Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 12

Tiểu thuyết gốc · 678 chữ

Tan làm xong, tôi ghé qua chỗ Vinh Anh trước. Tôi ấn chuông cửa mấy lần mà chẳng thấy ai ra nên định đi về, ai ngờ vừa dịch bước thì cửa lại mở. Là Vinh Anh, mặt cậu ta đen lại, lườm tôi thật hung tợn, nghiến răng nghiến lợi nói.

" Mày tới đây làm gì??? Không quan trọng thì chết dưới tay tao."

" ..........Mày rủ tao ra trước mà."

Cậu ta vò đầu mấy cái, văng tục một câu rồi đóng rầm cửa lại cùng với một câu nói.

" Mày biến!!"

"O.O?????" Cái gì cơ??????????

Tôi hậm hực bỏ về, cau có chửi thề vài câu cho bõ tức. Ai đời lại có chuyện phi lý như vậy??! Thằng bạn đểu cáng này mày được, đợi đấy tao xử lý mày.

Tôi quay về phòng trọ, mở cửa ra thì thấy giày của Quân trên kệ, hẳn là anh đã về. Tôi nói vào.

" Anh đang làm gì mà không mở điện lên vậy? Tối quá!!"

Tôi giật mình nhìn Quân ngồi dựa cạnh giường, thẫn thờ nhìn vào khoảng không vô định, trong tay là một chiếc máy ghi âm.

" Anh sao vậy?" Tôi dè chừng nhìn anh.

Quân ngước mắt nhìn tôi, anh khẽ lắc đầu, nhưng ngay sau đó nước mắt lại rơi xuống má anh. Cái này mà không sao nỗi gì???

Anh ôm mặt hít mạnh một hơi, răng nghiến chặt lại ngăn những tiếng nức nở thoát ra khỏi miệng. Nhưng cuối cùng anh vẫn không kìm được mà rên lên, tiếng anh khàn khfn như một con thú đang rên rỉ kêu đau. Tôi kinh ngạc chôn chân tại chỗ. Quen anh hai năm nay, đây là lần đầu tiên anh bộc lộ sự đau khổ thương tâm của mình rõ ràng trước mắt tôi. Ngay cả khi ông nội mất anh cũng cố nén đi.

Tôi ôm anh vào lòng, anh cũng ôm chầm lấy lưng tôi mãi không buông, nước mắt của anh làm vai áo tôi ướt đẫm một mảng. Tôi không thể nói gì, chỉ biết xoa mái tóc mềm mại của anh, cố gắng ổn định hơi thở và tâm tình bản thân. Thật lâu sau, anh ngủ quên trên vai tôi, nước mắt còn đọng trên má anh như chứng tỏ những gì tôi vừa thấy đều là thật.

Sau khi ổn định tư thế ngủ cho anh, tôi cầm chiếc máy ghi âm ra ngoài ban công, bật lên nghe. Người nói là ông nội Quân, giọng ông khản đặc, nghèn nghẹn, hơi khó nghe, nhưng tôi vẫn có thể nghe ra được đại khái.

" Ông xin lỗi Quân ạ, tuy biết giấu cháu là không nên nhưng ông không muốn cháu trễ nải việc học hành, thi cử, bởi đó là tương lai của cháu. Và cháu đừng trách cứ cha mẹ mình vì đã giúp ông giấu cháu chuyện này. Ông biết cháu sẽ giấu nhẹm tâm tình đi, nhưng như vậy sẽ chỉ khiến bố mẹ cháu lo hơn thôi. Ông cũng không có gì để nói nhiều, chỉ mong cháu sống vui vẻ, an lành, hạnh phúc là được. Và chuyện kia... cũng không phải chuyện gì quá to tát đâu cháu ạ, cả nhà đều chấp nhận hết, ông cũng chỉ mong cháu hãy sống theo đúng ý thích của mình. Ông rất hạnh phúc khi có thể có đứa cháu thông minh, tốt bụng như cháu. Cháu ngoan, đừng khóc...."

Tôi thẫn thờ dựa vào lan can, giọng nói già nua kia cứ mãi văng vẳng quanh tai tôi, hằn lên trái tim một dấu ấn khó phai. Tôi gần như có thể tưởng tượng ra được khuôn mặt đã bị bệnh tật và tuổi già phá hoại đến cằn cỗi, nhăn nheo đang cố mỉm cười hiền từ, âu yếm với đứa cháu trai của mình.

Tôi vuốt lại tóc mình, đi vào trong phòng, để lại chiếc máy ghi âm vào tay Quân, xoa tóc anh một chút.

Bạn đang đọc Nhật ký- Thường Nam sáng tác bởi Ủliễu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Ủliễu
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.