Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cho Một Trận

Phiên bản Dịch · 1888 chữ

Rất nhanh, Tô Hạo ở trong đám tân sinh triệt để nổi danh, tất cả mọi người đều biết rõ tân sinh năm nay có một cái yêu nghiệt, gọi là Ngô Hướng Võ.

Không chỉ là tân sinh, đếm ngay cả lão sư trong trường cũng nghe nói cái tên này, cùng với sự tích đoạt được hạng nhất ở luyện võ trường, thì chuyện để bọn hắn bàn tán sôi nổi chính là, Kim Đại Đồng, một người luôn luôn được tân sinh coi là ngục trưởng, vậy mà ở trước mặt vị tân sinh này thất thố.

Tất cả lão sư đều mong chờ biểu hiện của vị tân sinh này.

Nhưng mà điều này đối với Tô Hạo mà nói, cũng không sao cả, hắn chỉ muốn lấy được tiền của hắn, còn lại thì kệ mọi người nói gì.

Không có làm cho hắn thất vọng, ngày hôm sau, khi chia lớp chấm dứt, Tô Hạo liền lấy được mười đồng vàng trước mặt mọi người, trong nháy mắt hắn từ nghèo khó biến thành giàu có, Tô Hạo ở tại chỗ đem giấy nợ xé đi, toàn bộ hành trình Kim Đại Đồng đều giữ im lặng.

Sau khi nhận được tiền, Tô Hạo mới biết mình đã được phân lớp.

Tô Hạo được phân đến lớp tám, lão sư hướng dẫn ở đây là một trang hán đầu trọc, gọi là Lưu Trường Nhạc, người ta hay gọi là Lão Lưu đầu trọc, trên mặt có hai vết sẹo, cười lên thì tương đối khá hung dữ.

Trong lớp cũng không có ai quen mặt, Tiểu Béo cùng Hà Thanh Thanh đều được phân đến lớp khác, ở lớp này tạm thời Tô Hạo không biết ai.

Tô Hạo nhìn xung quanh một vòng, tất cả mọi người đều mang theo ánh mắt nóng bỏng cùng sợ hãi nhìn hắn, thật giống như nhìn thấy gấu trúc quý hiếm, đều rất muốn tới gần nhưng lại sợ bị thương.

Tô Hạo âm thầm nôn ọe một phen, liền không thèm để ý, một đám nhóc mới nhú mà thôi, dám đến gây hắn, hắn liền tìm cơ hội tẩn cho một trận.

Lão Lưu đầu trọc chờ mọi người ngồi xuống, liền giới thiệu đơn giản một chút.

Sau đó chính thức nói: "Chuyện các ngươi phải làm rất đơn giản, chính là huấn luyện, huấn luyện không ngừng nghỉ. Các ngươi ở đây, sẽ học thế nào là chiến đấu cận chiến, đao, thương, chùy, thuẫn, cùng cách bảo dưỡng, sinh tồn ở dã ngoại, đương nhiên, quan trọng nhất vẫn là thực chiến..."

Lão Lưu đầu trọc không nhanh không chậm giới thiệu quá trình học tập sắp tới, giọng nói tuy trầm thấp nhưng rất có lực.

"Như vậy, việc huấn luyện đầu tiên của chúng ta rất đơn giản, chạy bộ!."

"Cái gì? còn chạy." Ngày hôm qua bị giày vò một trận, làm cho tất cả mọi người muốn quên cũng không được.

Lão Lưu đầu trọc nghiêm túc nói: "Đương nhiên, căn cứ vào biểu hiện ngày hôm qua, ngoài trừ Ngô Hướng Võ ra, thì những người khác đều không hợp lệ, muốn làm một chiến sĩ hợp cách, thì phải có sức chịu đựng bền bỉ, đó là điều kiện tiên quyết để trở thành võ giả cường đại. Vì vậy, khi nào các ngươi có thể nhẹ nhõm hoàn thành hai mươi vòng chạy, thì chúng ta sẽ bắt đầu học hạng mục tiếp theo."

Lúc này, có một đệ tử xung phong hỏi:" Lưu Lão sư, vậy đồng học Ngô Hướng Võ có cần phải chạy không?"

Lão Lưu đầu trọc đem ánh mắt nhìn về phía Ngô Hướng Võ, chắc chắn nói :"Không có người nào là ngoại lệ."

