừa khóc ấy. Và giờ cũng vậy.

Quân chồm lên ôm cổ tôi, khúc khích cười nói.

" Bố gọi cho mẹ bảo nhớ bà ấy lắm. Mẹ đánh anh Tuấn vì tội ông ấy giống bố quá, làm bà ấy giận suốt. A~, anh Tuấn dẫn chị My về ra mắt nhà, bố mẹ thích lắm. Rồi còn... cái cô Thư kia muốn quay lại với thằng Vinh........."

Tôi không biết sao anh lại đột nhiên uống nhiều như vậy. Nhưng tôi biết tâm trạng anh rất tồi tệ....

Tôi hôn gáy anh một cái, để anh đi ngủ.

Bạn đang đọc Nhật ký- Thường Nam sáng tác bởi Ủliễu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Ủliễu
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.