Tô Hạo trước nhìn lão Lưu nhẹ gật đầu, sau đó hướng về phía đệ tử dơ tay, hỏi: "Ngươi tên gì?"

Vị để tử này vẻ mặt bối rối, giọng run run nói ra: "Ta là Dung Cổ Minh, ngươi muốn làm gì?"

Tô Hạo gật đầu nói :"Tốt, Dung Cố Minh, ngươi nhớ cho kỹ, chuyện của ta không cần ngươi phải quan tâm."

Dứt lời, hắn đem một quyền đánh bay Dung Cố Minh, mang theo hai cái răng cửa cùng huyết dịch bay trên không trung.

Dung Cổ Minh một tiếng cũng không kịp nói, liền trực tiếp ngất trên mặt đất.

Những bạn học khác liền vội vàng đứng dậy, bị hành động tàn bạo của Tô Hạo làm cho run sợ, đến cả khéo mắt lão Lưu cũng run rẩy, nhịn không được phải đưa tay lên gãi cái đầu trọc một chút.

Lão Lưu đầu trọc nhìn vẻ mặt thì khá là hung dữ, nhưng ở trong tám vị lão sư thì cũng có thể nói là người hiền lành hài hòa nhất, lúc nghe tin Tô Hạo phân đến lớp hắn, trong lòng của hắn cũng không có gì, lúc đó mấy vị lão sư khác sợ Tô Hạo gây chuyện, không muốn thu, vì vậy đẩy qua đẩy lại, cuối cùng rơi xuống đầu hắn.

Lúc đó hắn nghĩ, đệ tử nào cũng như nhau mà thôi, ở đâu cũng có phiền toái riêng của nó, vì vậy liền đáp ứng sảng khoái. Hiện tại xem ra, hắn nghĩ quá ngây thơ rồi.

Có người nói mới gặp mặt đã đem đồng học đánh cho ngất xỉu chưa?

Tô Hạo nhìn xung quanh một vòng, cao giọng nói: "Ta nhắc lại một lần nữa, chuyện của ta không cần các ngươi phải quan tâm! Nhớ ký điều này hết cả chưa?"

Lập tức có người bị ánh mắt Tô Hạo quét tới, liền vội vàng tránh lui về sau, lại có người không cam lòng, nói: "Chẳng phải chỉ nói một câu sao, ngươi dựa vào cái gì mà đánh người khác! Mọi người thấy ta nói có đúng không?"

Tô Hạo lập tức nghi ngờ hỏi: "Vậy ta không nên đánh sao?"

Mọi người thấy Tô Hạo không nhúc nhích, lập tức đánh trống reo hò nổi loạn: "Đúng vậy, đúng vậy, dựa vào cái gì mà ngươi đánh người khác?" "Ngươi đừng tưởng mình lợi hại thì muốn làm gì thì làm! "Ngươi cho dù lợi hại như thế nào, nhưng đừng quên chúng ta có hơn bốn mươi người, còn sợ ngươi sao?"

Tô Hạo đem mấy tên nhảy ra nói chuyện đều nhớ kỹ, khóe miệng lộ ra nụ cười mỉm, hắn muốn một cái cơ hội, để có thể sử dụng thủ đoạn lôi đình, giảm bớt phiền toái sau này!

Hắn liếc nhìn lão Lưu, nhìn thấy lão đang ôm ngực lẳng lặng nhìn xem, không có phản ứng gì, liền yên lòng.

Hắn từng bước một đi về phía nam hài tàn nhang mở miệng đầu tiên.

Nam hài tàn nhang nghĩ đến kết cục của Dung Cổ Minh, lập tức chân có chút mềm, nhưng tôn nghiêm của nam nhân không thể khiêu khích, hắn mãnh mẽ đứng đối diện nói: "Mọi người cùng nhau xông lên, hắn cho dù có lợi hại thì làm thế nào? Chúng ta đều là võ giả, chỉ cần mỗi người một cước là có thể đánh bại hắn. Nếu không hắn còn tưởng hắn là Thiên Vương Lão Tử trên đầu chúng ta."

Một câu kia lập tức khiến mọi người bạo hoả.

Tất cả mọi người ở đây đều luyện võ từ nhỏ, ai mà không biết quyền cước. Hơn nữa bọn họ có hơn bốn mươi người, còn sợ một người nữa sao? Thật buồn cười!."

"Đánh hắn!"

"Mọi người cùng nhau xông lên.

Sau khi hô hết khẩu hiệu, đã có người lao lên, chỉ cần có một người tiến lên, thì người sau đều nhao nhao noi theo, lập tức có người hướng phía Tô Hạo.

Tô Hạo cười cười, bọn hắn đã lao lên tìm chết, thì Tô Hạo cũng đành thành toàn.

Vì vậy, một trận ẩu đá ở trong lớp số tám xuất hiện, thậm chí còn thu hút không ít ánh mắt đệ tử ở lớp khác nhìn tới đây.

Tô Hạo như cự thú hình người, ở đây có người cao gần hai mét, còn chưa rõ ràng chuyện gì xảy ra, đã bị đánh cho một phát, kêu rên nằm sàn, toàn bộ người lao lên đầu tiên, lúc này đều hung hăng ôm bụng nằm dưới mặt đất, không bò dậy nổi.

"A~" Ôi ~."

Có người trước bị đánh ngã, chưa kịp bò dậy, đã bị một người khác bay tới đè lên trên thân, ngã thành một đoàn.

Một lát sau, ngoài trừ mấy nữ sinh không nói lời nào ra, thì những người còn lại đều bị Tô Hạo đánh cho một trận.

Có mấy người thấy tình thế không ổn, liền chủ động nằm xuống đất, giả vờ bị đánh, nhưng vẫn không thoát khỏi cặp mắt của Tô Hạo, bị hắn sút một phát như sút trái banh.

Còn có chút đệ tử, bị đánh vẫn có thể đứng lên, vì vậy, Tô Hạo lại cho bọn họ thêm một trận nữa.

Rất nhanh, liền không có người nào dám đứng dậy, ai nấy bất lực nhìn về phía lão Lưu đầu trọc, cầu xin giúp đỡ.

Lúc này, Lão Lưu đầu trọc mới ra sân, nhìn Tô Hạo nghiêm túc nói: "Ngô Hướng Võ, dừng tay."

Tô Hạo ngoan ngoãn gật đầu nói: "Được, Lưu Lão Sư."

Mặt mũi của lão sư phải cho.

Lão Sư đầu trọc nhìn mọi người, nói: "Dừng tay rồi, đều đứng dậy cả đi!."

Mọi người không dám đứng dậy, sợ hãi nhìn về phía Tô Hạo.

Tô Hạo quay đầu hung hăng trừng mắt nhìn, lạnh lùng nói: "Điếc à? Không nghe thấy Lưu lão sư nói sao?"

Chúng đệ tử giận nhưng không dám nói gì, ngoan ngoãn đứng lên.

Chỉ có Dung Cổ Minh vẫn còn nằm trên mặt đất.

"Xem ra có người lỗ tai bị điếc, còn cần ta VÁY cho một trận mới được!." Tô Hạo chậm rãi hướng phía Dung Cổ Minh đi đến.

Dung Cổ Minh lập tức vừa lăn vừa bò đứng dậy, rất nhanh né ra xa.

Nhưng mà Tô Hạo làm sao dễ dàng buông tha được, dưới chân tụ lực, toàn thân thoáng xuất hiện bên cạnh người Dung Cô Minh, một chiêu đá ngang xuất ra.

"A!."

Dung Cổ Minh kêu thảm một tiếng, bị đá bay vài mét, lăn trên mặt đất khóc rống.

Lúc này Tô Hạo mới thản nhiên nói: "Nếu như không phải bị điếc, thì dám không nghe lời lão sư, nên đánh!."

"Hí iiiiiii." Tất cả mọi người đều hít vào một ngụm khí lạnh.

Cái thằng này cũng quá ác rồi.

Lão Lưu đâu trọc vỗ vỗ tay, nói: "Được rồi, giỡn đến đây thôi. Hiện tại, lập tức chạy bộ!."

Vừa mới nói xong, tất cả mọi người liền bắt đầu chuyển động, chạy lên phía trước.

Tô Hạo nở một nụ cười mỉm, cũng bắt đầu chạy.

Lão Lưu đầu trọc đưa tay gãi gãi cái ót, tấc tắc kêu một tiếng kỳ lạ : "Chuyện này không phải rất tốt sao?"

Bạn đang đọc Nhật Ký Thành Thần Của Ta (Dịch) của Đại Lực Bảo
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Yannn
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật KhanhHuyen1612
Lượt thích 5
Lượt đọc 522

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.